Từ Pháp hội chia sẻ qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở miền Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-12-2011]

Trong một lớp học tiếng Anh thời trung học, chúng tôi có một bài kể về giấc mơ của một người mà đã thực sự xảy ra sau đó nhiều năm và là phương cách để vượt qua một thử thách. Tôi không có gì khác biệt với những sinh viên khác, những người mà đều chịu ảnh hưởng bởi sự giáo dục vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi không thể hình dung ra được rằng điều gì đó giống như vậy lại có thể thực sự xảy ra và nó dường như là điều gì đó được thêu dệt bởi trí tưởng tượng của một người. Khoảng một đến hai tháng sau bài học đó, tôi đã bắt đầu học Pháp và tôi đã trải qua hơn mười giấc mơ rất ấn tượng, mà tôi sẽ kể sau trong bài viết này.

–Trích từ tác giả

Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, người mà đã bị mất việc trong chính phủ bởi cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Mặc dù bị mất việc, bị bức hại và sách nhiễu nhưng việc đó không thể ngăn cản tôi tiến về phía trước trên con đường tu luyện. Thực sự, tôi tin rằng miễn là chúng ta tu luyện, Sư Phụ sẽ an bài mọi việc một cách tốt nhất.

Tôi muốn cảm ơn trang web Minh Huệ (Hán ngữ) vì đã cung cấp cho chúng ta một cơ hội để chia sẻ kinh nghiệm. Tôi muốn chia sẻ về một số điều kỳ diệu mà tôi đã trải qua kể từ khi bắt đầu tu luyện.

Những trải nghiệm kỳ diệu trước và sau khi học Đại Pháp

Tôi đã được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp khi còn là sinh viên ở một thành phố lớn gần quê tôi vào tháng 5 năm 1995.

Mê mờ trong thuyết vô thần

Trong những năm còn học trung học, tôi đã đọc một số mẩu chuyện ngắn của Trung Quốc cũng như các câu chuyện của nước ngoài. Những câu chuyện này kể về việc một người đã có một giấc mơ mà sau này sự việc đã thực sự diễn ra đúng như những gì mà người đó đã nhìn thấy trong mơ. Tôi nghĩ những việc này chắc xảy ra một cách ngẫu nhiên hay gần như là không có thật. Do tâm trí của tôi đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ từ khi còn nhỏ, và bị thuyết vô thần kiểm soát. Kể từ khi có thể suy luận, tôi đã nghĩ về cái chết và cảm thấy rằng đó là một việc rất đau buồn. Nó khiến tôi cảm thấy như thể chẳng còn có hy vọng gì nữa và tôi cũng cảm thấy lo lắng sợ hãi. Khi thời gian trôi đi, cảm giác lo lắng về cái chết của tôi lại tăng lên. Có thời điểm mà tôi đã không ngừng lo lắng và cảm thấy bất an cả trong lúc ăn và ngủ.

Sau đó tôi nghe nói rằng một người có thể trở thành ma sau khi chết. Tôi loại bỏ suy nghĩ này và tin rằng điều này không có thật. Sau cùng, suy nghĩ của tôi đều bị chi phối bởi thuyết vô thần. Khi tôi nghe thấy những người khác bàn luận về việc này, kể chi tiết về những trải nghiệm của chính bản thân họ, của gia đình hay bạn bè họ, tôi bắt đầu tin rằng có thể đó là sự thật sau các câu chuyện đó. Giờ đây tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều và tự nhủ rằng mọi người vẫn có thể tiếp tục sống sau khi chết mà không thực sự chết đi. Sau đó, khi đang xem lướt qua trong một hiệu sách, tôi đã nhìn thấy một số quyển sách luận đàm về một số hiện tượng siêu nhiên từ cuốn Chu Dịch và tu luyện. Tôi nghĩ rằng sau khi mình bước sang 40 hay 50 tuổi và đã lo lắng hết những vấn đề của người thường, tôi sẽ đi đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh hay tìm một công việc giống như gác cổng núi và dùng hết phần đời còn lại để nghiên cứu toàn bộ Chu Dịch. Tôi sẽ nghiên cứu việc tu luyện và làm thế nào để trở thành một người bất tử, Phật hay Đạo. Tôi nghĩ rằng việc đó sẽ thật tuyệt vời nếu tôi có cơ hội để biến điều ước đó thành sự thật trong tương lai.

Những giấc mơ kỳ lạ

Tôi tin rằng đó là vào năm thứ hai trung học, năm 1990, tôi đã có những giấc mơ giống nhau tiếp nối trong vài đêm. Tôi nhớ giấc mơ này rất rõ ràng nhưng không hiểu được nó. Trong giấc mơ, một ký hiệu nhỏ bằng nhựa được đeo thành một chuỗi ngắn trên ngực tôi. Khi gió thổi, cái ký hiệu được thổi sang bên trái và đập vào chiếc phù hiệu mà tôi đang đeo. Tôi lo sợ rằng nó sẽ làm trầy xước chiếc phù hiệu. Tôi kiểm tra nó một cách cẩn thận và xem xem nó có bị xước hay không. Nó có biểu tượng Thái cực trên đó nhưng nó không phải màu đen hay trắng. Thay vào đó nó có màu đỏ, xanh và đen. Thật lạ là trước đây tôi chưa bao giờ thấy một chiếc phù hiệu nào như vậy nhưng nó không cảm thấy lạ trong giấc mơ và sau đó tôi thức dậy, tôi cảm thấy nó rất thật và rất ấn tượng.

Một hoặc hai năm sau ở trường trung học, tôi thường đi đến thư viện để đọc báo và tạp chí và đột nhiên một lần tôi có một sự thôi thúc để đọc tạp chí khí công. Lần đầu tiên khi tôi cầm lên, có một bài viết tiêu biểu về Sư Phụ Lý và Pháp Luân Công. Bài viết giới thiệu về Pháp Luân Công, nói rằng không cần mất phí khi tham dự lớp học và rằng Sư Phụ Lý có hơn mười nghìn đệ tử. Tôi nghĩ đó là một môn tập luyện cổ xưa và có sự thôi thúc để học nó. Sau đó tôi đã tìm kiếm ở một số công viên lớn trong thành phố nhưng không thể tìm thấy điểm tập công. Sau đó tôi đã đến thư viện nhiều lần nhưng không còn thích thú đọc các tạp chí khí công.

Không lâu trước đó, khoảng năm 1992, tôi thức giấc vào một buổi sáng nhưng quyết định không dậy ngay. Tôi đã thức giấc nhưng vẫn ngái ngủ, thì bóng tối ở trước mắt tôi đột nhiên tách mở ra. Tôi nhìn thấy rất nhiều bông hoa trên các nhánh cây gần đó và tiếp đến là một bức tượng bằng đá ở đằng xa. Trước sự ngạc nhiên của tôi, bức tượng đang tiến về phía tôi. Khi tới gần tôi, bức tượng hóa thành một người mặc bộ quần áo màu vàng và bắt đầu di chuyển. Tôi giật mình nhưng tôi nhớ rằng mình đang ở trong mơ! Tôi nghĩ rằng do mình nhận ra đây là một giấc mơ nên quang cảnh chắc chắn sẽ biến mất. Ngay lập tức tôi thức dậy và mở mắt nhưng quang cảnh ở trước tôi lại không biến mất. Người kia ngồi ở đó, cánh tay và bàn tay chuyển động một cách chầm chậm và nhẹ nhàng, lúc đó cánh tay phải nâng lên phía trên đầu. Tôi cứ xem và sau một lúc các chuyển động dừng lại và sau đó quang cảnh đã biến mất. Tôi mở mắt. Lúc đó tôi đã nhớ sự việc đó rất rõ ràng nhưng tôi không hiểu được điều đã xảy ra. Sau đó tôi đã kể lại chuyện đó cho một bạn học cùng trường nhưng cậu ấy cũng không thể giải thích được nó.

Vào cuối năm 1994, tôi học tại một trường ở thành phố khác. Sau khi tôi trở về vào Tết nguyên đán năm 1995, tôi đã trở nên rất hứng thú đối với khí công và muốn học nó. Sau đó tôi trở lại nhân dịp nghỉ lễ tháng Năm vào một ngày thứ bảy, tôi thấy rằng các sinh viên đang giới thiệu Pháp Luân Công ở lối vào của một trường học khác. Sau khi nghe người học viên đó giới thiệu, tôi đã tới điểm tập công để học các bài công Pháp.

Sau vài ngày, tôi đã xem băng hình các bài giảng của Sư Phụ. Sau đó tôi xem băng hình hướng dẫn tập công của Sư Phụ. Sau khi xem Sư Phụ làm các động tác tay, đột nhiên tôi nhớ đến giấc mơ của mình. Nó giống hệt, chỉ có màu của hoa và hình tượng Phật là hơi khác một chút! Tôi đã bị sốc.

Sau vài ngày, tôi nhìn thấy một học viên lâu năm đang đeo một chiếc phù hiệu Pháp Luân, nó trông rất quen. Tôi hỏi xem liệu tôi có thể có một chiếc không và sau đó đã đeo nó. Lúc đó, trường học của tôi đã áp dụng các quy tắc nghiêm ngặt là yêu cầu các sinh viên phải đeo huy hiệu. Ban đầu nó như một cái trâm nhưng nó lại rất dễ gẫy vì vậy họ đã đưa cho chúng tôi một cái dây đeo màu vàng để chúng tôi có thể đeo huy hiệu ở quanh cổ. Sau đó tôi đã nhớ lại giấc mơ mà tôi đã có trong nhiều ngày liên tiếp! Thực sự tôi đã sợ rằng chiếc huy hiệu của trường sẽ làm xước phù hiệu Pháp Luân!

Trong một lớp học tiếng Anh thời trung học, chúng tôi có một bài kể về giấc mơ của một người mà đã thực sự xảy ra sau đó nhiều năm và là phương cách để vượt qua một thử thách. Tôi không có gì khác biệt với những sinh viên khác, những người mà đều chịu ảnh hưởng bởi sự giáo dục vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi không thể hình dung ra được rằng điều gì đó giống như vậy lại có thể thực sự xảy ra và nó dường như là điều gì đó được thêu dệt bởi trí tưởng tượng của một người. Khoảng một đến hai tháng sau đó, tôi đã bắt đầu học Pháp và tôi đã trải qua hơn mười giấc mơ rất ấn tượng, bao gồm cả hai giấc mơ mà tôi đã kể ở trên.

Ví dụ, một lần tôi đang đi thăm ông nội của tôi ở một thành phố khác. Tuy nhiên, ông và bà nội của tôi không có ở nhà mà ở nhà của bác tôi. Tôi đã tới nhà bác tôi để thăm họ và ngủ lại qua đêm. Sau bữa tối chúng tôi nói chuyện với nhau và đó là cảnh tượng mà tôi đã mơ thấy cách đây vài năm. Đồ đạc ở cùng một chỗ và mọi người ngồi ở cùng một vị trí và cách mà bà tôi hút thuốc cũng giống như trong giấc mơ của tôi. Tôi đã rất ấn tượng khi tôi nhận ra rằng mình đã nhìn thấy sự việc này trong giấc mơ. Một cảnh tượng khác là khi tôi đang chơi ở vườn bách thú. Thậm chí những lời mà tôi nói với con hổ giống hệt như trong giấc mơ của tôi. Không có gì khác so với giấc mơ mặc dù đã trải qua bao nhiêu năm. Điều này hoàn toàn không thể giải thích được những giấc mơ bằng thuyết vô thần.

Bố của tôi đã bị đầu độc một cách sâu sắc bởi thuyết vô thần của tà Đảng. Do chịu ảnh hưởng từ ông mà tôi đã dành được điểm cao trong các môn học về chính trị và bị ảnh hưởng sâu sắc bởi thuyết vô thần. Những giấc mơ đã biến thành hiện thực đã giúp tôi bỏ được thuyết vô thần khi tôi bắt đầu học Pháp. Nó tăng cường tín niệm đối với Pháp Luân Công và giúp tôi nhận ra rằng mọi điều mà Sư Phụ giảng là sự thật. Sau khi tôi học Pháp, tôi đã hiểu được điều gì diễn ra trong cuộc sống thực và trong giấc mơ.

Tự hào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi bắt đầu học Pháp, từ sâu thẳm trong tâm mình tôi thấy rất vui. Tôi hiểu rằng con người không chết. Tôi hiểu được rằng có một nguồn gốc sâu xa hơn và rằng con người tu luyện để đạt tới một cảnh giới tuyệt vời! Con người có thể thực sự trở nên bất tử! Đây là cơ duyên vạn cổ của chúng ta khi được học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã buông bỏ chấp trước vào việc mong muốn được hưởng đặc ân để tu luyện. Trong cuộc sống thường ngày, tôi sẵn sàng đối xử với những người khác một cách tử tế, điều này trái ngược với cách hành xử trong xã hội, vốn đã khiến tôi bị lo lắng và tôi trở nên chán nản. Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng con người nên đối xử với những người khác bằng lòng tốt. Điều này khiến tôi thật hạnh phúc bởi vì tôi có thể công khai, vinh dự và ngay chính trở thành một người tốt! Quan trọng hơn, tôi hiểu rằng con người có thể thực sự trở thành bất tử và tu luyện thành các vị Thần. Trước khi tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, do áp lực mạnh mẽ để đạt được điểm cao, tôi đã bị mất ngủ và tôi thường phải mất hơn 1 tiếng mới ngủ được. Sau khi trở thành một học viên, vấn đề này lập tức đã biến mất và sau khi đi ngủ, tôi chỉ mất một thời gian ngắn là ngủ được

Tôi dùng toàn bộ thời gian rỗi vào việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất tinh tấn trong việc học Pháp, tập công, hồng Pháp cho công chúng và chia sẻ kinh nghiệm. Cuối cùng có khoảng năm đến sáu học viên trong trường của tôi. Tại một trường đại học gần đó có nhiều học viên hơn vì vậy chúng tôi ăn thật nhanh để tới đó tập công và sau đó quay trở lại để tự học vào buổi tối. Chúng tôi thực sự thích việc đó.

Tôi trở về nhà nhân dịp hè năm 1995 và tìm điểm tập công khắp nơi. Cuối cùng tôi đã tìm thấy một điểm ở một công viên sau khi tìm kiếm khoảng một tháng. Họ mới bắt đầu giới thiệu về Pháp Luân Công tại công viên đó trong khoảng vài ngày trước đấy. Ngay khi tôi nhìn thấy họ, tôi cảm thấy rất thân thiết đối với họ cứ như thể tôi đã biết họ từ lâu lắm rồi. Khi tập công với các đồng tu ở công viên, vài lần tôi cảm thấy không được thoải mái khi ngồi thiền và định đặt chân xuống. Nhưng tôi vẫn quyết tâm và thấy năng lượng mạnh mẽ đang tuôn chảy khắp toàn thân thể của tôi.

Tôi trở lại thành phố vào năm 1996 và bắt đầu đi làm. Bởi vì chúng tôi đang giới thiệu môn tập ở khắp các nơi nên số lượng học viên tăng lên một cách nhanh chóng. Tôi đã chủ động tham gia vào nhóm học Pháp, tập công và hồng Pháp cho công chúng. Tôi đến điểm tập công vào sáng sớm. Thỉnh thoảng mọi người hỏi về Đại Pháp hoặc các học viên chia sẻ kinh nghiệm. Tôi ở đó cho đến lúc phải đi làm và không có thời gian để ăn sáng.

Nhóm học Pháp do một người lớn tuổi phụ trách bắt đầu học từ sáu giờ tối, ba mươi phút sau khi tôi xong việc. Từ chỗ làm tôi đã đi thẳng tới đó. Sau khi học Pháp xong, một số học viên muốn tiếp tục chia sẻ. Do các cửa hàng ăn đã đóng cửa khi tôi về nhà nên tôi cũng không ăn tối, tôi thường chỉ ăn một bữa một ngày vào buổi trưa ở quán ăn tự phục vụ. Những người khác ăn ba cái bánh bao hấp to. Tôi thường ăn sáu cái nhưng tôi vẫn rất gầy.

Tôi làm trong một văn phòng chính phủ rất có quyền lực. Mọi người thường ghen tỵ với sự nghiệp của tôi. Để hồng truyền Đại Pháp, tôi thường mặc đồng phục để tham gia vào các hoạt động, Pháp hội và chia sẻ kinh nghiệm. Tôi hy vọng rằng điều này sẽ giúp mọi người tham gia tập luyện và cho những người khác thấy rằng Pháp Luân Công khác với các môn tập luyện khí công khác và mọi người từ tất cả các tầng lớp xã hội đều có thể tập luyện Pháp Luân Công.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/4/明慧法会–在大法中成长-1–249484.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/5/130516.html#.T8iIGuWlfKE

Đăng ngày: 12-6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share