Từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm qua mạng internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Viễn Sơn, một học viên từ Trung Quốc

Tôi là một giáo viên, và tôi nhìn chung khá bận rộn. Làm ba việc mỗi ngày không phải là điều dễ dàng. Tuy nhiên, miễn là tôi tuân theo sự an bài và các yêu cầu của Sư Phụ, tôi đã được duy hộ bởi uy đức vĩ đại và sự siêu thường của Pháp.

Khi đến giờ luyện công thống nhất toàn cầu buổi sáng, bắt đầu lúc 6 giờ sáng vào mùa hè, và 8 giờ sáng vào mùa đông ở vùng chúng tôi. Nó không dễ dàng để những người không phải là học viên ủng hộ các thành viên gia đình tham gia luyện các bài công pháp theo giờ toàn cầu. Gia đình của tôi cũng như vậy. Cho dù bị can nhiễu, tôi luôn luôn dậy đúng giờ vào buổi sáng để luyện công.

–Trích từ tác giả

Con xin kính chào Sư Phụ!

Chào các bạn đồng tu!

Tôi rất vui vì có thể gửi một bài chia sẻ đến Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm lần thứ VIII. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được mười sáu năm, nhưng một thời gian trước tôi đã ngừng tu luyện. Nhờ lòng từ bi của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các bạn học viên, tôi đã quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn Pháp của Sư Phụ, đã giúp tôi có được ngày hôm nay. Các học viên tham gia vào trang web Minh Huệ và các học viên trong khu vực của tôi đã giúp tôi nhận thức về Pháp tốt hơn. Khi so sánh quá khứ với hiện tại, và bản thân mình so với người thường, tôi cảm thấy vô cùng may mắn.

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi với các bạn học viên và kính dâng lên Sư Phụ bản tóm tắt con đường tu luyện của mình.

1. Từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp

Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 08 năm 1995. Tôi nhanh chóng chuyển từ tìm hiểu Pháp tới tinh tấn học Pháp và tu luyện, cũng như hồng Pháp cho mọi người. Khi tôi học Pháp, tôi luôn luôn cảm thấy dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể hoàn toàn nhận thức được Pháp. Đã có nhiều điều được nhắc tới trong quá trình học Pháp nhóm. Một cách tự nhiên, mong muốn làm những việc khác của tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi cảm thấy hoàn toàn bị mất mát và quan niệm người thường của tôi đã chiếm lĩnh. Tôi không nghĩ đến Sư Phụ hoặc Đại Pháp, vì vậy tôi quay về cuộc sống của một người thường.

Khoảng ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và các học viên, tôi ôm giữ tâm sợ hãi, cũng như nhiều chấp trước khác. Tôi đã bị giằng xé bởi những mong muốn tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, với cách tư duy của người thường, tôi không thể thoát khỏi các bẫy do ĐCSTQ đặt ra. Tôi bị thao túng bởi mong muốn ngừng tu luyện. Trong giấc mơ, tôi đã rơi từ một ngọn núi cao xuống từng chút một. Tôi sợ chết ư? Không. Tuy nhiên, những điều khủng khiếp do ĐCSTQ gây ra đã làm tôi quên Pháp của Sư Phụ. Tôi quên rằng mọi thứ khác không gì sánh được với Đại Pháp vô biên. Tôi không hiểu rằng cuộc bức hại tà ác nhất trong lịch sử nhân loại chính là giai đoạn quan trọng nhất dành cho các đệ tử Đại Pháp để chứng thực Pháp.

Sau đó, mẹ tôi, cũng là một học viên, đã tử tế chỉ ra những thiếu sót của tôi. Khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân một lần nữa, sự sợ hãi của tôi giảm đi. Tôi biết mình phải làm gì. Sư Phụ và Pháp đã cho tôi sức mạnh và lòng can đảm. Cuối năm 1999, các viên công an địa phương đã tới nhà tôi. Lần đầu tiên, tôi nói mà không cảm thấy lo lắng, “Những gì anh đang làm là sự quấy rối. Nó có một tác động tiêu cực đến công việc của tôi. Những chuyến viếng thăm kiểu này như thể một người cắt chân của ai đó và sau đó nói rằng, ‘Nó bị chảy máu. Hãy nhanh chóng băng nó lại.’ Hai ngày sau đó, anh ta quay trở lại và hỏi thăm vết thương liệu có tốt hơn không? Sau đó anh ta tháo băng ra và vết thương lại bị hở. Rồi anh ta lại nói ‘Nó vẫn chưa lành sao, hãy băng nó lại.’ Chuyến thăm của các anh giống như vậy đấy.” Nhiều vị công an không nói nên lời, bỏ đi và không còn quấy nhiễu tôi nữa.

Tôi đã rời bỏ tu luyện bởi rất nhiều chấp trước người thường mạnh mẽ và tôi đã quên mất Pháp. Khi một học viên không có Pháp, anh ấy giống như một người thường. Chỉ là người tử tế, chính trực và can đảm, việc vượt qua những ảo tưởng, cạm bẫy và những lời dối trá của các tay sai ĐCSTQ là muôn vàn khó khăn.

2. Từng bước trở lại tu luyện, kiên tín Sư phụ và Pháp

Trong những ngày đầu của cuộc bức hại, các xe công an thường xuyên lượn xung quanh tôi. Tôi nghĩ rằng đó là điều tốt, bởi vì đó là một cơ hội tốt để xả bỏ sợ hãi. Khi xe công an theo tôi, tôi đi xe đạp trong một tư thế khá an nhàn. Hơn nữa, càng nhiều công an theo dõi tôi, càng ít công an bám theo các học viên khác. Tuy nhiên, từ góc độ khác, công an tiếp tục theo tôi hết ngày này qua ngày khác. Tự do là quyền của tôi. Tôi cần phải có can đảm để được tự do. Khi tôi bắt đầu suy nghĩ theo cách này, cuối cùng tôi hiểu một số hàm nghĩa của “Đại Pháp là viên dung.”

Một viên công an đến gặp tôi, cố gắng để nói một vài điều gì đó, nhưng lại do dự. Ông ta nói vòng vo một hồi và nói rằng thật quá khó khăn để theo dõi tôi. Tôi tự tin nói, “Khó là thế nào? Chỉ có giữa nơi làm việc và nhà. Giờ làm việc của tôi là cố định. Chẳng phải việc theo dõi tôi là rất dễ dàng à?” Tôi đã không nói bất cứ điều gì về thời gian rỗi của tôi. Tôi nghĩ rằng nó là cuộc sống cá nhân của tôi. Không cần thiết phải nói cho bất cứ ai. Tôi cũng gián tiếp nói với anh ta rằng tôi nắm vững quy định của pháp luật. Sau đó, tôi nhận ra rằng khi tôi cố gắng chuyển tải loại thông điệp này, tâm tôi phải rất thanh tịnh rằng tôi là một học viên Đại Pháp, và bất kỳ một sinh mệnh nào từ lời nói và hành động cũng phải tuân theo Pháp. Khi tôi tiếp tục tu luyện, các thành viên không phải là học viên trong gia đình tôi đã không vui. Tôi nói, “Tôi có quyền. Mọi người được chào đón để cùng đi với tôi.” Khi tôi có Pháp trong tâm và kiên định tiếp tục tu luyện, những người xung quanh đã chấp nhận những hành động của tôi.

Từ việc tinh tấn học Pháp, tôi đã ngộ ra rằng một người phải bước đi một cách đàng hoàng và ngay chính để giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Lúc đầu, tôi cảm thấy rằng một số người nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì có hại cho xã hội. Sư Phụ đã dạy chúng ta làm một người tốt, và đó là quyền và sự lựa chọn của tôi để tu luyện Pháp Luân Công. Nếu anh/chị không hiểu tôi, đó là vì anh/chị không biết được chân tướng và tôi cần phải nói chuyện với anh/chị và giúp anh/chị hiểu. Tôi có một thói quen trong cuộc sống hàng ngày. Khi tôi tản bộ, tôi nhẩm đọc Hồng Ngâm của Sư Phụ.

Dần dần, diện mạo của tôi thể hiện được sự nhận thức của tôi về Pháp, điều này đã mang lại cho tôi nhiều cơ hội hơn để nói chuyện với người thường. Với việc khủng bố đẫm máu của ĐCSTQ và vào những giờ đen tối khi mà những lời dối trá đã và vẫn đang lan truyền khắp mọi nơi, nếu không vì Pháp Luân Đại Pháp, chỉ việc bước ra ngoài đường cũng sẽ thấy rất đau đớn. Khi tôi đi trên phố một cách công khai và ngay chính nói với mọi người về những đối xử sai trái mà tôi đã gặp phải, và Pháp Luân Công đã bị hàm oan, tôi thấy rằng những người mà giữ một thái độ tiêu cực hoặc đã làm tổn hại Pháp Luân Đại Pháp đã cúi đầu và lướt qua tôi một cách nhanh chóng. Tôi thường giữ ý nghĩ rằng vì tôi là một người đang trên đường trở thành Thần, tôi phải tự tin và tự hào.

Tôi luôn giữ thế chủ động khi phải đối mặt với khổ nạn. Khi xảy ra xung đột với những đồng nghiệp, đầu tiên tôi tìm kiếm những thiếu sót của mình. Khi phải đối mặt với những vấn đề khó khăn, tôi nhớ tới khẩu quyết,

“Sinh huệ tăng lực, Dung tâm khinh thể.” (“Pháp Luân Phật Pháp – Đại Viên Mãn Pháp)

Trí huệ của các đệ tử Đại Pháp được tăng lên hàng ngày. Sư Phụ sẽ cấp cho chúng ta một giải pháp. Khi đối diện với danh và lợi, tôi luôn luôn nhường cơ hội cho người khác. Vì vậy, môi trường làm việc của tôi tương đối thoải mái.

Lần đầu tiên khi tôi chọn tu luyện Pháp Luân Công, đó là bởi vì tôi đã bị cuốn hút bởi Pháp trong Chuyển Pháp Luân. Cho dù hoàn cảnh có thuận lợi hay không, tôi chỉ cần tuân theo Pháp của Sư Phụ vô điều kiện. Vì vậy, các đồng nghiệp của tôi thích làm việc với tôi. Kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, họ đã bị bao bọc bởi những lời dối trá về Pháp Luân Công, vì vậy họ nhìn tôi như một cánh cửa nối tới Pháp Luân Công. Họ lắng nghe, quan sát, và suy ngẫm. Trong tâm họ, mọi người biết rằng ĐCSTQ là thế nào, trong suốt sự tồn tại của nó, luôn đảo lộn sự thật. Những người trí thức nhận thức rõ ràng hơn về những điều nguỵ biện. Mọi người không biểu hiển những suy nghĩ riêng của họ, vì họ sợ sự bức hại tàn nhẫn của ĐCSTQ. Rất nhiều người lựa chọn ngồi bên lề. Nhưng tất cả họ đều có thể phân biệt đúng sai, tốt xấu. Một số người có thành kiến với Pháp Luân Công vì họ không biết sự thật hoặc đã không suy xét thấu đáo. Miễn là tôi có thể giữ chính niệm và làm tốt tất cả mọi việc mà tôi phải làm, môi trường làm việc của tôi sẽ thuận lợi. Tại nơi làm việc, tôi hiểu rằng việc tu luyện Pháp Luân Công của tôi là đúng đắn. Một lần, có một số người nói những lời bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp, ngay lập tức tôi chỉnh lại anh ta. Sau đó, tôi kiên nhẫn giải thích cho người đó chân tướng về Pháp Luân Công.

Đệ tử Đại Pháp sống giữa người thường, nhưng không truy cầu nhận thức và cảm thông của người thường. Thay vào đó, chúng ta cố gắng để họ giữ trong tâm của họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt, như thế họ sẽ có cơ hội được cứu. Trong nhiều thập kỷ, người thường đã bị tẩy não. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để giúp họ chọn phía thiện. Thật là khó khăn cho họ để tin rằng Đại Pháp là tốt, khi họ đang phải đối mặt với những lời dối trá khắp mọi nơi. Chúng ta phải liên tục phải giảng chân tướng về Pháp Luân Công và chúng ta cần phải giúp họ nhìn thấy sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng ta ăn cùng loại thức ăn, có cùng một loại công việc và sống trong những ngôi nhà tương đối giống nhau. Điều khác biệt là tôi luôn luôn khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, dũng cảm, khoan dung, và lời nói của tôi luôn luôn phù hợp với hành động và dựa trên nền tảng chân chính. Khi chúng ta tuân theo các tiêu chuẩn của Chân-Thiện-Nhẫn ở tất cả các vấn đề, dù lớn hay nhỏ, con đường của chúng ta trở nên rộng hơn, và chúng ta có thể làm tốt ba việc mà không gặp nhiều khó khăn.

Những chuyến đi công tác với các đồng nghiệp là không thể tránh khỏi. Cho dù là ai ở cùng phòng với tôi đi chăng nữa, tôi luôn luôn dậy và luyện công theo giờ luyện công toàn cầu. Một lần, một người quản lý bậc trung bật đèn sáng, nhìn tôi rồi ngủ tiếp. Ngày hôm sau, ông ấy chỉ nói với tôi rằng tôi thật sự bất thường, và những người khác dường như không quan tâm hoặc hiểu những gì ông nói.

Có một việc tại nơi làm việc liên quan tới việc thăng quan tiến chức. Tôi đã được đưa vào danh sách ứng cử viên. Một đồng nghiệp đã đến nói chuyện với lãnh đạo của tôi và đề cập việc tôi là một học viên. Một ai đó trong cơ quan đã gọi điện cho gia đình tôi và gây áp lực. Sau đó, lãnh đạo đảng ủy đã gặp tôi và nói,“Tôi được bí thư đảng ủy cơ quan yêu cầu nói chuyện với anh. Một người đã báo cáo rằng anh tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi hỏi ông ta, “Ai nhìn thấy tôi tập luyện Pháp Luân Công tại nơi làm việc? Tôi có thể nói rõ với anh là tôi không tập luyện Pháp Luân Công tại sở làm.” Tôi nói điều này vì nội quy làm việc. Đồng thời, tôi muốn cho họ biết quyền tự do tín ngưỡng là quyền của tôi. Trên thực tế, người đó đã thấy tôi nói chuyện với công an một cách công khai, vì vậy ông đã không theo đuổi việc này thêm nữa.

Sau đó, tôi đã đi nói chuyện với bí thư đảng ủy cơ quan. Ông ấy vừa mới được chuyển đến đơn vị công tác của tôi và né tránh tôi. Ông ấy nói về việc này việc kia nhưng tránh các vấn đề thực tế. Ông ấy đã cố gắng đọc suy nghĩ của tôi. Tôi rất thoải mái nhưng thận trọng với những câu trả lời của mình. Ngày hôm sau khi tôi nhìn thấy ông ấy, biểu hiện trên khuôn mặt của ông ấy không bình thường. Ông ấy cảm thấy không thoải mái bởi vì cuộc trao đổi hôm trước của chúng tôi không đáp ứng mục đích của ông ấy. Sự thật khiến ông thấy khó khăn để biện hộ cho tà đảng. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho ông ta vì không biết được chân tướng sớm hơn. Tôi nhận ra rằng ông rất quan tâm đến những gì tôi nói, đó là một điều tốt. Các quan chức của tà đảng biết rất rõ về bản chất của tà đảng, nhưng họ chỉ nói ra sự thật khi họ cảm thấy hoàn toàn an toàn. Trên thực tế, hầu hết họ cảm thấy cực đau đớn, nhưng họ không dám nói ra.

Tôi biết rằng môi trường làm việc thoải mái đã đạt được là bằng cách tín Sư tín Pháp, và kiên định chứng thực Pháp.

3. Học Pháp và đi từng bước thật tốt

Trong suốt sáu tháng đầu năm 2001, cơ quan đã không giao cho tôi bất kỳ công việc nào vì cuộc bức hại. Trong thực tế, tôi nhận thấy đó chính là Sư phụ nhìn thấy tôi có tâm tu luyện trong Đại Pháp, nhưng tôi lại rời xa việc học Pháp, do đó, Sư phụ đã an bài cho tôi sáu tháng tinh tấn học Pháp. Tôi học Chuyển Pháp Luân và các kinh văn mới của Sư Phụ trong và sau khi làm việc. Tôi thường xuyên tải về các bài viết chia sẻ kinh nghiệm từ trang web Minh Huệ (Hán ngữ).

Sư Phụ thường nhắc nhở các đệ tử học Pháp nhiều hơn, và nếu ai đó học Pháp tinh tấn, người đó có thể đề cao. Khi tôi nhớ lại những lời nói và hành động của mình trong khoảng thời gian xung quanh ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nếu như tôi có một chút can đảm khi phải đối mặt với cuộc bức hại, tôi có thể đã không để lại một vết nhơ trên con đường tu luyện của mình.

Tu luyện trong Đại Pháp không khó đến thế. Tại sao? Bởi vì uy đức vĩ đại của Pháp. Khi chúng ta học Pháp tinh tấn và thuộc Pháp bất cứ lúc nào sau đó chúng ta có thể cảm nhận được uy đức của Pháp.

Tôi là một giáo viên và tôi nhìn chung khá là bận rộn. Làm ba việc mỗi ngày là điều không phải dễ dàng. Tuy nhiên, miễn là tôi tuân theo sự an bài và yêu cầu của Sư Phụ, tôi được bảo hộ bởi uy đức vĩ đại và sự siêu thường của Pháp.

Khi đến giờ luyện công toàn cầu buổi sáng, bắt đầu vào khoảng 6 giờ sáng mùa hè và 8 giờ sáng mùa đông ở vùng chúng tôi. Nó không dễ dàng để những người không phải là học viên ủng hộ các thành viên gia đình tham gia việc luyện công chung theo giờ toàn cầu. Gia đình riêng tôi cũng vậy. Mặc dù bị can nhiễu, tôi vẫn thức dậy đúng giờ để luyện công.

Khi đề cập đến giáo dục những người trẻ tuổi, điều quan trọng là dạy cho họ những đức tính cơ bản. Vì tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, việc dạy học sinh về ý nghĩa của việc này rất quan trọng. Khi học sinh đang trải qua khó khăn và từ chối lắng nghe, tôi nói với họ, “Các em có biết lương của các giáo viên có được từ đâu? Là thuế mà cha mẹ các em đã nộp. Nói một cách đơn giản, cha mẹ của các em là người đang trả lương cho giáo viên. Nếu tôi không dạy học sinh của tôi tốt, tôi sẽ cảm thấy có lỗi.”

Khi có những mâu thuẫn giữa các sinh viên, tôi nói với họ về sự nhẫn nại, khoan dung và lòng tốt. Khi một sinh viên có mâu thuẫn với cha mẹ, tôi nói với họ về sự chân thành và lòng hiếu thảo.

Khi chúng ta nói về những điều tồi tệ xảy ra trong xã hội, tôi nói với họ về thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Dùng văn hóa truyền thống Trung Quốc để tác động đến môi trường, tôi để cho họ biết cách tôi suy nghĩ thế nào và tôi ủng hộ cái gì. Sau đó, họ có thể tự quyết định liệu tôi có giống như loại người được miêu tả bởi các phương tiện truyền thông của ĐCSTQ khi vu khống Pháp Luân Công không.

Với cách suy nghĩ này làm nền tảng, việc giảng chân tướng về Pháp Luân Công sau này trở nên rất dễ dàng. Đặc biệt khi tôi nói chuyện về việc dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, mọi người có thể hiểu và chấp nhận những gì tôi nói. Có một thời gian, nhiều sinh viên đã tốt nghiệp trước đó đã hỏi tôi đang làm gì. Trong tâm của họ, tôi có lẽ đã bị tà đảng bức hại. Khi tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công, một số người rất sợ việc này. Tuy nhiên, ngay sau khi tôi nói với họ về tình hình hiện tại của mình, việc nói với họ về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó dễ dàng hơn nhiều. Thỉnh thoảng có người đặc biệt rất sợ nghe giảng chân tướng. Tôi dùng tâm trí để loại bỏ các nhân tố tà ác phía sau họ và nói, “Điều này là vì tương lai của em. Tôi không sợ, thì em sợ gì chứ? Tôi chưa làm tốt phải không?”

Tôi không thường xuyên phát tài liệu giảng chân tướng, gửi tờ rơi hoặc nói chuyện trực tiếp với mọi người. Tôi sử dụng bất cứ cơ hội nào đến với mình. Nhiều lần tôi có cơ hội khi ở trường. Đôi khi tôi theo một kế hoạch định trước rất chặt chẽ, tôi nhận thấy có nhiều vấn đề cần được giải quyết.

Phật Pháp là vô biên và Sư Phụ đã an bài hết thảy mọi thứ. Miễn là chúng ta bước đi một cách thận trọng, chúng ta có thể cảm nhận được hàm nghĩa của Pháp và nhận ra Sư Phụ chăm sóc các đệ tử hết sức tỉ mỉ.

Một lần, tôi đến chỗ một học viên ở một khu vực miền núi. Đến lúc trở về nhà, trời đã tối. Không có xe ô tô nào có thể giúp tôi trở về nhà và có một đoạn đường núi đặc biệt rất khó để vượt qua. Nhưng tôi đã không lo lắng. Sau đó, một xe taxi đi đến phía sau tôi. Tôi vẫy tay, nhưng nó không dừng lại cho đến khi nó đi cách tôi hơn mười mét. Người lái xe có thể rất thận trọng. Ông ấy sẵn sàng lắng nghe tôi nói cho ông ấy chân tướng về Pháp Luân Công và đồng ý thoái ĐCSTQ và các chức liên đới của nó.

Một vài năm trước đây, một trong những lớp học tôi dạy sắp tốt nghiệp và tất cả các sinh viên đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong giấc mơ của tôi, tôi thấy một cánh đồng được chia thành các phần khác nhau, với một số trồng lúa mỳ và các loại rau khác. Mỗi mảnh đất trông gọn gàng và phát triển rất tốt với độ ẩm là hoàn hảo. Tôi ngộ ra rằng Sư Phụ đang khích lệ tôi dạy sinh viên của mình thật tốt.

Trong một kỳ nghỉ gần đây, nhiều người xung quanh tôi khuyến khích tôi học lái xe. Liệu tôi có nên hay không? Thời gian là rất quan trọng với tôi, vì thế tôi không nên lãng phí một phút nào hết. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định học lái xe. Ngày đầu tiên, giáo viên dạy lái xe tìm một lý do để mắng tôi. Mặc dù lời nói của ông ấy rất khắc nghiệt, nhưng ông ấy đã không xúc phạm tôi. Dù ông ấy có nói gì đi nữa, tôi tiếp tục mỉm cười và không nói lại hoặc giải thích gì thêm. Tôi chỉ nghĩ, “Liệu đây có phải là vì tôi không nên ở đây? Hoặc, tôi có một thiếu sót phải làm mà không muốn bị chỉ trích?”  Vào lúc đó, tôi nhìn thấy Sư Phụ mỉm cười trong tâm của tôi. Tôi ngộ ra rằng đó là đúng khi không tranh luận với ông ấy. Nụ cười của Sư Phụ đã nói với tôi rằng tôi có một nhiệm vụ ở đây. Tôi nhanh chóng điều chỉnh mối quan hệ của tôi với người giáo viên. Tôi đã có thể nắm được các kỹ năng cần thiết. Ông ấy thích suy nghĩ và thảo luận về các vấn đề khác nhau, và chúng tôi nói chuyện về rất nhiều thứ. Ông ấy thường đồng ý với luận điểm của tôi khi đề cập đến các vấn đề quan trọng. Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày tôi đều gặp những người có tiền duyên và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong số đó, có những sinh viên đại học, học sinh trung học, các quan chức chính phủ, công nhân nhà máy, và người lao động nhập cư. Một cán bộ cấp thấp trong một nhà máy đã đeo một chiếc phù hiệu ĐCSTQ. Ngay lập tức ông ta đã cởi bỏ nó sau khi tôi nói với ông ấy chân tướng về Pháp Luân Công. Hầu hết các cán bộ từ các cơ quan chính phủ đều nhận thức rất rõ ràng về xã hội Trung Quốc. Họ thường thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó miễn là bạn giảng chân tướng rõ ràng cho họ.

Trên đây chỉ là tóm lược những gì tôi đã trải nghiệm. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/9/明慧法会–在信师信法中我站了起来-249490.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/2/2/131111.html

Đăng ngày 25– 6- 2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share