Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-03-2025]
Vào tháng 7 năm 1998, tôi bị lên cơn đau tim và ngất đi. Gia đình vội đưa tôi đến bệnh viện và tôi được điều trị trong bốn ngày. Bác sĩ nói rằng bệnh tình của tôi đã vô phương cứu chữa và tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Sau khi xuất viện, tôi phải nằm liệt giường suốt hai tháng. Khi tôi có thể đi lại được, dù chỉ là đi rất chậm, tôi đã thử các phương pháp điều trị phi truyền thống khác. Không có phương pháp nào hiệu quả.
Tôi đến gặp một thầy bói, ông ấy nói rằng có điều gì đó tốt đẹp sẽ xảy đến với tôi vào tháng 10. Tôi đã hoài nghi điều đó. Khi tháng 10 đến, một người bạn học cũ nhắn tin cho tôi, bảo tôi về quê thăm cô ấy. Tôi nghĩ: “Ừm. Mình nên về gặp gỡ bạn bè cũ và họ hàng thân thuộc ở quê trước khi chết.” Tôi nói rằng tôi sẽ về. Lúc đó, tôi hầu như không đi lại được, nên chồng tôi đã lái xe đưa tôi đi, rồi thả tôi ở nhà chị gái, nơi tôi ở tạm.
Ngày hôm sau, tôi gặp ba người bạn học thời tiểu học. Tất cả họ đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ giới thiệu môn tu luyện cho tôi và giảng chân tướng cho tôi. Chiều hôm đó, tôi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân ở một hiệu sách và đến nhà một người trong số họ để xem các video giảng Pháp của Sư phụ Lý ở thành phố Tế Nam. Tôi bị cuốn hút bởi những gì mình nghe được, và càng xem, tôi càng muốn xem tiếp. Tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bởi vì tôi biết rằng Phật, Đạo, Thần thực sự tồn tại.
Tôi xem các bài giảng suốt bảy tiếng đồng hồ, và lúc đó đã khoảng 9 giờ 40 tối. Một học viên mang cho tôi một bát mì để ăn tối. Tôi nói với cô ấy rằng trong suốt một tháng rưỡi qua, bất cứ thứ gì tôi ăn, tôi hầu như không nuốt nổi miếng đầu tiên, còn miếng thứ hai thì bị nghẹn lại ở cổ họng.
Cả ba người họ quả quyết với tôi rằng tôi sẽ ăn uống bình thường thôi. Họ trông rất tự tin, và tôi đã tin tưởng họ. Sau vài miếng, tôi thực sự có thể nuốt trôi bình thường. Tôi ăn hết cả bát mì, và cảm thấy thật thỏa mãn và ấm áp, như thể tôi đã không được ăn trong nhiều năm rồi. Cơ thể tôi tràn đầy năng lượng.
Họ xem video cùng tôi cho đến quá nửa đêm rồi đưa tôi về nhà chị gái. Trên đường về, tôi đi theo kịp họ một cách tự nhiên. Điều này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, bởi vì chưa đầy một ngày, tôi đã từ chỗ hầu như không đi lại được chuyển sang đi lại bình thường.
Chúng tôi dành hai ngày tiếp theo để xem các video bài giảng. Vào ngày thứ tư, trong lúc chúng tôi đang đợi xe đến đón tôi, một người trong số họ nói: “Hãy nhớ rằng bây giờ bạn đang tu Phật Pháp rồi đấy.” Những lời nói đó làm tôi sững sờ, và tôi đáp lại: “Thật vậy sao?” “Thật,” họ nói. Ngay lúc đó, có thứ gì đó rời khỏi tôi, và cảm giác thật tuyệt vời. Tôi nói: “Thật tuyệt vời khi không còn bệnh tật”.
Các vấn đề về tim và bệnh cao huyết áp đã hành hạ tôi suốt 15 năm đã biến mất. Tôi đã trở thành một người khỏe mạnh. Pháp Luân Đại Pháp thực sự có uy lực chữa bệnh thần kỳ, và tôi cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng tôi. Tôi chưa từng gặp Ngài hay tốn một xu nào, vậy mà Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp lực cho tôi.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/29/492077.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/1/226050.htm