Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Nhất Hoằng, một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 22-11-2011]

Có vẻ như trên bề mặt thì tình huống được mô tả ở bài viết này được gây ra bởi thực tế rằng một đồng tu có thể đã không thể chịu đựng được sự tra tấn và tiết lộ tên của tôi cho các thẩm vấn viên, nhưng tôi biết rằng đó là một vấn tu luyện của riêng tôi. Trước khi việc này xảy ra, tôi đã bị mất ngủ hai năm, và tôi đã chống lại cựu thế lực trong các không gian khác suốt một thời gian dài. Mỗi đêm, cựu thế lực tấn công lên cơ thể của tôi khi tôi đang ngủ, và để ngủ được tôi phải tỉnh dậy phát chính niệm nhiều lần nhằm thoát khỏi các cuộc tấn công của tà ác. Điều đó làm tôi kiệt sức.

–Trích từ tác giả 

Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Đây là một bản tóm lược những trải nghiệm tu luyện của tôi trong ba năm qua. Nó giải thích cách tôi chính lại bản thân mình, tiếp tục học Pháp, tạo ra một môi trường mới, và bước đi thật tốt trên con đường tu luyện như thế nào.

1.Sau khi rớt xuống, tôi thức tỉnh một lần nữa và tiến về phía trước 

Trước Thế vận hội trong năm 2008, một đồng tu đã bị bức hại và tiết lộ tên của tôi, sau đó tôi đã bị bắt và giam giữ, nhưng sau những nỗ lực giải cứu của gia đình và các bạn học viên, tôi đã được thả. Nhưng cuộc bức hại đã hủy hoại cơ thể của tôi rất ghê gớm. Tóc của tôi chuyển màu xám và cơ thể của tôi đã bị hủy hoại.

Trên bề mặt dường như việc này được gây ra bởi thực tế rằng một đồng tu không thể chịu đựng được sự tra tấn, và tiết lộ tên của tôi cho các thẩm vấn viên, nhưng tôi biết rằng nó là một vấn đề tu luyện của riêng tôi. Trước sự cố này, tôi đã bị mất ngủ trong hai năm, và tôi đã chống lại các thế lực tà ác trong các không gian khác một thời gian dài. Mỗi đêm, các thế lực tà ác tấn công cơ thể của tôi khi tôi đang ngủ, và để ngủ được tôi phải dậy nhiều lần phát chính niệm nhằm thoát khỏi các cuộc tấn công. Điều đó thật là tồi tệ.

Suốt thời gian đó tôi đã quá mệt mỏi và không thể tìm ra lý do tại sao. Tôi đã thảo luận điều này với các bạn học viên, và họ đã đưa ra nhiều lời khuyến nghị, nhưng tôi không thể tìm ra giải pháp cho vấn đề này. Tôi khá tinh tấn trong việc học Pháp và thường xuyên phát chính niệm. Vậy vấn đề này xuất phát từ đâu? Tôi đã bối rối. Tôi muốn có một học viên khác có thể cung cấp tài liệu giảng chân tướng thay cho tôi, nhưng do các vấn đề khác nhau như thiếu kỹ năng kỹ thuật hoặc môi trường gia đình khó khăn, tôi là người duy nhất. Vì số lượng của tài liệu tôi có thể làm không đáp ứng nhu cầu của chúng tôi, các bạn học viên phàn nàn rằng tôi không bắt kịp với tốc độ của Chính Pháp và cản trở tốc độ cứu độ chúng sinh.

Tôi đã bị chới với bởi sự hiểu lầm của họ và các vấn đề của tôi trong tu luyện và tôi bắt đầu phẫn nộ. Trong khi đó, cảnh sát theo dõi và bắt giữ các học viên, một số đồng nghiệp, và nhiều người khác đã bị liên lụy và bị bức hại. Tôi là một trong số họ. Một số đã bị gửi đến các trại lao động cưỡng bức, và nhiều người khác bị gửi đến các trại tẩy não. Dường như tà ác tràn lan. Trong cuộc bức hại, tôi nhận thấy rằng những người học Pháp tốt và có chính niệm mạnh không bị bắt giữ, hoặc có thể được thả ngay trong ngày, nhưng tôi đã bị giam hơn hai tháng. Tôi nhận ra rằng sơ hở trong của tôi trong tu luyện là lý do dẫn đến nhiều hậu quả. Việc này không hề liên quan tới việc bạn đã chịu bao nhiêu khổ nạn, bạn đã sản xuất bao nhiêu tài liệu, hay bạn đã tu luyện trong bao lâu.

Nhưng vấn đề của tôi bắt nguồn từ đâu? Đối mặt với tình trạng sức khỏe và môi trường khó khăn hiện tại của tôi, tôi cảm thấy bất lực. Tôi đắc Pháp vào năm 1998. Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, đây là lần thứ ba tôi cảm thấy rằng tôi không thể thăng tiến. Trong quá khứ, mỗi lần có học viên bị bức hại, tôi lại tinh tấn vượt qua nhiều khó khăn. Nhưng bây giờ, sức khỏe của tôi đã cạn kiệt, và tôi không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng sự tinh tấn. Tôi đã cực kỳ lo lắng, tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục với tình trạng này. Tôi nói với Sư Phụ, “Kính thưa Sư phụ, đệ tử của Ngài đã cố gắng hết sức mình, nhưng con thật sự kiệt sức. Có lẽ mọi chuyện đã tới hồi kết.

Trong giấc mơ đêm đó, tôi thấy Sư Phụ nâng tôi lên bằng gót chân tôi với toàn bộ sức mạnh của Ngài. Tôi bị cản trở bởi một cái lưới lỏng lẻo, nhưng tôi không thể di chuyển được một tấc nào vì tôi quá kiệt sức. Khi tôi tỉnh dậy, tôi không thể quên cảnh Sư Phụ nâng tôi lên. Trong những năm qua, Sư Phụ luôn là người đã nâng đỡ tôi. Tôi cảm thấy Sư Phụ là người chịu mệt mỏi thay cho tôi.

Tôi bắt đầu lặng lẽ học Pháp. Sau khi tôi đưa con gái tôi đến trường, tôi ngẫm về những năm qua. Tôi đã làm những nghề phụ, duy trì các điểm sản xuất tài liệu, và phải đối mặt với tất cả các loại vấn đề. Hiện tại, vấn đề tài chính là những vấn đề lớn. Lúc đó, tôi tự nhủ bản thân,“Mình không nên sống như thế này nữa. Mình cần một công việc ổn định!” Tôi nhận ra rằng nếu tôi có một công việc ổn định, tôi sẽ an toàn về mặt tài chính, hiệu quả sẽ tốt hơn trong tu luyện và cứu độ chúng sinh, và tôi chắc chắn sẽ vững bước trên con đường Chính Pháp cho cuộc hành trình cuối cùng.

Tôi từng làm việc trong lĩnh vực tài chính khi cuộc bức hại ở đỉnh cao. Sếp của tôi phối hợp với Phòng 610 và Đội an ninh nội địa, liên tục quấy nhiễu tôi. Tôi không biết làm thế nào để loại bỏ sự can nhiễu bằng sức mạnh của Pháp. Tôi đã nói với sếp của tôi,“Anh đang sử dụng công việc của tôi để giữ tôi làm con tin để buộc tôi từ bỏ Đại Pháp. Ngay cả khi tôi phải làm công việc nặng nhọc, tôi vẫn sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Sau đó tôi bị mất việc, và cuộc hôn nhân của tôi cũng chấm dứt. Năm 2003, tôi sản xuất tài liệu bằng tiền mà tôi làm những công việc lặt vặt. Đó là một thời gian rất khó khăn, và tôi thậm chí không đủ khả năng chi trả cho những bữa ăn đạm bạc. Các bạn đồng tu đã nhìn thấy những khó khăn của tôi và giúp tôi về tài chính. Tôi không hề tiêu tiền cho bản thân, mà dành toàn bộ tiền cho điểm sản xuất tài liệu. Tôi không nói cho bất kỳ một bạn học viên nào về điều này. Cha mẹ tôi đã chu cấp gạo và bột mì, nhưng họ cũng khá chật vật. Tôi cảm thấy tôi cần phải giải quyết vấn đề tài chính.

Tôi ngồi trong sân nhà cha mẹ tôi, gia trì sức mạnh. Tôi đã thảo luận với cha tôi làm thế nào để tìm một công việc ổn định. Sau một thời gian ngắn, anh tôi tìm được một công việc cho tôi. Nó ở xa hàng ngàn dặm. Cha tôi hỏi tôi liệu tôi có muốn đi. Tôi trả lời, “Có.” Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi nói lời chia tay với các bạn đồng tu qua mạng. Hầu hết bọn họ không đồng tình với việc tôi ra đi. Họ hy vọng rằng tôi sẽ ở lại và tiếp tục điều hành điểm sản xuất tài liệu. Họ nói rằng họ sẽ giúp đỡ các chi phí sinh hoạt của tôi. Tôi không trả lời, cũng không nói cho họ biết rằng tình trạng sức khỏe của tôi không được tốt.

Tôi đã bắt một chuyến tàu đến một thành phố xa xôi, bỏ lại cha mẹ và con gái tôi ở đằng sau. Tôi cảm thấy giống như một người tu Đạo, những người mang theo kinh sách và đi lang thang khắp thế giới. Tôi đã đi một chặng đường dài, bây giờ tôi lại lên đường một lần nữa.

Khi tôi đến nơi, mọi thứ đều dễ dàng một cách ngỡ ngàng. Tôi được chỉ định khu nhà ở với ba phòng và phòng khách, bao gồm cả việc truy cập Internet. Đồng nghiệp của tôi nói đùa rằng chỗ ở của tôi dành cho một người quản lý bậc cao. Sau khi tôi ổn định, tôi thấy trong các không gian khác chúng sinh mặc trang phục dân tộc, ca hát và nhảy múa, chào đón tôi khi tôi đến … ồ, chúng sinh biết rằng một học viên Đại Pháp đã ở đây!

2.Học Pháp, tu tâm, và chính lại bản thân 

Tôi ổn định tại nơi ở mới. Cuộc sống của tôi khá yên bình và công việc không hề căng thẳng. Tôi dành một lượng lớn thời gian chăm chỉ học Pháp, phát chính niệm, và đọc trang web Minh Huệ (Hán ngữ) thường xuyên. Tôi hướng nội tìm kiếm vấn đề. Tôi phát hiện ra rằng tôi đã trệch khỏi Pháp trong một thời gian. Tôi đã bận làm tài liệu và hầu như không có thời gian để tập trung đồng hóa sâu sắc bản thân mình với Pháp, vì vậy sự nhận thức của tôi về Pháp vẫn còn bị mắc kẹt ở cấp độ tu luyện cá nhân, không đáp ứng được các yêu cầu của Chính Pháp. Tôi làm rất nhiều tài liệu giảng chân tướng để vạch trần tội ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng tâm tranh đấu, tâm hận thù đã được hòa vào chúng.

Dần dần tôi nhận thấy rằng cuộc chiến với tà ác trong các không gian khác dần dần biến mất. Chứng mất ngủ đã không còn, cuối cùng tôi ngủ tốt, năng lượng và sức khỏe của tôi đã được phục hồi. Tôi nghĩ có lẽ đó là bởi vì tôi đã tinh tấn học Pháp.

Một ngày nọ, đồng nghiệp của tôi đã có một buổi họp và yêu cầu tôi đến. Chúng tôi đã ăn và xem TV. Tôi không thể rời cuộc họp, vì vậy tôi đã cùng họ xem TV một lúc. Nhưng cũng vào chính đêm đó, tôi đã bị tấn công bởi tà ác trong các không gian khác trong mơ một lần nữa, và tình trạng cũ lại tái phát. Đột nhiên tôi nhận ra rằng chứng mất ngủ kinh niên và các cuộc tấn công không ngừng vào cơ thể tôi đều là do tà ác đến từ các phương tiện truyền thông của người thường!

Tôi bật dậy và lập chưởng, diệt trừ hết thảy lạn quỷ và các vật chất màu đen đến từ chương trình truyền hình người thường. Ngay lập tức tôi cảm thấy không khí bị hút ra khỏi cơ thể thông qua mũi của tôi. Phải mất một lúc cho đến khi nó hoàn toàn thoát ra ngoài. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng la hét của chúng trên đường ra. Tôi nhận ra Sư Phụ đã nói về điều này một thời gian dài trước đây, và tôi đã ngộ ra! Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Do đó những hoàn cảnh tồn tại khách quan ấy, cũng đang can nhiễu nghiêm trọng đến những người luyện công chúng ta đang tu luyện lên cao tầng. Tranh ảnh khoả thân bày ngay ở đằng kia, treo ngay chỗ đại lộ, hễ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy.” 

Tôi không thể tin rằng chứng mất ngủ kéo dài của tôi đến từ các phương tiện truyền thông của người thường! Tôi bắt đầu hướng nội và tìm kiếm các vấn đề một cách hệ thống và sâu sắc. Tôi đã thích đọc từ khi còn nhỏ. Mặc dù nó dường như là một lợi thế cho những người thường, nó đã trở thành một sơ hở lớn đã bị tà ác lợi dụng.

Tôi dần dần có thể nhận thấy rõ rằng sự thật ở tầng thứ người thường đi ngược với Pháp của vũ trụ. Anh trai tôi đăng ký cho tôi tham dự một kỳ thi lấy danh hiệu chuyên môn. Khi tôi chuẩn bị cho kì thi, tôi nhận thấy những cuốn sách kinh tế không được thuần tịnh. Tôi đã từng nghĩ rằng trong lĩnh vực này bạn chỉ phải làm việc với những con số, vì vậy đáng lẽ ra cuốn sách đó phải thuần tịnh, nhưng khi tôi học, các vật chất màu đen bám vào cơ thể tôi. Tôi bỏ học và không dự thi. Anh trai tôi là một giáo viên đại học, và ông bắt đầu thuyết giáo tôi,“Anh không hiểu lý do tại sao em lại không học. Anh tin rằng một chức danh chuyên môn thể hiện được lợi ích vật chất, và là biểu tượng cho uy tín của em. Nếu em không có chức danh ấy, ai sẽ nhận em? Chả nhẽ em từ bỏ tất cả khi tu Phật?” Tôi trả lời: “Tu luyện đòi hỏi sự thuần tịnh, và mục đích của thanh tịnh là trách nhiệm đối với chúng sinh. Không ngoại lệ, những cuốn sách này rất dơ bẩn. Tôi bắt đầu hiểu lý do tại sao Phật Thích Ca Mâu Ni yêu cầu các đệ tử của mình tu luyện trong các đền thờ và tụng kinh hàng ngày. Đó là bởi vì ông không thể giải quyết vấn đề của các đệ tử bị ô nhiễm trong xã hội người thường trên một phạm vi rộng lớn. Nhưng Đại Pháp thì có thể. Nó không phải là em không thể tham dự kỳ thi chức danh chuyên nghành. Nó chỉ tiêu tốn quá nhiều năng lượng và những nỗ lực của em, và em phải thanh lọc những thứ dơ bẩn mà hàng ngày mình đã nhận thức được từ khoa học. Việc này sẽ gây khó khăn cho Sư Phụ.” Anh trai tôi thì thầm, “Đó là lý do tại sao Sư Phụ không bao giờ tham dự học đại học…” Trời ơi, anh trai của tôi gọi Ngài là Sư Phụ!

Tôi thực sự nhận ra rằng nó còn khó khăn hơn nhiều để tu luyện giữa xã hội người thường. Cũng giống như những gì Sư Phụ đã giảng trong những kinh văn mới đây,

“Nhưng con đường ấy rất hẹp, hẹp đến mức chư vị phải đi một cách chính phi thường thì mới được, mới có thể cứu người. Chư vị đi một cách chính phi thường, thì chư vị mới không xuất hiện vấn đề.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp“)

Từ thời điểm đó, hàng ngày tôi không còn xem phim của người thường hay đọc sách của họ. Khi tôi vô tình nghe hoặc nhìn thấy một cái gì đó, ngay lập tức tôi phát chính niệm loại bỏ các nhân tố tà ác đằng sau. Và khi tôi về đến nhà, tôi tập trung vào việc loại bỏ các nhân tố biến dị mà tôi đã nhìn thấy hoặc nghe thấy trong ngày.

Bên cạnh việc tu luyện và cứu độ chúng sinh, không có gì trong xã hội người thường mà tôi bị dính mắc. Nhiều lúc tôi cảm thấy cô đơn chẳng hạn như khi tôi nhìn thấy vào ngày nghỉ những người khác sum họp. Tôi sẽ học Pháp, làm và gửi tài liệu. Tôi mới chỉ hơn ba mươi tuổi và tôi đã tu luyện được hơn 12 năm. Tu luyện là gian khổ và cô đơn, nhưng niềm vui đắc Pháp thì không thể diễn tả thành lời.

Một ngày khi tôi đang học Chuyển Pháp Luân, tôi đọc được những gì Sư Phụ đã giảng,

“Bởi vì vị này không biết lạnh, do đó mùa Đông vị ấy chân không chạy trên tuyết, mặc phong phanh, rồi bị cóng đến mức chân nứt nẻ rỉ máu; bởi vì vị này không biết bẩn, vị ấy dám ăn cả phân, vị ấy dám uống cả nước tiểu. Quá khứ tôi có biết một người như thế, ngay cả cục phân ngựa đông cứng ngắc cả lại, ông ấy cũng gặm như thể là thơm [ngon] lắm; vị ấy có thể chịu những thứ khổ mà người thường ở trạng thái tỉnh táo không thể chịu được. Chư vị nghĩ xem vị ấy bị điên rồi gặp bao nhiêu tội khổ rất lớn; đương nhiên họ thường kèm theo có công năng.” 

Tôi bật cười. Tôi cảm thấy Sư phụ đang ngồi trước mặt tôi, dạy tôi những yêu cầu của tầng thứ bằng cách sử dụng ngôn từ sinh động, mô tả chính xác. Điều ấy thật sâu sắc. Các vật chất đằng sau sự cô đơn của tôi biến mất.

3. Dùng tiền để cứu độ chúng sinh 

Một khi công việc của tôi ổn định, tôi đã học về hạng mục sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng về cuộc bức hại. Vào thời điểm đó, một quản lý hỏi tôi muốn được trả lương bao nhiêu. Tôi thực sự đã không nghĩ về điều ấy. Nhưng sau đó tôi xem xét, “Nhiều năm làm việc tạm thời, mình chỉ nhận được vài trăm tệ một tháng. Mình sẽ hài lòng với mức lương 2000 tệ một tháng.” 

Thật vậy, một trong những người quản lý đã nói với tôi, “Mức lương cuối cùng của chị vẫn chưa được quyết định. Tạm thời chúng tôi sẽ trả cho chị 2000 tệ.” Tôi đã rất ngạc nhiên. Làm sao mà tôi có thể nhận được 2000 tệ dễ dàng như vậy? Sư Phụ hẳn đang giúp tôi.

Bây giờ tôi đã có tiền, tôi mua thẻ điện thoại di động và bắt đầu làm việc giảng chân tướng bằng điện thoại. Cuối cùng tôi phát hiện ra rằng 2000 tệ mỗi tháng thực sự là không đủ. Sau khi mua thẻ điện thoại di động, tôi đã không còn nhiều tiền. Tôi tự nhủ, “Nó sẽ tốt hơn nếu mình có thể nhận được thêm 500 tệ nữa.” 

Một thời gian sau, người quản lý tìm tôi và nói rằng tiền lương của tôi sẽ tăng thêm 500 tệ.

Sau khi nghe điều này, tôi cười và nghĩ, “Tại sao tôi lại nhận được số tiền mà tôi nghĩ về nó? Có thực sự là tôi nhận được quyết định này? Làm thế nào mà việc này có thể xảy ra? Tôi không học nhiều hay có chức danh chuyên môn.” Sau đó, tôi nghĩ rằng, “Đó có phải là ý niệm đúng đắn không? Có phù hợp với Pháp không?” Trong phần “Tâm tật đố” của cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ đã giảng,

“Với sinh mệnh trên tầng cao hơn mà xét, rằng sự phát triển của xã hội nhân loại, chẳng qua chỉ là sự phát triển chiểu theo quy luật phát triển đặc định mà thôi; do đó [về việc] người ta trong đời làm gì, họ có thể không an bài cho chư vị chiểu theo bản sự của chư vị. Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì. Chư vị thấy rằng vị kia làm gì cũng không nên, [nhưng] đức của vị ấy lớn, [thì] vị ấy làm đại quan, phát đại tài.” 

Tôi nghĩ rằng có lẽ công việc này là để giúp tôi cứu độ chúng sinh và cứu các sinh mệnh trong các thể hệ vũ trụ tương ứng với tôi. Vậy thì tôi nên đặt mức lương của mình là bao nhiêu? Cuối cùng, tôi đặt nó ở mức 3000 tệ.

Không lâu sau, một quyết định cuối cùng đã được đưa ra và mức lương là 3000 tệ. Người quản lý nói, “Con số này được quyết định sau một số cuộc họp của cấp trên.” Tôi cười với bản thân mình. Tôi biết rằng đây là kết quả của việc tâm tính và nhận thức của tôi về Chính Pháp chưa đạt đến tầng thứ ấy. Sư Phụ đã nói về “tướng tùy tâm sinh” và nó đã được phản ánh với tôi đúng như vậy!

Bây giờ, vì tâm tính của tôi đã được đề cao, tiền lương hàng tháng của tôi đã vượt qua mức 6000 tệ. Kỹ thuật sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng của tôi cũng đã thành thục. Với một chiếc điện thoại thông minh và hai điện thoại di động MTK, tất cả mọi việc đều rất ổn. Tôi cũng có thể liên lạc trong một vùng rộng hơn. Tôi đang giảng chân tướng tới cả các thành phố phía biên giới và nhiều thành phố trong nước, và tôi tiếp cận được những người xung quanh tôi cũng như những người có số điện thoại ngẫu nhiên. Tôi đang thực hiện việc này bằng cách gửi tin nhắn SMS, MMS, ghi âm,… Nội dung cũng phong phú hơn cùng với sự tiến triển của Chính Pháp. Tôi một lần nữa hạnh phúc bước đi trên con đường cứu độ chúng sinh trong thời kỳ Chính Pháp! Tuy nhiên, tôi cũng thấy sự cải thiện tình hình kinh tế của mình và trở nên giàu có hơn là một khảo nghiệm mới cho tôi.

Một lần, tôi mua cho con gái tôi một chiếc khăn 100 nhân dân tệ khi tôi trở về nhà sau khi đi xa một thời gian dài. Con gái tôi rất vui mừng và đeo nó đến nhà ông bà. Cha tôi đã thấy nó và hỏi tôi:“Đắt lắm nhỉ?” Tôi vô tình trả lời,“Vâng, hơn 100 tệ.” Cha tôi ngừng lại và sau đó nói với tôi bằng một giọng rất nghiêm nghị,“Khi con có tiền, con phải học cách quản lý và sử dụng từng xu một cách khôn ngoan!” Những lời của cha tôi đã tác động mạnh đến tôi. Tôi biết ý nghĩa thực sự đằng sau câu đó. Tất cả những điều mà tôi có được không thực sự thuộc về tôi. Tất cả chúng sinh đang theo dõi cách tôi sử dụng số tiền này và mong nó được sử dụng một cách khôn ngoan!

Tôi nhớ rằng trong suốt thời gian tồi tệ nhất khi chế độ Cộng sản Trung Quốc đang đàn áp Pháp Luân Công, trong một thời gian tôi làm việc tại một điểm sản xuất tài liệu. Mùa hè năm đó, một học viên đã dành tám nhân dân tệ và mua cho tôi một chiếc áo làm từ bông nhân tạo. Tôi mặc nó cả mùa hè. Bởi vì tất cả mọi người đều làm như vậy, tôi đã không thực sự cảm thấy tồi tệ. Sau đó, tôi trở về nhà và có một công việc. Một lần trước khi phỏng vấn, tôi dành 200 nhân dân tệ mua quần áo, bởi vì tôi không muốn trông có vẻ nghèo nàn. Khi tôi mang quần áo mới của tôi ra khỏi cửa hàng, tôi đột nhiên thấy dưới gốc cây trước mặt tôi một chiếc áo giống y như chiếc áo tám nhân dân tệ mà bạn đồng tu đã mua cho tôi. Tôi cảm thấy một cái gì đó đâm vào tim tôi. Tôi biết lý do Sư Phụ muốn tôi nhìn thấy nó. Tôi nhớ lại trạng thái tuyệt vời, khi còn ở điểm sản xuất tài liệu và sau đó nhân tâm lại dấy khởi lên sau khi tôi quay về thế giới người thường. Tôi đã xa dần trạng thái linh thiêng đó.

Tôi đã khóc. Thời khắc đó không thể xóa nhòa trong trí nhớ của tôi. Nhiều năm sau, tôi làm việc cho một điểm sản xuất tài liệu một lần nữa. Tôi không bao giờ lấy một xu nào từ nó, và ngay cả số tiền mà các bạn học viên đã cho tôi, tôi cũng không đụng vào. Cha mẹ đã cho tôi một số tiền để hỗ trợ tôi, và tôi đã cố gắng tiết kiệm càng nhiều càng tốt và sử dụng nó để sản xuất tài liệu. Một ngày nọ, khi mẹ tôi đem cho tôi tiền, bà nói,“Này con, mặc dù trong nhiều năm qua, mẹ đã chịu đau khổ và sợ hãi vì con, và mẹ thường giận dữ với con, vì một lý do nào đó, mẹ vẫn muốn chu cấp tiền cho con. Cha của con nói rằng cuộc sống của mẹ khá là đáng thương, bởi vì mẹ lái xe đạp ba bánh ra chợ bán rau chỉ để có tiền để cho con. Nhưng cả hai bố con không biết rằng mẹ hạnh phúc như thế nào sau khi mỗi lần mang tiền cho con.” 

Tôi hiểu rằng Sư Phụ đã mượn lời của mẹ nói với tôi rằng mỗi một xu trong các điểm sản xuất tài liệu đã được mỗi người tiết kiệm và chúng là niềm hy vọng đối với chúng sinh! Tôi phải trân trọng từng xu cũng giống như tôi trân trọng sự giúp đỡ của mẹ tôi.

Tôi đã bị ĐCSTQ bức hại trong năm 2008, trước Thế vận hội. Tôi đã được các bạn học viên và gia đình cứu. Thời điểm mà chúng tôi mở cửa, mẹ tôi đã rất sợ hãi. Các đĩa CD và các tài liệu đã được chất đống ở giữa phòng. Rõ ràng rằng cảnh sát đã bí mật đến nhà chúng tôi một lần nữa, và họ đã chỉ ra cho tôi rằng họ đã phát hiện ra các tài liệu, sách, nhưng họ đã không chạm vào chúng. Thậm chí tôi còn ngạc nhiên rằng 1000 nhân dân tệ lúc đầu bị cảnh sát lấy đi đã được đưa trở lại nơi mà tôi đã giấu nó. Cảnh sát đã hỏi tôi trước rằng liệu tôi có tiền tiết kiệm không. Tôi nói với họ tôi đã không có lấy một xu. Nhưng cảnh sát đã lấy đi 60.000 nhân dân tệ từ gia đình của một học viên khác đã bị bắt giữ cùng với tôi. Họ cũng lấy đi các sổ tiết kiệm của một học viên khác nữa và sẽ không trả lại mặc dù trên thực tế rằng người học viên ấy đã đi hết ngày này đến ngày khác để truy đòi. Tôi không biết lý do cho của hết thảy mọi việc, nhưng từ những trải nghiệm đã dạy tôi rằng trong thời kỳ Chính Pháp ngày nay, điều vô cùng quan trọng là học viên Đại Pháp sử dụng tiền một cách hợp lý. Nếu chúng ta thật sự có thể xả bỏ hết thảy mọi thứ không thuộc về chúng ta, sau đó tôi nghĩ rằng tà ác sẽ không dám chạm vào, ngay cả một xu của một học viên Đại Pháp.

Hiện tôi đang làm kế toán. Khối lượng công việc của tôi rất nhẹ và tôi có thể hoàn thành công việc của một tháng trong vòng một tuần. Tôi sử dụng phần thời gian còn lại để làm việc Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Thậm chí còn tốt hơn, đó là mỗi một năm tôi có kỳ nghỉ kéo dài năm tháng, và vì vậy tôi có rất nhiều thời gian để về quê của mình và cứu độ chúng sinh nơi ấy cùng với các học viên địa phương. Tôi biết rằng tất cả những điều này đã được Sư Phụ an bài là để cứu độ chúng sinh. Nó sẽ không thể chấp nhận được nếu tôi làm không tốt.

Mỗi ngày tôi bước đi trên con đường tu luyện của mình, nó giống như tôi đang chạy đua với thời gian. Tôi cảm thấy rằng không có đủ thời gian và tôi không cứu đủ người.

5. Lời kết

Cuối cùng, tôi muốn nhìn lại những gì Sư Phụ đã giảng trong kinh văn “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp,”

“Còn về việc cứu độ chúng sinh, và việc giảng chân tướng, rất nhiều người làm không triệt để, giảng hai câu với người ta, thích nghe hay không, không nghe cũng kệ, lại đi tìm người khác. Làm bất kể chuyện gì, là có thuỷ có chung, hãy làm nó cho tốt, cứu người thì phải cứu họ cho xong. Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai. Chỉ cần chư vị gặp, thì chư vị đều nên cứu, dù là thân phận gì giai tầng gì, dù họ là tổng thống hay ăn xin. Trong con mắt của Thần, sinh mệnh là đồng đẳng, ‘giai tầng’ là do xã hội nhân loại phân hoạch ra. Tôi chính là hy vọng giữa các đệ tử Đại Pháp với nhau đều có thể giống như trước đây, tinh tấn như thời chư vị mới đắc Pháp. Quá khứ trong Phật giáo có câu, ý tứ là từ đầu đến cuối đều như ban đầu, thì chư vị nhất định viên mãn.” 

Cảm tạ Phật ân hạo đãng và sự cứu độ từ bi của Sư Phụ vĩ đại! Tôi cảm thấy rất vinh dự có thể theo Sư Phụ Chính Pháp và cứu độ chúng sinh vào thời kỳ đặc biệt này. Trong phần cuối cùng của con đường Chính Pháp, tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường đó và sẽ cứu độ chúng sinh toàn diện hơn!

Tôi cũng cảm ơn các bạn học viên, chúng sinh, và gia đình đã ủng hộ tôi liên tục trong suốt thời gian khó khăn. Tôi hy vọng tất cả sẽ được Đại Pháp cứu độ và trở về nhà với Sư Phụ!

Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cám ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/12/明慧法会–问题出在哪里–249113.html
Bản tiếng Anh: https://clearwisdom.net/html/articles/2011/11/29/129758.html
Đăng ngày 5-6-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share