Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 25-06-2024] Mẹ tôi đã phải ngồi tù oan vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi được trả tự do, bà quay lại nơi làm việc để lấy phần lương hưu chưa nhận được trong thời gian bị giam giữ. Họ thông báo rằng lương hưu của bà bị giảm một nửa sau khi bản án của bà được tuyên bố. Khi đó tôi thấy buồn bã xen lẫn với cảm giác bất công và bất lực. Tôi không thể chấp nhận thực tế rằng mẹ tôi phải chịu đựng sự bức hại kinh tế sau những gì bà đã trải qua trong nhà tù.

Khởi đầu khó khăn

Tôi và mẹ đã viết đơn yêu cầu hoàn trả phần lương hưu mà bà chưa nhận khi bị cầm tù. Mẹ tôi, dì tôi và tôi đã gửi đơn đến các phòng ban khác nhau tại nơi bà làm việc. Chúng tôi cũng trình bày sự việc với các nhân viên trong khu dân cư, đồn công an và đơn vị công tác và đưa họ các tài liệu liên quan. Nhưng chúng tôi không nhận được phản hồi nào và mẹ tôi tiếp tục chỉ nhận được mức lương hưu 2.000 tệ mỗi tháng.

Việc này diễn ra không lâu sau khi mẹ tôi được trả tự do. Thời điểm đó, trạng thái tu luyện của tôi không tốt lắm, tôi không biết phải xử lý vấn đề này như thế nào và chỉ để nó trôi qua. Tôi và mẹ đều cảm thấy mệt mỏi dù chỉ làm một ít việc Đại Pháp. Sau đó chúng tôi quyết định tập trung vào học Pháp. Nhìn lại, tôi thấy rằng điều này đã đặt nền tảng cho việc chúng tôi lấy lại lương hưu sau này. Chúng tôi đã học tất cả các bài giảng của Sư phụ và dần dần cảm thấy những vật chất xấu trong thân và tâm được loại bỏ.

Sư phụ an bài người tới giúp đỡ

Chúng tôi đã ngừng suy nghĩ về chuyện lương hưu, khi thấy những bài chia sẻ của đồng tu về việc lấy lại lương hưu, chúng tôi còn có chút miễn cưỡng không muốn đọc.

Lúc này, một học viên mới được trả tự do đã tìm đến chúng tôi. Anh ấy nói rằng Cục An sinh Xã hội đã kiện anh vì khoản lương hưu anh ấy nhận được khi đang ở trong tù, nhưng anh ấy đã thắng kiện và không phải hoàn tiền cho họ. Sau đó, Cục đã gửi riêng cho anh một lá thư yêu cầu trả lại lương hưu. Học viên này dự định sẽ kiện lên tòa án. Anh ấy nói tình huống của mẹ tôi cũng tương tự và hy vọng bà sẽ sử dụng các biện pháp pháp lý để lấy lại số tiền mình đáng được nhận.

Chúng tôi biết điều anh ấy nói là đúng nhưng không có hành động nào cho tới khi biết tin anh ấy đã thuê một luật sư và thành công nộp đơn kiện lên tòa án.

Ban đầu chúng tôi không biết bên nào chịu trách nhiệm chi trả lương hưu, chỉ sau khi kiểm tra tài khoản lương và hỏi những người khác, rốt cuộc lương hưu do Cục An sinh Xã hội chi trả sau khi mẹ tôi nghỉ hưu và đơn vị công tác không có quyền giữ lại tiền của bà.

Chúng tôi đã xem các khiếu nại và bài chia sẻ liên quan đến lương hưu trên trang web Minh Huệ. Học viên đó cũng cung cấp rất nhiều chi tiết về cách lấy lại lương hưu, chúng tôi có thể sử dụng lại mẫu đơn khiếu nại, chính sửa và nộp lên tòa án.

Thực hiện bước đầu tiên

Sau khi thảo luận, mẹ, dì tôi và tôi quyết định đòi lại lương hưu.

Đầu tiên, chúng tôi tìm đến người luật sư hỗ trợ khu dân cư. Khi đó, suy nghĩ của chúng tôi là mượn việc này để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, chứ không chỉ tập trung vào việc lấy lại lương hưu. Chúng tôi đã gặp một luật sư rất tử tế, ông ấy đã cho chúng tôi sách lược: Trước hết đến phòng Khiếu nại của Cục An sinh Xã hội để kiến nghị, và chỉ tiến hành kiện tụng nếu không nhận được phản hồi hoặc khi câu trả lời không thỏa đáng. Chúng tôi cũng nói với những người có mặt tại đó về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, họ đều lắng nghe. Sau khi xuống nhà, chúng tôi thấy hai nhân viên của cục an ninh nội địa. Tôi tự hỏi chẳng phải chỉ là lấy lại lương hưu sao, chẳng lẽ lại kinh động đến cục an ninh nội địa sao. Sau này tôi mới nhận ra đây chính là cuộc đại chiến chính tà, tà ác đang khiếp sợ.

Ba chúng tôi đã đến Cục An sinh Xã hội và nộp hồ sơ tại phòng kiến nghị. Chúng tôi cũng tới một vài phòng ban trình bày về tình huống của mình, đồng thời tận dụng cơ hội để nói về Pháp Luân Đại Pháp. Từ những phản hồi, chúng tôi nhận ra có nhiều người cho rằng việc giữ lại lương hưu của một người đang trong thời gian bị giam giữ là đúng. Tuy nhiên những tài liệu mà họ đưa ra không có tính pháp lý. Khi chúng tôi nói điều này ra, họ từ chối nhận trách nhiệm và bảo chúng tôi quay về thảo luận với nơi làm việc cũ.

Mặc dù một số người đã tiếp nhận những tuyên truyền giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc và không hiểu Pháp Luân Công nhưng họ vẫn sẵn lòng lắng nghe những gì chúng tôi nói. Có người đã khuyên chúng tôi đưa vấn đề ra tòa để giải quyết. Tôi cảm thấy chúng tôi nên làm như vậy. Tại sao đệ tử Đại Pháp lại sợ ra tòa? Dì tôi bắt đầu phát chính niệm cường độ cao trong khi mẹ con tôi chuẩn bị đơn kiện. Chúng tôi quyết định tự nộp đơn.

Sư phụ giúp chúng tôi nộp đơn kiện

Người học viên trước đây đã chỉ cho chúng tôi cách nộp đơn khiếu nại, luật sư của anh ấy đã liên tục gặp trở ngại trong thời một tháng trước khi lập hồ sơ kiện. Chúng tôi vẫn bình tĩnh và quyết định nộp đơn kiện lên tòa án gần nơi cư trú. Ban đầu tôi không tự tin lắm nhưng sau khi đọc các bài chia sẻ và xem mẫu đơn khiếu nại trên trang web Minh Huệ, tôi tự tin hơn và sử dụng mẫu đơn để sắp xếp các thông tin chi tiết. Tôi cảm thấy bất cứ ai đọc đơn khiếu nại cũng sẽ hiểu việc giữ lại lương hưu là trái pháp luật.

Chúng tôi đã mang đơn kiện đến tòa án vào ngày thứ sáu, ở đó có rất nhiều người. Tôi và dì không mang theo căn cước nên không được phép vào. Nhân viên tại quầy đã đọc đơn kiện của mẹ tôi và bảo bà cung cấp thêm thông tin chi tiết về lương hưu trong sáu tháng qua rồi quay lại vào ngày thứ Hai.

Chúng tôi đến ngân hàng và sao kê chi tiết những khoản thanh toán gần đây. Mẹ tôi nói với nhân viên ngân hàng lý do cần bản sao kê và anh ấy đã giúp chúng tôi. Chúng tôi cũng photo giấy chứng nhận nghỉ hưu và thẻ căn cước của bà. Khi quay lại tòa án vào ngày thứ Hai, cả ba chúng tôi đều có giấy tờ tùy thân và có thể vào bên trong. Nhân viên tại quầy nói chúng tôi đã qua vòng đánh giá sơ bộ và bảo chúng tôi chờ trong vòng bảy ngày làm việc. Chúng tôi sẽ được liên lạc khi vụ kiện được đệ trình.

Lúc bước ra ngoài tòa án, nhiệt độ đã giảm xuống 10 độ và gió thổi mạnh. Chúng tôi cảm thấy rằng tà ác trong không gian khác đang cố gây cản trở. Từ ngày bắt đầu vụ kiện, cả ba chúng tôi đều bị tiêu chảy mỗi khi phải đến tòa. May mắn thay, Sư phụ đã an bài để chúng tôi tìm được nhà vệ sinh công cộng trên đường đến tòa án.

Chúng tôi nghĩ phải chờ 3-4 ngày, nhưng chúng tôi đã nhận được cuộc gọi vào ngày hôm sau yêu cầu đến điền vào mẫu đơn và đóng lệ phí 50 tệ. Chúng tôi rất vui vì đơn kiện đã được chấp nhận. Bước tiếp theo sẽ là phiên tòa, nơi chúng tôi sẽ có thể lên tiếng.

Luật pháp trong xã hội người thường nên dùng để trừng phạt kẻ ác và khuyến khích cái thiện, nhưng thay vào đó nó lại bị sử dụng để bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trong quá trình các học viên sử dụng pháp luật và chính lại nó, luật pháp có thể thực sự phát huy vai trò của mình. Khi tôi ngộ ra điều này, tôi không còn sợ tòa án, không còn băn khoăn liệu bản thân pháp luật đang có vấn đề hay cuộc bức hại đang làm dơ bẩn pháp luật, khiến mọi người không còn tin vào luật pháp và công lý.

Nắm bắt cơ hội nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp

Khi vụ kiện được đệ trình, chúng tôi bắt đầu tìm luật sư và tận dụng cơ hội này để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên tìm luật sư mất công hơn nhiều so với việc nộp đơn kiện. Nhiều người không sẵn lòng nhận vụ kiện của chúng tôi và chúng tôi không tìm được ai giúp đỡ. Trong quá trình này, chúng tôi đã có nhiều thông tin hữu ích cho việc tìm luật sư, và đồng thời có thể nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi còn nhớ rất rõ sự việc xảy ra khi mẹ tôi tới toà án điền vào mẫu đơn theo yêu cầu của họ. Tôi ngồi cạnh mẹ, quan sát và giúp bà hoàn thành. Đôi vợ chồng ngồi kế bên đã tưởng nhầm tôi là nhân viên tòa án. Người đàn ông đứng cạnh tôi nở nụ cười và rụt rè hỏi: “Xin chào, chị có thể giúp chúng tôi điền mẫu đơn này không?” Tôi trả lời: “Xin hãy đợi một chút trong khi tôi điền cho mẹ tôi trước.” Anh ấy càng ngượng ngùng hơn và nói: “Tôi tưởng rằng chị làm việc ở đây.”

Sau khi mẹ tôi nộp đơn, tôi quay lại hỏi xem họ có còn cần giúp đỡ gì không. Họ mời tôi ngồi xuống và luôn miệng nói: ‘Chị quả là người tốt.’ Trong khi tôi chỉ cho họ cách điền mẫu đơn, mẹ và dì tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ làm tam thoái. Cặp vợ chồng đã rất vui vẻ. Người vợ đến tòa án nộp đơn khiếu nại vì sự chẩn đoán chậm trễ của cơ sở y tế đã khiến bệnh ung thư của bà di căn. Chúng tôi viết xuống chín chữ chân ngôn (Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo) và khuyên bà ấy niệm theo. Họ cảm ơn tôi và nói sẽ gọi taxi mời chúng tôi dùng cơm. Chúng tôi cảm ơn và từ chối lời mời của họ.

Chúng tôi đã đến một công ty luật có danh tiếng và phải đăng ký khi vào tòa nhà. Nhân viên lễ tân không cho chúng tôi vào. Chúng tôi được thông báo cần trả 600 tệ để được luật sư tư vấn. Mẹ tôi đã nói với họ lý do bà muốn gặp luật sư và thông tin về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Mấy người phụ nữ ở quầy lễ tân bày tỏ sự cảm thông nhưng nói rằng họ phải tuân theo quy định.

Khi quay lại thang máy, tôi thấy một luật sư đang chờ ở đó. Tôi nghĩ, đây là điều Sư phụ đã an bài. Trong thang máy, tôi hỏi: “Xin hỏi ông có phải là luật sư không?” Ông ấy trả lời đúng, và chúng tôi nhanh chóng kể về vụ kiện của mình. Ông ấy dùng điện thoại di động chụp lại đơn kiện và nói sẽ liên lạc với chúng tôi sau khi đọc tài liệu.

Sau hai ngày, ông ấy gọi điện và hẹn gặp chúng tôi. Với sự giúp đỡ của ông, chúng tôi vào thẳng văn phòng luật mà không phải trả phí tư vấn thông thường. Người đàn ông đã giúp chúng tôi tìm một luật sư sẵn lòng nhận vụ kiện. Đồng thời, chúng tôi cũng kể cho họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Ông ấy thông báo về các khoản phí và bảo chúng tôi cân nhắc. Chúng tôi cũng đến một công ty luật nổi tiếng khác và gặp một luật sư rất tốt, ông ấy đã lắng nghe chúng tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp và cung cấp một số lời khuyên hữu ích liên quan đến vụ kiện.

Việc gặp gỡ hai vị luật sư giỏi đã khiến tôi thay đổi không còn tự ti nữa. Từ khi bị bức hại, tôi luôn có cảm giác dai dẳng rằng bản thân là đối tượng bị nhắm đến. Trong quá trình đòi lại lương hưu, dường như chúng tôi đang cầu xin sự cảm thông và nhờ vả mọi người giúp đỡ. Vì vậy tôi luôn cảm thấy yếu thế khi tới các công ty luật lớn hơn và nổi tiếng hơn. Tôi đã nghĩ rằng tốt hơn nên đến một công ty nhỏ và không có danh tiếng.

Tuy nhiên, luật sư ở các công ty nhỏ hoặc không dám nhận vụ kiện, hoặc nói lan man, thiếu chuyên nghiệp và không thấu đáo. Công ty luật lớn rất chuyên nghiệp, họ đưa ra phản hồi tích cực sau khi lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Tôi nhận ra việc tự coi bản thân là yếu thế sau khi bị bức hại là sai lầm. Là đệ tử Đại Pháp, sao chúng ta có thể đặt mình vào vị trí như thế? Làm sao tôi có thể cứu người nếu tôi thậm chí không thể đứng thẳng và ngẩng cao đầu khi nói chuyện với họ?

Một tập thể mạnh nhất

Trong quá trình đến tòa án và tìm luật sư, tôi nhận ra rằng không ai có thể làm việc đơn lẻ. Tại tòa án, thẩm phán nói rằng họ có một đội. Trong công ty luật, mọi người đều làm việc theo nhóm. Tôi tự nhủ rằng chúng tôi cũng là một nhóm: mẹ tôi, dì tôi và tôi. Thực ra, nhóm chúng tôi còn gồm cả các học viên trên trang web Minh Huệ và Diễn đàn công lý, những người đã hỗ trợ chúng tôi rất nhiều. Các câu hỏi về luật pháp của chúng tôi đều được các học viên giải đáp, câu trả lời của họ đều chuyên nghiệp và đầy chính niệm.

Chúng tôi thực sự cảm thấy sức mạnh chưa từng có, bởi không chỉ có ba chúng tôi đang làm điều này; mà rất rất nhiều đồng tu đang lặng lẽ phối hợp với chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy vinh dự khi nhận được sự giúp đỡ từ các học viên trên toàn thế giới. Có rất nhiều tinh hoa trong các học viên. Lúc đó, chúng tôi rất tự tin và không còn sợ bất kỳ khó khăn nào, bởi đằng sau chúng tôi là một tập thể đầy sức mạnh.

Hiệu quả tích cực của việc thường xuyên luyện công

Trong suốt hai tháng chúng tôi đến cơ quan An sinh Xã hội, tòa án, công ty luật và những nơi khác, tôi cảm thấy nhẹ nhàng như có gió dưới chân, dường nhu mình có thể đi ngàn dặm mỗi ngày. Đây là kết quả của việc tôi cùng mẹ tôi luyện công mỗi sáng và tối, bao gồm luyện bài công pháp thứ hai một tiếng mỗi lần. Lịch trình dày đặc, chúng tôi có rất ít thời gian để ngủ; thế nhưng nguồn năng lượng của chúng tôi là vô tận.

Cho dù ở không gian khác các đệ tử Đại Pháp có sức mạnh siêu thường đến đâu, trong thế giới này, chúng ta vẫn cần nhục thân con người để làm việc. Buồn ngủ, mệt mỏi và bệnh tật có thể làm trì hoãn những điều chúng ta cần làm. Nhưng bằng cách luyện công hai lần mỗi ngày, tôi cảm thấy mọi bộ phận trên thân thể mình đều trở nên thần thánh. Khi đối mặt với một vấn đề đột nhiên xảy đến, tâm trí tôi rõ ràng và tư duy rất nhanh nhạy. Tôi có thể đưa ra phương án giải quyết trong thời gian ngắn, nhưng ý tưởng đó không đến từ bộ não của tôi, tôi cảm nhận được sự gia trì của Thần.

Giúp đỡ các học viên là mở đường cho chính mình

Người học viên được nói đến ở trên đã thuê một luật sư để nộp đơn kiện ra tòa. Chúng tôi thảo luận và trao đổi ý kiến. Chúng tôi cùng anh ấy tới gặp luật sư, cung cấp cho luật sư các tài liệu và ý kiến pháp lý, đồng thời cũng nói về Pháp Luân Đại Pháp. Trước phiên tòa của anh ấy, chúng tôi cùng luật sư đọc các tài liệu do Cục An sinh Xã hội nộp, giúp anh ấy soạn thảo ý kiến phản hồi đối với vụ kiện.

Khi phiên tòa diễn ra, chúng tôi có mặt trong phòng xử án. Khi phán quyết sơ thẩm được đưa ra, kết quả không được lý tưởng. Chúng tôi liền tìm một luật sư để kháng cáo. Trên bề mặt, dường như chúng tôi đang giúp đồng tu, nhưng thực tế mọi việc chúng tôi làm đều mở đường cho vụ kiện của mình. Mẹ tôi nói: “Sư phụ cung cấp cơ hội này cho chúng ta tập dượt trước.”

Trong quá trình này, chúng tôi cũng có những quan điểm bất đồng. Anh ấy đã do dự khi đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy chỉ muốn kiện để đòi lương hưu, nhưng tôi cảm thấy sẽ vô nghĩa nếu một đệ tử Đại Pháp làm việc này mà không nói đến Đại Pháp. Cuối cùng, anh ấy đã nói về Đại Pháp.

Tuy nhiên qua trao đổi, tôi đã bộc lộ ra tính tự phụ, thiếu khoan dung với đồng tu và chỉ trích gay gắt người khác. Nhớ lại khi vừa rời khỏi nhà tù, tôi phải mất một thời gian dài học Pháp và tu luyện trước khi có thể thực hiện việc để lấy lại lương hưu cho mẹ. Người học viên này đã tiến hành vụ kiện ngay sau khi được trả tự do. Nếu so sánh, tình trạng tu luyện của tôi vẫn còn rất kém. Vì Sư phụ đã an bài cho đồng tu làm việc cùng với chúng tôi trong vấn đề này, nếu chúng tôi thấy bất kỳ thiếu sót nào, chúng tôi cần phải giải quyết. Tất cả chúng ta nên cố gắng làm tốt hơn thay vì chú trọng ai đúng ai sai. Đây là điều mà đệ tử Đại Pháp nên làm.

Chính lại những quan niệm ẩn giấu và tu tốt bản thân

Ban đầu chúng tôi có một số lo ngại. Liệu chúng tôi có bị trả thù không? Thời điểm đó mẹ tôi vẫn đang nhận 2.000 tệ lương hưu mỗi tháng, liệu bà có mất nốt số tiền này sau vụ kiện không? Suy nghĩ này mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng đôi lúc vẫn lặp lại trong tâm trí tôi. Quả nhiên, Cục An sinh Xã hội thông báo họ sẽ ngừng cấp lương hưu cho mẹ tôi, họ nói rằng những khoản thanh toán trước đó được thực hiện thay mặt chủ lao động cũ của bà, và người bị kết án tù sẽ không nhận được lương hưu. Họ bảo chúng tôi liên hệ với chủ lao động cũ. Tuy nhiên, mẹ tôi vẫn nhận lương hưu tháng đó. Qua ngân hàng, chúng tôi biết thông tin người trả tiền đã thay đổi từ Cục An sinh Xã hội sang nơi làm việc cũ của mẹ tôi trong tháng đó, và khoản thanh toán vẫn được ghi là ‘lương hưu.’ Nếu Cục không đề cập đến, chúng tôi sẽ không biết lương hưu của mẹ tôi đã bị ngừng vào tháng chúng tôi nộp đơn kiện.

Khi chúng tôi đến tòa án để thay đổi yêu cầu vụ kiện, thẩm phán bảo chúng tôi hãy thêm vào đơn kiện bên thứ ba là đơn vị công tác cũ của mẹ tôi. Việc bổ sung này khiến tôi thậm chí càng lo lắng hơn: Liệu đơn vị công tác cũ có trả đũa không?

Sư phụ đã giảng:

“nhân tâm câu đích quỷ thượng môn” (Cảnh TỉnhTinh Tấn Yếu Chỉ III)

Quả nhiên, chủ lao động cũ đã ngừng trả lương hưu cho bà, như vậy mẹ tôi không nhận được đồng nào.

Sau đó, dịch COVID bùng phát ở Vũ Hán. Nhiều tỉnh thành trên cả nước bị phong tỏa, bao gồm cả nơi chúng tôi ở. Vì đại dịch, chúng tôi không biết khi nào vụ kiện mới được xét xử. Tôi cùng mẹ tĩnh lại và học Pháp. Mẹ tôi chép Pháp trong khi tôi học thuộc sách Chuyển Pháp Luân lần thứ hai.

Tiền lương hưu là tài sản riêng của mẹ tôi. Cả nơi làm việc cũ và Cục An sinh Xã hội đều vi phạm quyền lợi hợp pháp bà. Khi họ bị truy cứu trách nhiệm, họ đã trả đũa. Từ góc nhìn của con người hiện nay, tốt hơn là không nên kiện để mẹ tôi tiếp tục được nhận 2.000 tệ mỗi tháng.

Thông qua học Pháp, chúng tôi nhận ra vấn đề ở chỗ chúng tôi đang dùng tiêu chuẩn đạo đức trượt dốc để đo lường cái tốt và cái xấu. Việc mẹ con tôi kiện Cục An sinh Xã hội không sai. Lý do khiến chúng tôi cảm thấy không yên tâm, ngay cả khi biết mình đúng, là vì chúng tôi sợ bị trả đũa. Chúng tôi đã chấp nhận rằng trong một xã hội bị Đảng Cộng sản kiểm soát, việc duy trì công lý và bảo vệ chính nghĩa chưa chắc đã giải quyết được vấn đề, thay vào đó có thể gây ra những sự việc không mong muốn.

Khi chúng ta không thể buông bỏ lợi ích cá nhân, nỗi sợ mất đi lợi ích sẽ vượt lên trên sự kiên định vào công lý. Khi lợi ích bị đe doạ, chúng ta bắt đầu nghi ngờ liệu nỗ lực của bản thân có mang lại kết quả hay không. Theo nghĩa rộng hơn, chúng ta đang đo lường sự việc có nên làm hay không dựa trên việc nó có gây tổn hại cho chúng ta không. Chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất để đo lường đúng sai, tốt xấu, đó là đặc tính của vũ trụ: Chân-Thiện-Nhẫn.

Sau khi minh bạch ra điều này, tôi và mẹ không còn lo lắng sợ hãi. Chúng tôi không nghĩ đến việc có nhận được lương hưu hay không nữa và nhận ra đó chỉ là giả tướng mà cựu thế lực dùng để dọa chúng tôi.

Lương hưu của mẹ tôi bị tạm ngưng trong hai tháng. Sau khi tin tức truyền ra, cùng với sự nỗ lực của các đồng tu trong và ngoài nước, chủ lao động cũ đã trả lại tiền lương cho hai tháng đó. Sau đó, họ tiếp tục trả lương hưu 2.000 tệ đúng hạn mỗi tháng cho mẹ tôi.

Chỉ có kiên trì mới mang đến hy vọng

Sau khi lệnh phong tỏa do đại dịch được dỡ bỏ, vụ án lương hưu của mẹ tôi đã được lên lịch xét xử. Tuy nhiên, Cục An sinh Xã hội đã phản đối thẩm quyền xét xử, và tòa án phải chuyển vụ án của chúng tôi sang một tòa án khác. Mãi đến lúc đó vị thẩm phán mới nói: “Tôi không biết đơn kiện của các bạn được nộp lên như thế nào. Trường hợp thế này thường không được chấp nhận.” Chúng tôi biết đó là nhờ Sư phụ.

Sau khi vụ án được chuyển đi, chúng tôi phải đợi rất lâu tới khi ngày xét xử được ấn định. Trước phiên tòa, Cục An sinh Xã hội đã gây áp lực lên thẩm phán, người này sau đó yêu cầu chúng tôi rút đơn kiện hoặc giảm yêu cầu kiện tụng nếu muốn vụ kiện được tiếp tục. Nếu không nghe theo yêu cầu, có thể chúng tôi sẽ không được phép ra tòa, và vụ kiện sẽ bị bác bỏ. Đồng thời, thẩm phán nói rằng việc sửa đổi đơn khiếu nại sẽ có lợi cho chúng tôi và yêu cầu chúng tôi chia đơn khiếu nại thành ba mục theo thời gian: phần lương hưu bị giữ lại trong thời gian ngồi tù, phần bị giảm sau khi trả tự do và khoản tiền bị ngừng chi trả từ khi chúng tôi gửi đơn kiện. Thẩm phán cũng nói rằng nếu chúng tôi sửa đổi theo chỉ dẫn của bà, chúng tôi có thể thắng hai phần sau.

Sau khi tham khảo các ý kiến pháp lý khác nhau, chúng tôi quyết định không chia vụ kiện thành ba phần riêng biệt. Khi chúng tôi và luật sư thông báo quyết định này cho thẩm phán, bà ấy rất tức giận. Luật sư đã thực hiện một phân tích rủi ro: Nếu chúng tôi không chia vụ kiện theo yêu cầu của thẩm phán, có khả năng vụ kiện sẽ bị bác bỏ vì vi phạm thủ tục (tức là, đơn khiếu nại không đáp ứng mong muốn của thẩm phán). Nếu chúng tôi chia nhỏ vụ kiện, ít nhất một trong số chúng sẽ được xét xử tại tòa.

Mẹ con tôi quyết định không rút lui. Bà nói: “Tôi không quan tâm liệu vụ án có được tranh biện hay không. Hôm nay tôi sẽ dùng vụ án của mình để xác định ở đây có bao nhiêu quyết định hành chính, như vậy hoàn toàn xứng đáng!“ Thẩm phán đã tức giận rời khỏi phòng.

Trên đường từ tòa án về nhà, luật sư nói rằng nếu nộp nhiều vụ kiện, phí luật sư sẽ tăng lên vì phí tính theo mỗi vụ kiện. Tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi muốn tận dụng tốt nhất khoản phí luật sư và sẽ ra tòa bất kể như thế nào. Nếu chúng tôi thậm chí không được ra tòa, số tiền đó sẽ bị lãng phí. Là người tu luyện, chúng tôi cần kiên định với con đường đã chọn. Dù vụ kiện tưởng như vô vọng, hy vọng của chúng tôi nằm trong quá trình kiên trì.

Ít người nghĩ rằng mẹ tôi sẽ thắng kiện. Tuy nhiên sự việc đã có chuyển biến tích cực. Vài ngày sau, tôi liên lạc với thẩm phán để lấy phần bào chữa và bằng chứng từ Cục An sinh Xã hội. Khi chúng tôi gặp nhau, bà ấy như một người khác vậy. Bà không đề cập đến sự việc trước đó, như thể nó chưa từng xảy ra, bà ấy còn mỉm cười. Từ lời nói của bà, tôi hiểu rằng phiên tòa sẽ được tiến hành theo đúng lịch trình ban đầu.

Trước đó, vì truy cầu lợi ích, tôi từng suy nghĩ đến việc làm theo hướng dẫn của thẩm phán để chia thành ba vụ án riêng biệt. Bằng cách này chúng tôi có thể vẫn thắng và lấy lại tiền. Tuy nhiên mẹ tôi nói: “Tại sao ban đầu chúng ta không làm như vậy? Có phải vì tiền không? Có phải chúng ta đã quên đi mục đích ban đầu và trở nên bị ám ảnh với những tính toán và mục đích kiếm tiền không?” Mẹ tôi nói đúng. Chúng tôi làm điều này để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và chính lại bản thân, không phải vì để có thêm tiền.

Phiên tòa đã bị hoãn lại và ngày xét xử vẫn chưa được xác định. Tuy nhiên chúng tôi cảm thấy bình tĩnh. Thông qua việc liên tục học Pháp, tôi cảm thấy và tìm được niềm vui vì bản thân đang đề cao. Khi học Pháp và hướng nội tìm, tôi ngộ ra chỉ có chính lại bản thân, tôi mới có thể thay đổi môi trường xung quanh, và tất cả những sự việc xảy ra đều nhắm vào những tư tưởng người thường mà tôi cần trừ bỏ.

Mọi việc đều là hảo sự

Lần đầu khi nghe tin mẹ tôi bị giữ lương hưu, tôi có cảm giác lẫn lộn. Tôi cảm thấy bất lực và tự hỏi tại sao cuộc bức hại vẫn chưa kết thúc. Nhưng sau khi cùng mẹ trải qua quá trình này, tôi rất biết ơn vì đây là cơ hội giúp tôi đề cao. Mọi việc tôi gặp trên con đường tu luyện đều là hảo sự, ngay cả khi nó khó chấp nhận tại thời điểm đó. Nhưng bằng cách thực sự hành xử như một đệ tử Đại Pháp, tôi có thể lợi dụng khó nạn này để tìm ra những tư tưởng và chấp trước người thường của mình, kể với mọi người về Đại Pháp, và thực sự tu luyện chính lại bản thân.

Gần đây tôi có nghe về việc các học viên ở một số khu vực đã bị thu hồi hoặc ngừng chi trả lương hưu. Đây tất nhiên là biểu hiện của tà ác; tôi nghĩ rằng là đệ tử Đại Pháp, nếu chúng ta có thể tận dụng tốt sự việc này, biến nó thành cơ hội để nói cho nhiều người hơn nữa biết đến Đại Pháp và đề cao bản thân, đây là một cơ hội tốt để giảng chân tướng.”

Trên thực tế, mỗi bước tôi thực hiện trong quá trình này đều không thể tách rời sự bảo hộ và an bài của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn tất cả các đồng tu đã âm thầm ủng hộ chúng tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/25/439089.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/20/219587.html

Đăng ngày 08-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share