Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-03-2025] Tôi là một phụ nữ nông thôn, 67 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 28 năm. Tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại vào năm 2002 và phải sống cảnh vô gia cư trong 2 năm. Sau đó tôi bị bắt và bị cầm tù 8 năm vì cự tuyệt từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp.

Cuộc bức hại đã mang đến thống khổ to lớn cho gia đình tôi. Sau khi tôi được thả, chồng tôi đã trút hết mọi bất mãn và oán hận lên tôi. Tôi hiểu cảm thụ của anh ấy. Tôi biết cuộc sống của anh ấy đã rất khó khăn trong suốt 10 năm tôi xa nhà. Tôi cũng biết rằng mình cần giúp gia đình hiểu rằng chính sự tàn độc của ĐCSTQ đã gây ra đau khổ cho chúng tôi, cả về tinh thần lẫn tài chính. Thủ phạm thực sự gây ra những điều này là cuộc bức hại, chứ không phải tôi.

Sau khi về nhà, tôi cố gắng làm nhiều việc nhất có thể, cả việc đồng áng lẫn việc nhà, để chồng tôi có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Để phụ giúp gia đình, tôi cũng đi làm thuê. Tôi đã giảng chân tướng cho những người tôi gặp ở nơi làm việc.

Lúc đó, căn nhà cũ của chúng tôi đã ọp ẹp lắm rồi, nhưng chúng tôi không có tiền, và chồng tôi cũng không biết sửa chữa. Hai đồng tu tốt bụng đã đề nghị giúp xây lại nhà. Tuy nhiên, tôi không muốn chiếm dụng thời gian quý báu của họ, nên tôi đã lịch sự từ chối. Cuối cùng, tôi đã tự mình kiếm tiền và sửa lại nhà. Tôi thậm chí còn xây thêm vài công trình lớn trong vườn rau của chúng tôi.

Theo thời gian, chồng tôi đã thay đổi. Ban đầu, anh ấy không thể lý giải tôi, nhưng dần dần, anh ấy đã ủng hộ tôi. Từ chỗ không chấp nhận việc tôi tu luyện, anh ấy đã chuyển sang khuyến khích tôi, thậm chí còn nhắc tôi phát chính niệm vào các thời điểm phát chính niệm toàn cầu. Tôi vô cùng biết ơn sự chỉ dẫn và bảo hộ của Sư phụ.

Sau đây, tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện kỳ diệu mà vợ chồng tôi đã trải qua.

Chồng tôi phục hồi kỳ diệu sau bốn lần đột quỵ

Vào một buổi chiều năm 2013, ngay trước Tết Trung thu, chồng tôi có biểu hiện bị đột quỵ. Anh ấy đột nhiên mất kiểm soát chân tay, ngã quỵ xuống sàn và không nói được. Tôi vội đỡ anh ấy dậy và gọi cho con gái lớn của chúng tôi. Khi con gái đến, người nhà chúng tôi đã cùng nhau khiêng anh ấy lên xe để chở gấp đến bệnh viện.

Tôi biết rằng đột quỵ thường để lại di chứng nặng nề. Em rể tôi là một ví dụ điển hình. Cậu ấy kém chồng tôi 10 tuổi. Mười năm trước, cậu ấy bị đột quỵ nhẹ và tự đi bộ vào bệnh viện, nhưng khi xuất viện, gia đình phải khiêng cậu ấy về. Hơn 10 năm sau, cậu ấy vẫn bị liệt nửa người, phải dựa vào em gái tôi chăm sóc.

Tôi biết rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được chồng tôi. Hàng ngày tôi mở băng ghi âm các bài giảng Pháp cho anh ấy nghe. Ban đầu, chủ ý thức của anh ấy không tỉnh táo lắm và anh ấy cứ giật tai nghe ra. Nhưng khi tôi tiếp tục phát chính niệm, anh ấy đã chịu nghe.

Càng nghe nhiều, anh ấy hồi phục càng nhanh một cách đáng kinh ngạc. Chỉ trong vòng một tuần, anh ấy đã có thể tự đi vào nhà vệ sinh. Ngay cả các bác sĩ cũng rất ngạc nhiên.

Hầu hết bệnh nhân đột quỵ phải ở lại bệnh viện hơn một tháng, đôi khi còn lâu hơn, nhưng chồng tôi đã hồi phục trong vòng hai tuần. Anh ấy nằng nặc đòi xuất viện, và các bác sĩ đã đồng ý. Lúc vào viện anh ấy phải có người khiêng, nhưng khi ra viện, anh ấy đã tự mình đi bộ ra. Không có di chứng nào để lại và anh ấy nhanh chóng quay trở lại làm việc. Tôi biết chính Sư phụ đã cứu anh ấy, nên tôi nhắc anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Khoảng một năm sau, khi đang làm một công việc nặng nhọc tại nhà máy, chồng tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe. Anh ấy tự lái chiếc xe điện ba bánh về nhà, nhưng vừa về đến nơi, anh ấy lại có dấu hiệu đột quỵ lần nữa. Chúng tôi lại vội vàng đưa anh ấy đến bệnh viện. Cũng như lần trước, anh ấy nghe các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp và hồi phục chỉ sau hai tuần. Điều này đã xảy ra bốn lần trong vòng 5 năm, và lần nào, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, anh ấy cũng hoàn toàn bình phục. Cứ như thể anh ấy chưa từng bị đột quỵ, không hề có di chứng gì.

Người thân và hàng xóm của chúng tôi đều kinh ngạc. Họ đều thấy Pháp Luân Đại Pháp đã bảo hộ chồng tôi như thế nào. Anh ấy thường niệm hai câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Anh ấy cũng thích xem các video giảng chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp vào thời gian rảnh rỗi.

Bình phục hoàn toàn sau một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng trong vòng một tháng

Một hôm, tôi đang lái chiếc xe điện ba bánh ra chợ để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Ngay khi tôi chuẩn bị rẽ để sang đường, tôi đột nhiên không nhìn thấy gì nữa. Đúng lúc đó, một chiếc ô tô phóng nhanh đã đâm vào xe của tôi. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi theo bản năng kêu lên: “Sư phụ, cứu con với!”

Tôi bị hất văng xa tám mét. Chiếc xe của tôi bị phá hủy hoàn toàn, gãy thành ba mảnh. Tôi bị choáng và thậm chí không ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Tôi nằm trên mặt đất, nhưng không cảm thấy đau chút nào. Người lái xe rất tức giận và quát mắng tôi. Tôi không đáp lại vì đang mải tìm chiếc túi của mình. Trong túi có nhiều tài liệu giảng chân tướng, đó là thứ trọng yếu nhất đối với tôi. Nhờ Sư phụ bảo hộ, chiếc túi của tôi nằm ngay gần đống đổ nát của chiếc xe.

Người lái xe gọi cảnh sát giao thông, và họ nhanh chóng có mặt. Nhìn thấy hiện trường tan hoang, họ hỏi ai là người bị đâm. Khi tôi nói là tôi, họ nhìn tôi chằm chằm đầy hoài nghi. Tôi cảm thấy hoàn toàn ổn, chỉ trừ chân phải hơi tê một chút. Họ hẳn sẽ không tin đó là tôi nếu tôi không lên tiếng. Một cảnh sát nói đùa rằng tôi hẳn phải được làm bằng vật liệu đặc thù nào đó mới sống sót sau vụ va chạm như vậy. Họ nói với tôi rằng khu vực này đã xảy ra ba vụ tai nạn nghiêm trọng trong hai tuần qua, và hai vụ trước đó đều có người tử vong. Nhưng tôi thì ở đây, hoàn toàn không hề hấn gì. Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và vì Đại Pháp là tốt, nên những kỳ tích như thế này mới xảy ra.”

Xe cứu thương đến và các nhân viên y tế yêu cầu tôi lên xe. Tôi từ chối vì cảm thấy mình ổn.

Cảnh sát sau đó đã gọi cho gia đình tôi. Họ khăng khăng đòi tôi đến bệnh viện kiểm tra. Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên không cần đến bệnh viện đâu. Tôi sẽ ổn khi ở nhà.” Nhưng gia đình tôi không chấp nhận điều đó. Để tránh họ hiểu lầm về Đại Pháp, tôi đồng ý đến bệnh viện cùng con gái.

Sau khi kiểm tra xong, tôi ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Lúc này, đã bốn đến năm tiếng trôi qua kể từ vụ tai nạn, nhưng tôi vẫn không cảm thấy đau. Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu khổ nạn thay cho tôi.

Nhưng khi tôi cố gắng đứng dậy, tôi không thể. Các bác sĩ chẩn đoán tôi bị gãy xương chậu và nói rằng tôi cần nhập viện. Tôi không muốn ở lại, nhưng con gái lớn và con rể tôi nhất quyết yêu cầu và làm thủ tục nhập viện cho tôi, dù trái với ý nguyện của tôi.

Ngày hôm sau, con rể thứ hai đến thăm và nói ngay: “Mẹ có quên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ không ạ?” Tôi biết Sư phụ đang dùng lời của con rể để nhắc nhở tôi, nên tôi tiếp tục nhẩm Pháp và phát chính niệm. Tôi chỉ mong được về nhà.

Sau một tuần, hai cô con gái thay phiên nhau ở lại với tôi. Tôi nói với chúng: “Hai con đã vất vả quá rồi. Đã đến lúc các con nghỉ ngơi. Nhìn này, mẹ ổn rồi. Chúng ta về nhà thôi!” Chúng biết Đại Pháp là tốt, nên đã đồng ý. Chúng dìu tôi ngồi vào xe lăn và đưa tôi về nhà.

Về nhà, chúng bảo tôi nghỉ ngơi và dặn tôi không được cử động nhiều, vì bác sĩ nói xương của tôi cần thời gian để lành lại. Nhưng tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện. Mình cần phải luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp.”

Đêm đó, tôi cố gắng ngồi đả tọa, nhưng vừa nhấc chân lên, cơn đau đã không thể chịu đựng nổi, nên tôi ngồi ở tư thế thả lỏng hơn và cố chịu đau. Tôi dần dần kéo dài thời gian đả tọa mỗi ngày. Các đồng tu đến thăm và khuyến khích tôi cố gắng luyện các bài động công, dù chỉ một bài.

Tôi minh bạch rằng Sư phụ đang dùng họ để khích lệ tôi tinh tấn, nên tôi cố gắng ra khỏi giường và luyện bài công pháp thứ nhất. Mọi động tác đều vô cùng khó khăn, và cơn đau gần như không thể chịu đựng được, nhưng tôi vẫn kiên trì. Động tác của tôi không hoàn hảo, và sau mỗi lần luyện tôi đều đổ mồ hôi đầm đìa. Dần dần, tôi đã có thể luyện hoàn chỉnh cả năm bài công pháp.

Một tháng sau, tôi đã hoàn toàn bình phục. Con gái tôi đưa tôi trở lại bệnh viện để chụp X-quang kiểm tra lại. Khi có kết quả, bác sĩ hào hứng nói với con gái tôi: “Xương của mẹ cô thật tuyệt vời! Vết gãy đã lành hoàn hảo. Hầu hết mọi người không có xương chắc khỏe như vậy. Ngay cả những người trẻ tuổi cũng không có mật độ xương tốt đến thế!”

Nghe vậy, các con gái tôi biết chính Đại Pháp đã cứu tôi. Chúng càng ủng hộ việc tôi tu luyện hơn nữa.

Tôi và chồng tôi đã đích thân trải nghiệm uy lực siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/7/489186.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/24/225957.html

Đăng ngày 19-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share