Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-03-2025] Năm 65 tuổi, tôi đi kiểm tra sức khỏe tổng quát. Sau khi có kết quả, một bác sỹ bảo tôi: “Phần thắt lưng của bác có vấn đề nghiêm trọng, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, biến dạng đốt sống, chân tay tê bì sưng tấy”. Cô ấy bảo tôi đi kiểm tra thêm, và tôi đã đến mấy bệnh viện nữa. Kết luận cũng tương tự như vậy. Họ đều không có cách nào điều trị dứt điểm và chỉ có thể giảm đau. Họ nói rằng ở cái tuổi của tôi có phẫu thuật cũng sẽ không cải thiện được gì nhiều.

Nhiều năm trôi qua, và đầu năm 2023 tôi lại đi khám sức khỏe. Bác sỹ lấy phim chụp cũ và phim chụp hiện tại ra đối chiếu rồi hỏi tôi: “Bây giờ bác cảm thấy thế nào? Bác không còn đau ở đâu nữa phải không ạ? Nhìn trên phim, phần thắt lưng của bác đã khỏi hoàn toàn rồi. Bác có đi khám ở nơi nào khác không, có điều trị gì không ạ?”

Tôi đáp: “Không, tôi chỉ kiên trì luyện công hàng ngày thôi”.

Cô ấy cười vẻ hiểu ý và nói: “Phần thắt lưng của bác đã từng bị tổn hại đến mức không thế chữa trị được, thế mà giờ đã khỏi hẳn rồi. Quả là một kỳ tích! Xin chúc mừng bác!”

Năm nay tôi đã 86 tuổi, tôi rất may mắn được tham dự buổi giảng Pháp của Sư phụ tại một hội trường ở Bắc Kinh, điều đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi xin chia sẻ với các đồng tu cùng mọi người câu chuyện đắc Pháp của mình và những kỳ tích mà Đại Pháp đã ban cho tôi.

Chị gái tôi làm việc trong một cơ quan chính phủ. Một buổi trưa năm 1996, chị gọi điện cho tôi và bảo tôi hãy đến hội trường cơ quan chị ấy vào lúc 1 giờ chiều, và rằng tôi không nên đến muộn. Tôi vội vã tới đó. Chị tôi cầm hai tấm vé trong tay và nói với tôi: “Hôm nay, Đại sư Lý Hồng Chí giảng Pháp Luân Công, vé khó kiếm lắm”. Tôi theo chị ấy vào trong hội trường. Hội trường không còn một ghế trống, nhân viên bèn tìm hai chiếc ghế cho chúng tôi ngồi. Hội trường im phăng phắc, chỉ vang lên giọng nói của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi chăm chú lắng nghe Sư phụ giảng Pháp và thỉnh thoảng vỗ tay cùng mọi người. Tôi cảm thấy các đạo lý mà Sư phụ giảng toàn là những điều trước đây tôi chưa từng được nghe, nhưng tôi có thể hiểu tất cả, từng câu từng chữ đều nhập tâm. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, nghe vẫn chưa thấy đủ!

Ra khỏi hội trường, chị tôi lấy từ trong túi ra một cuốn Chuyển Pháp Luân, bìa có bọc cẩn thận. Tôi vui mừng đến suýt nhảy cẫng lên và vội vàng mang sách về nhà đọc. Nhưng chỉ hai tuần sau đó, chị gái gọi điện bảo tôi mau chóng trả lại cuốn sách cho chị ấy. Tôi hỏi tại sao, chị nói: “Dì đến đây rồi sẽ biết”. Sau khi gặp mặt, chị tôi bảo: “Theo yêu cầu của cấp trên, cơ quan chị phải giải tán ngay các nhóm học Pháp Luân Đại Pháp và thu hồi toàn bộ sách Chuyển Pháp Luân để xử lý tập trung”. Tin này để lại một thắc mắc lớn trong tâm tôi. Tại sao chúng tôi không thể đọc một cuốn sách hay như vậy? Tôi ủ rũ trở về nhà, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Sau đó tôi phát hiện ra, sáng và tối có người luyện công ở khu đất trống trong tiểu khu, tôi liền đến tham gia cùng họ. Nhưng mới được mấy hôm thì cảnh sát đến ngăn cản, không cho luyện công nữa.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, có người kể với tôi rằng một người bạn thân của tôi đã bị tù một năm vì tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi được trả tự do, cô ấy nghĩ đến tôi, và mang cho tôi cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân” của Sư phụ. Tôi vui mừng khôn xiết, vậy là tôi lại có thể được đọc cuốn sách quý của Sư phụ, tôi thật quá may mắn!

Mặc dù tôi có đủ may mắn được tham dự lớp giảng Pháp của Sư phụ, nhưng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp do Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc) phát động đã khiến tôi rơi vào tình thế không có cuốn sách Đại Pháp nào để đọc, không có học viên nào liên lạc với tôi, và không một tin tức gì về Đại Pháp. Từ khi lại có được cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đọc đi đọc lại nhiều lần và hiểu ra rằng mình phải làm một người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Sư phụ giảng:

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

“Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, giúp tôi từ một người bị biến dạng cột sống thắt lưng nghiêm trọng, không thể đứng thẳng, không nhấc nổi chân, ngày ngày chìm trong đau đớn, đã hoàn toàn bình phục. Mấy người hàng xóm lâu năm của tôi đều nói: “Trước kia bà lưng thì còng, đi thì lê từng bước, vậy mà bây giờ ngày càng khỏe ra, còn như cao thêm nữa!” Chính là Sư phụ đã cứu tôi!

Giờ đây, ở cái tuổi của mình, tôi tai không điếc, mắt không mờ, với mái tóc hoa râm. Tôi tự viết bài chia sẻ này, đồng tu giúp tôi chỉnh sửa và đánh máy.

Tôi muốn chia sẻ phúc âm của Đại Pháp tới gia đình, bạn bè, và cả thế giới, để có nhiều người hơn có thể niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và được thọ ích từ Đại Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/23/490438.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/22/226333.html