Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2025] Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu, chồng tôi bị giam trong một trại lao động cưỡng bức và tôi buộc phải bỏ trốn. Con gái tôi phải nghỉ học và làm việc trong một khách sạn để kiếm sống, tại đó cháu đã gặp người chồng tương lai của mình. Ban đầu, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này vì cậu ta uống rượu rất nhiều. Sau đó tôi nhận ra rằng hôn nhân là do Trời định nên tôi đã chấp nhận.

Trong bốn năm đầu sau khi kết hôn, con gái tôi không muốn có con vì lo rằng người chồng uống rượu và hút thuốc sẽ ảnh hưởng xấu đến thai nhi. Khi chúng sắp ly hôn, con rể tôi bị một người đang uống rượu cùng đâm khi cả hai uống quá nhiều và bất đồng về một việc nhỏ nhặt. Con dao đâm vào bụng và gan của con rể tôi và nó được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Con gái tôi vẫn buồn bực về chuyện chồng uống rượu và không muốn chăm sóc chồng đang trong bệnh viện. Con gái tôi nói: “Hãy để cha mẹ anh ta tự lo”. Tôi nghĩ mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và vì cha mẹ con rể sống trong một thành phố khác nên chúng tôi cần đối xử tốt với cháu trong giai đoạn khó khăn nhất này. Thật ra, con gái tôi đã học Pháp từ khi còn nhỏ và rất tốt bụng, chỉ là cháu đã mất đi môi trường tu luyện trong những năm gần đây và bị hành xử của chồng làm tổn thương. Toàn bộ gia đình tôi, bao gồm, chồng, con gái và tôi đều đồng ý rằng chúng tôi nên làm hết sức để giúp con rể.

Con rể tôi đã trải qua phẫu thuật êm xuôi. Trong thời gian cháu nằm viện đã được tôi đến thăm mỗi ngày, mang đến thức ăn yêu thích, đọc Pháp và kể cho nghe những câu chuyện thần kỳ về Đại Pháp, đồng thời được bảo niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cháu rất sẵn lòng lắng nghe. Cháu nói: “Mỗi khi đau đớn con đều niệm hai câu này và cơn đau đã biến mất sau khi niệm”.

Một ngày kia, tâm trạng con rể tôi không tốt, nó giận dữ nói: “Khi con ổn hơn, con sẽ khiến nó [người đâm con] phải trả 600.000 nhân dân tệ, nếu không con sẽ…” Tôi lập tức ngăn lại: “Đừng làm vậy. Con phải biết rằng con trở nên ổn hơn là nhờ niệm hai câu chân ngôn. Trời đang bảo hộ con. Mẹ nghe nói gia đình bên kia không giàu gì. Hãy để toà án ra phán quyết”. Chúng tôi nghe nói gia đình bên kia muốn hối lộ cho toà án để có được phán quyết có lợi. Tôi đảm bảo với con rằng Trời đang nhìn và nó sẽ không mất những gì thuộc về mình.

Con rể tôi đã xuất viện. Sau đó toà án ra phán quyết rằng gia đình bên kia phải trả 290.000 nhân dân tệ. Sau khi trừ đi chi phí y tế, cháu có thể trả các khoản nợ trước của mình. Cuối cùng, cháu vẫn còn nợ 40.000 nhân dân tệ.

Sau đó con gái tôi mang thai, nhưng cháu đi khám thai lần đầu tại một bệnh viện khi đã có thai tám tháng. Kiểm tra cho thấy đứa bé có tứ chi quá ngắn so với đầu. Con rể tôi lập tức gọi cho bố mẹ ruột và họ nghĩ rằng có thể là do thuốc trong thời gian con rể dùng trong bệnh viện.

Con gái tôi bắt đầu khóc trong bệnh viện vì cháu sợ có một đứa con khuyết tật. Tôi kéo vợ chồng con gái sang một bên và nói: “Mẹ tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Nếu các con giao phó đứa trẻ cho Sư phụ thì sẽ không có vấn đề gì. Nếu đứa bé sinh ra thật sự bị khuyết tật thì hãy để mẹ nuôi. Nếu nó khoẻ mạnh, các con có thể nuôi. Nhưng có một điều kiện là cả gia đình chúng ta phải niệm hai câu chân ngôn”. Họ đã đồng ý.

Hai gia đình đã chờ đợi trong lo lắng khi con gái tôi được đưa vào phòng sinh. Cháu gái tôi đã được sinh ra với tứ chi bình thường. Nhưng bên thông gia vẫn lo lắng và yêu cầu một cuộc kiểm tra toàn diện. Kết quả cho thấy các chỉ số đều bình thường. Toàn bộ gia đình con rể tôi đều cảm nhận được uy lực phi thường của Pháp Luân Đại Pháp. Hiện cháu gái tôi đã bảy tuổi rồi, cháu rất khoẻ mạnh, hoạt bát và đáng yêu.

Bốn năm sau con gái tôi lại có thai ngoài ý muốn. Ban đầu, chúng không muốn giữ đứa bé vì cảm thấy rằng rất khó để nuôi một đứa chứ nói chi là hai. Thông gia của chúng tôi muốn có cháu trai nên đã tìm đến tôi để nhờ tôi gây áp lực lên hai vợ chồng nhằm giữ đứa bé. Tôi nhắc nhở con gái rằng Sư phụ đã giảng phá thai là sát sinh. Đứa bé chắc chắc có mối tiền duyên với hai vợ chồng nên mới được sinh ra trong gia đình này.

Một bé trai khoẻ mạnh đã chào đời. Bên thông gia rất hạnh phúc và họ thường xuyên đến thành phố của chúng tôi để thăm cháu trai. Sau khi trải nghiệm sức mạnh to lớn của Đại Pháp, cả gia đình họ đều tin tưởng Đại Pháp và thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng những tổ chức liên đới của nó.

Trong đại dịch, hai đứa trẻ này không hề bị nhiễm bệnh. Tại trường mẫu giáo của cháu gái tôi đã xảy ra một vụ ngộ độc thức ăn. Nhiều đứa trẻ bị nôn và phải đi bệnh viện. Cháu gái tôi cũng nôn một ngày một đêm. Tôi đã để cháu nghe các bài giảng của Sư phụ và cháu đã tốt hơn. Tuyệt vời hơn là cháu gái từng bị táo bón, nhưng tình trạng này đã biến mất sau khi cháu ngừng nôn.

Nhà trẻ quyết định miễn phí bốn tháng học phí cho mỗi đứa trẻ bị ngộ độc. Con rể tôi cũng đòi bồi thường. Tôi nói với hai vợ chồng: “Chúng ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ giảng rằng chúng ta nên nghĩ cho người khác trước. Nhà trẻ đã gặp khó khăn sau vụ việc này. Con bé không đi bệnh viện vì đã trở nên tốt hơn sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ và chứng táo bón của nó cũng không còn. Đừng đòi bồi thường nữa”. Hai vợ chồng con gái đã vui vẻ đồng ý.

Con rể tôi rất tin vào Đại Pháp. Cháu từng bị trẹo lưng khi di chuyển đồ tại nơi làm việc. Cháu quyết định không đến bệnh viện và chỉ niệm hai câu chân ngôn. Vài ngày sau nó đã thật sự khỏi.

Trong đại dịch, con rể tôi bị dương tính với COVID và bị sốt. Sau đó cháu nói với vợ rằng mình đã hồi phục chỉ trong một ngày nhờ niệm hai câu chân ngôn. Toàn bộ gia đình của nhiều đồng nghiệp của cháu đã bị nhiễm bệnh và phải nhập viện. Một đồng nghiệp hỏi: “Tại sao tôi không nghe tin cha mẹ và con anh đến bệnh viện nhỉ?” Cháu nói: “Mẹ vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và chúng tôi chỉ cần niệm hai câu đó là đủ rồi.”

Con rể tôi cũng nói về Pháp Luân Đại Pháp với đồng nghiệp. Cháu đã được ban phúc vì ủng hộ Đại Pháp. Cháu không bị mất bất kỳ khoản lương nào trong đại dịch. Trong hai năm qua, nền kinh tế đã suy thoái. Đơn vị của cháu đã sai thải một số nhân viên nhưng cháu được giữ lại. Trưởng đơn vị cũng tăng lương cho cháu hàng năm. Trong vài năm lương của cháu đã tăng gấp đôi.

Trong dịp Tết Nguyên đán năm nay, con rể đã nhờ con trai nói lời cảm ơn tôi vì những thay đổi tích cực trong gia đình và cuộc sống của cháu. Tôi nói: “Đây là phúc lành mà con có được nhờ tin vào Đại Pháp, niệm hai câu chân ngôn và tôn kính Sư phụ.”

Ngôn ngữ nhân loại không thể bày tỏ được lòng biết ơn của chúng tôi đối với Sư phụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/8/486908.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/30/226449.html