Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Úc
[MINH HUỆ 03-11-2024]
Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các đồng tu!
Tôi là một học viên trẻ năm nay 26 tuổi. Tôi đã học Pháp cùng mẹ và anh trai từ khi còn rất nhỏ. Những Pháp lý khiến tôi chấn động, và tôi hiểu những lời giảng của Sư phụ là chân lý. Tuy nhiên, thay vì tu luyện nghiêm túc, tôi chỉ quan tâm đến việc giải trí và hưởng thụ. Tình trạng này không cải thiện, và tôi đã ngừng học Pháp từ năm 2013.
Sau đó, tôi có một giấc mơ: Tôi đang lái xe dọc theo con hẻm gần nhà vào ban đêm, thì đột nhiên thấy nhiều tia sáng vàng kim phóng lên trời. Nhìn kỹ, tôi thấy đó là nhiều người đang bay lên khỏi trái đất, được bao bọc trong ánh sáng vàng kim. Sau khi họ rời đi, cả thế giới đều chuyển sang màu vàng kim, còn tôi bị bỏ lại. Ngẫm lại, đây rõ ràng là một điểm hoá của Sư phụ về hậu quả của quá trình tu luyện của tôi. Tôi cũng ngộ ra Sư phụ đang khích lệ tôi nhận lấy trách nhiệm làm đệ tử Đại Pháp. Nhưng lúc đó, tôi chỉ như một người thường, và chỉ ngạc nhiên về giấc mơ đó.
Tôi cũng hay suy nghĩ mông lung. Nhiều đêm tôi có cùng một câu hỏi: “Sư tôn nghĩ gì về mình nhỉ?” Tôi không nhận được câu trả lời, nhưng cảm giác như có ai đó đang lắng nghe mỗi lần câu hỏi này xuất hiện.
Năm 2016, năm cuối trung học, tôi có kỳ thi vào đại học, và tôi luôn lo lắng về kết quả sắp tới của mình, muốn tìm cách cải thiện đồng thời học tập chăm chỉ. Tâm trí tôi lại hướng về Sư phụ và Pháp, vì tôi biết thần tích có thể xảy ra. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu Sư phụ chỉ quản những học viên chân tu. Nhìn lại thời điểm đó, tôi cảm thấy hổ thẹn, vì tôi chỉ theo đuổi thành tích tốt và tư tâm khi cố gắng lợi dụng Pháp cho lợi ích cá nhân. Nhưng tôi cũng vô cùng biết ơn Sư phụ, vì ngay cả với suy nghĩ ích kỷ như vậy, Ngài vẫn cho tôi một cơ hội khác và dẫn dắt tôi quay trở lại con đường tu luyện của một đệ tử Đại Pháp.
Đột phá tư tâm và tâm an dật
Năm ngoái, tôi được đề nghị hỗ trợ Shen Yun trong chuyến lưu diễn của đoàn tại Perth. Vui mừng với vinh dự được hỗ trợ Shen Yun, tôi đã nắm lấy cơ hội này. Ban đầu, tôi được phân công hỗ trợ tìm khách sạn thích hợp dựa trên chi phí và tiện nghi. Tôi nhanh chóng viết ra một danh sách tóm tắt, rồi chuyển nó cho người điều phối. Tôi tràn đầy tự tin rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, và rằng tôi đã có đóng góp có ý nghĩa, và tích được nhiều đức.
Tuy nhiên, danh sách đó không có đủ lựa chọn, và tôi được yêu cầu tìm thêm các phương án khác, hoặc giảm chi phí của những khách sạn hiện có. Tâm an dật của tôi nổi lên, vì giờ đây tôi cần làm thêm nhiều việc để mang lại kết quả như mong đợi.
Sau đó, một đồng tu khác (người có nhiều kinh nghiệm hơn trong hạng mục hỗ trợ Shen Yun) tham gia cùng tôi và chúng tôi cần phối hợp với nhau. Tôi gửi danh sách tương tự cho đồng tu này. Khi tôi đề xuất một phương án nào đó, thì đều bị đồng tu ấy chỉ ra những thiếu sót, và khi tôi tìm được phương án khác để khắc phục những thiếu sót đó, thì lại xuất hiện thiếu sót mới. Cuối cùng, tôi cảm thấy cạn kiệt ý tưởng, và không đề xuất nào của tôi có thể đáp ứng tiêu chuẩn mà anh ấy yêu cầu. Tôi dần trở nên thiếu kiên nhẫn và khó chịu. Tôi nghĩ đồng tu này quá kén chọn, và đặt ra tiêu chuẩn quá cao, không thể đạt được. Tôi cũng nhận ra những tiêu chuẩn này là do chính đồng tu đặt ra, chứ không phải từ Shen Yun. Suy nghĩ của tôi ngày càng tồi tệ hơn, tôi cho rằng có lẽ đồng tu này đã cố tình đặt ra tiêu chuẩn quá mức cần thiết để chứng thực bản thân.
Sư phụ giảng:
“Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tại sao tôi lại mong muốn mọi thứ trở nên dễ dàng? Làm sao tôi có thể đề cao tâm tính nếu không gặp khảo nghiệm, chấp trước của tôi không được phơi bày, và tôi vẫn đắm chìm trong sự thoải mái? Đây là một phần của hạng mục Shen Yun; làm sao mà dễ dàng được? Làm sao tôi có thể thực sự hỗ trợ hạng mục cứu độ chúng sinh nếu tiếp tục ôm giữ quan niệm người thường và nghi ngờ các đồng tu khác.
Tôi điều chỉnh lại tâm thái của mình, và cẩn thận xem xét những sai sót đã được chỉ ra. Khi xem xét kỹ hơn, tôi phát hiện ra rằng tất cả những điều được chỉ ra là những rủi ro có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến đoàn diễn khi họ đến, hoặc sẽ dẫn đến chi phí hậu cần cao hơn.
Mong muốn thoải mái và giảm bớt khối lượng công việc đã cho tôi cái cớ để tôi hướng ngoại thay vì hướng nội. Tôi đã hoàn toàn mù quáng không thấy mình sai chút nào. Chính tôi mới là người đang chứng thực bản thân, chứ không phải đồng tu ấy. Tôi muốn trở thành nhân vật chủ chốt trong hạng mục, hơn là thực sự giúp hạng mục thành công, giảm bớt gánh nặng vốn đã to lớn của đoàn Shen Yun trong việc trợ Sư cứu chúng sinh.
Tôi gạt bỏ cảm giác khó chịu khi nghĩ mình có thêm việc phải làm, và quyết tâm làm những gì cần làm. Khi tôi liên hệ lại với đồng tu đó, chúng tôi đã tìm được một phương án đáp ứng yêu cầu, và công việc của chúng tôi được chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Tình huống này thực sự là một cơ hội quý giá giúp phơi bày nhiều vấn đề quan trọng trong quá trình tu luyện của tôi. Tôi rùng mình khi nghĩ đến những sai lầm mình có thể mắc phải nếu vẫn dung dưỡng tư tâm, tâm an dật khi hạng mục tiến triển và trách nhiệm của chúng tôi tăng lên. Nếu chấp trước của tôi không được phơi bày, tôi sẽ không được chuẩn bị tốt cho những trách nhiệm tiếp theo mà tôi đảm nhận, và tôi có thể đã phạm sai lầm nghiêm trọng hơn.
Tu bỏ tâm sợ hãi
Tôi là người hướng nội, và thường lo lắng khi gặp gỡ người mới, vì tôi cảm thấy rất khó tìm được chủ đề cho các câu chuyện xã giao. Tuy nhiên, tôi lại được an bài để nói chuyện với các nghị sỹ, các ứng viên, và giới thiệu Shen Yun. Trước kia, bất cứ khi nào cần nói chuyện với ai đó (đặc biệt là trong công việc), tôi nhanh chóng nghĩ ra lý do để tránh giao tiếp. Ví như: nếu tôi cần hỏi rõ về các yêu cầu của hạng mục, tôi sẽ cố gắng đánh giá các yêu cầu bằng trực giác hoặc gửi email, thay vì gọi một cuộc điện thoại ngắn hoặc nói chuyện trực tiếp với người trong văn phòng để giải quyết vấn đề.
Nỗi sợ tiếp xúc với mọi người khiến tôi có những hành vi không phù hợp, và chắc chắn không phải là cách của một người chân tu. Tâm không muốn giao tiếp với người khác đã ngăn cản tôi tham gia vào các cuộc trò chuyện với người lạ. Mãi cho đến khi quản lý nhắc nhở tôi phải nói chuyện với mọi người, cũng như tham gia vào việc giảng chân tướng cho chính quyền, cuối cùng tôi mới vượt qua tâm sợ hãi, và nói chuyện với các thành viên trong cộng đồng.
Trước kia, ngay cả trước khi đến gần người khác, tôi cũng cảm thấy rất không thoải mái. Cảm giác của tôi lúc ấy như say sóng, buồn nôn đến thắt ruột, cảm giác này cố gắng đẩy tôi xa khỏi mọi người. Nhưng tôi biết đó là tâm sợ hãi đang cố gắng ngăn cản tôi thực hiện sứ mệnh của mình. Tôi có cảm giác tương tự khi muốn gọi điện thoại đến các văn phòng chính phủ để giảng chân tướng cho các nghị sỹ, cũng như với các khách hàng của Shen Yun. Ban đầu, tôi nói chuyện ngập ngừng, đến mức tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng lắp bắp của mình. Nhưng Sư phụ yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc. Tôi không thể để tâm sợ hãi ngăn cản việc thực hiện thệ ước, và tôi không thể viên mãn trong khi vẫn còn tâm sợ hãi.
Tôi đã cố gắng vượt qua bản thân, và trao đổi những gì cần nói với các trợ lý của nghị sỹ. Tôi cũng buộc mình phải gặp gỡ những người mới tại các sự kiện của chính phủ, mặc dù còn thiếu kinh nghiệm trong giao tiếp xã hội. Sau mỗi lần giao tiếp, cảm giác say sóng vì sợ hãi ngày một yếu đi. Tôi cũng có cơ hội giảng chân tướng cho một số người trong số họ, điều sẽ không xảy ra nếu tôi vẫn giữ phong cách cũ. Nếu tôi không tham gia hạng mục chính phủ, tôi đã không nhận ra và nỗ lực tu bỏ được tâm sợ hãi. Tôi rất biết ơn vì được tham gia vào hạng mục này, và biết ơn Sư phụ đã an bài việc này cho tôi.
Kiên trì dậy sớm luyện công
Trong một thời gian dài, tôi đã không coi trọng việc luyện công. Trong nhiều tháng, tôi không luyện công lần nào, hoặc nhiều lắm là chỉ vài lần một tuần. Tôi thường ngủ 10 tiếng mỗi ngày, và ra khỏi giường lúc 10 giờ sáng hoặc muộn hơn. Khi tôi có công việc bán thời gian bắt đầu lúc 7 giờ sáng, thì sau khi kết thúc công việc, tôi đều về nhà ngủ trưa thay vì luyện công hoặc tham gia các hạng mục khác. Mặc dù nghỉ ngơi nhiều hơn cả người thường, nhưng tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Khi bắt đầu đi làm toàn thời gian, tôi tranh thủ đi làm sớm, lúc 7 giờ sáng, để tránh tắc đường, cũng như để giảm thời gian ngủ. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi từ sớm, và tôi thấy công việc quá khó khăn.
Sau khi biết các học viên địa phương tổ chức luyện công trực tuyến vào sáng sớm, tôi quyết định tham gia, nhưng tôi thường tắt đồng hồ báo thức, và bỏ lỡ việc luyện công trong vài ngày.
Tôi hoàn toàn xem nhẹ việc luyện công, và coi nhẹ tâm lười biếng này. Tôi viện lý do rằng việc tu tâm tính nên được ưu tiên hơn, và khi có thời gian thì mới luyện công. Tuy nhiên, khi có thời gian thì tôi lại không luyện. Thay vào đó, tôi lướt web trên điện thoại hoặc đi ngủ.
Sau khi tôi bỏ lỡ việc luyện công buổi sáng trong một tuần, một đồng tu chỉ ra rằng trong số 10 đến 15 đồng tu tham gia lúc đầu, chỉ còn lại có 2 đồng tu. Cô ấy khuyến khích chúng tôi tham gia. Cô ấy có ý tốt, nhưng tôi lại có cảm giác nặng nề và bị xúc phạm. Trên thực tế, đó là tâm an dật của tôi bị động đến, và Sư phụ đang điểm hóa cho tôi để giúp tôi vượt qua, không tắt báo thức nữa, và tu bỏ tâm an dật đang ngăn cản tôi đề cao trong tu luyện.
Được sự động viên của đồng tu này, tôi cố ra khỏi giường mỗi sáng để tham gia luyện công nhóm trực tuyến. Tuần đầu tiên tôi cảm thấy choáng váng – đau nhức khắp người và đau đầu. Đến tuần tiếp theo, cơn đau đầu và đau vai đã giảm đi nhiều. Dậy sớm luyện công có nghĩa là tôi chỉ có khoảng sáu tiếng để ngủ, nhưng tôi không còn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi như trước đây, khi tôi ngủ gần gấp đôi thời gian. Tôi cũng nhạy bén hơn trong công việc, và không hề cảm thấy mệt mỏi suốt cả ngày.
Tôi vô cùng biết ơn vì có cơ hội được tham gia quảng bá Shen Yun, giảng chân tướng cho chính phủ và các hạng mục khác. Ban đầu, khi quay lại tu luyện, động cơ của tôi là tự tư. Nhưng với sự giúp đỡ của các đồng tu, sự từ bi của Sư phụ, những chấp trước mà tôi không để ý đã hiển lộ ra và yếu đi rất nhiều. Tôi đang học cách trân quý tất cả những cay đắng và đau khổ xảy ra với mình, vì chúng cực kỳ hiệu quả trong việc phơi bày chấp trước, để tôi có thể tu bỏ chúng.
Tôi cảm thấy thật vinh dự nếu bài chia sẻ của tôi có thể giúp được bất kỳ đồng tu nào trong những khổ nạn hiện tại hoặc sau này của họ.
Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ hiện tại của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin vui lòng từ bi chỉ chính.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các đồng tu!
(Bài trình bày tại Pháp hội Úc châu năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/3/484517.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/8/221562.html
Đăng ngày 25-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.