Bài viết của Tiểu Nghiên, đến từ Montreal, Canada
[MINH HUỆ 05-05-2012] Bà Trần đã hơn 60 tuổi, hiện đang sống ở Montreal, Canada. Bà nhớ lại, “Tôi sống với ba đứa con và chăm sóc cho mẹ già đã hơn 80 tuổi. Tôi lúc nào cũng cảm thấy rất căng thẳng trong cuộc sống. Tôi có một niệm rằng, bất kể cuộc sống của tôi khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ không để con cái và mẹ của tôi phải chịu khổ. Vì vậy, hàng ngày tôi đều thức khuya dậy sớm. Tôi chăm sóc cho gia đình của tôi, nhưng áp lực căng thẳng khiến tôi không thể ăn ngon ngủ ngon. Kết quả là tôi mắc phải nhiều thứ bệnh, bao gồm có đau ở vùng gan, dạ dày, và cổ. Cổ của tôi bị đau đến mức có lúc tôi không thể cầm nổi một chiếc bút và ngất xỉu trên giường một lúc lâu. Vì không có tiền đi khám bệnh nên tôi không biết bệnh của tôi như thế nào. Tôi chỉ biết sống một cuộc sống vô cùng khó khăn cho đến khi các con của tôi trưởng thành.”
Bà Trần bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Bà giải thích, “Năm đó mẹ tôi vừa qua đời. Vì muốn tôi khây khỏa, một người bạn học của tôi đã giới thiệu cho tôi biết về Pháp Luân Công. Lúc đầu tôi cũng không biết công pháp này tốt như thế nào và không toàn tâm tu luyện. Tuy nhiên trong một thời gian ngắn tôi cảm thấy rất tốt. Vì thế tôi bắt đầu tu luyện chăm chỉ. Tất cả đau đớn bệnh tật của tôi đã biến mất từ lúc nào không hay.”
Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bà Trần đã cảm nhận được nhiều điều thần kỳ. Bà nói, “Hàng ngày tôi đều đến điểm tập công. Có lúc buổi sáng đang ngủ thì tôi lại nghe thấy như có tiếng người nào đó gõ cửa. Tôi liền tỉnh dậy thì lại không thấy có ai ở bên ngoài. Nhưng khi nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ đi tập công. Có lúc tôi lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vào buổi sáng, nhưng thật ra không có ai gọi điện cho tôi vì trên màn hình không hiện lên số điện thoại nào cả. Tôi biết rằng Sư phụ đang quản tôi và gia trì cho tôi. Hai đồng tu trước đó đã bị ung thư và phải dùng hóa trị liệu. Họ đã bình phục sau khi tập Pháp Luân Công. Tôi đã chứng kiến được sự thần kỳ của Đại Pháp. Tôi biết rằng mình phải tiếp tục tu luyện và sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Trải qua nhiều năm bị tà đảng bức hại
Ngày 25 tháng 4 năm 1999, bà Trần đã tham gia cuộc thỉnh nguyện ôn hòa tại Văn phòng Kháng cáo Bắc Kinh, khi mà 10,000 học viên Pháp Luân Công đã tập trung ôn hòa để yêu cầu chính phủ cho phép các học viên tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công tại Trung Quốc mà không bị can nhiễu. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên diện rộng. Bà Trần đã nhiều lần đi từ quê đến Bắc Kinh và ngược lại để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Bà đã dán những tờ thông tin trên tường với nội dung: “Pháp Luân Đại Pháp tốt” và phát tờ rơi cho người dân trong vùng. Bà Trần nói, “Tôi chỉ muốn cho mọi người biết được chân tướng về Pháp Luân Công và tôi đã được nhiều lợi ích như thế nào từ môn tu luyện này.”
Trong khoảng thời gian từ năm 2000 đến 2009, bà Trần đã bị bắt và đưa đến trại lao động cưỡng bức hai lần vì đã nói với người khác về Pháp Luân Công và vạch trần cuộc bức hại. Bà nói, “Tôi đã hai lần bị bắt ở Bắc Kinh và bị nhốt trong trại lao động cưỡng bức một lần là hai năm và một lần là hai năm rưỡi. Lần đầu tiên tôi bị bắt giam là từ năm 2002 đến 2004, trong Trại lao động nữ Bắc Kinh. Quản ngục đã không cho tôi ngủ, khiến cho tôi bị huyết áp cao. Rồi nhân viên y tế ở trại đã tra tấn bằng cách cho tôi uống và tiêm các loại thuốc. Có lúc tôi bị ép uống thuốc bảy lần trong một ngày, tương đương với vài chục viên thuốc. Những loại thuốc này khiến cho tôi thấy chóng mặt và gây tổn thương về thính giác. Tôi đã bị tra tấn cho đến khi cơ thể trở nên rất yếu. Tuy vậy tôi vẫn tiếp tục bị ép lao động nặng nhọc 13 đến 14 tiếng một ngày. Tôi đã bị tổn thương rất nặng nề cả về thể chất lẫn tinh thần.”
“Lần thứ hai tôi bị bắt giam là vào mùng 2 tháng 5 năm 2006. Tôi đã bị đánh đập nhiều lần và bị giam trong trại lao động trong vòng hai năm rưỡi. Bốn viên công an trong đồn Vạn Thọ Lộ đã đánh đập tôi dã man, khiến cho mắt trái của tôi bị chảy máu. Thậm chí khi huyết áp của tôi tăng đến mức nguy hiểm – 244/151mm – mà tôi vẫn bị giữ trong nhà giam.”
Bà Trần kể tiếp, “Tôi chưa bao giờ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, cho dù là bị bức hại như thế nào. Giờ tôi đang ở Canada. Tôi cảm thấy thời gian thật đáng quý. Ngoài việc học Pháp và tập công, tôi cũng giảng chân tướng qua Internet và điện thoại. Tôi tới khu phố Tàu để tập công và đặt những tấm bảng thông báo để cho mọi người biết về chân tướng.”
Sư phụ đã nhiều lần cứu tôi trong lúc nguy nan
Các học viên tôn xưng người sáng lập Pháp Luân Công là Sư phụ. Họ có thể cảm thấy Sư phụ luôn bảo hộ và dẫn dắt họ trong tu luyện. Nhiều học viên đã chứng nghiệm được nhiều điều kỳ diệu trong quá trình tu luyện. Bà Trần đã kể lại ba kinh nghiệm của bà:
1. Năm 2004, tôi sống ở khu Hải Điền ở Bắc Kinh. Một lần, vào một buổi cuối tuần tháng 7, trời rất nóng. Con gái của tôi đang nghỉ ở nhà. Tôi đang nấu bữa trưa và ra ngoài để thu quần áo trên dây phơi. Đột nhiên tôi ngửi thấy mùi lạ. Vừa mở cửa ra thì thấy một đám khói dày cùng với khí nóng bốc lên. Tôi chạy vào trong bếp và nhìn thấy lửa cháy dọc theo cả bức tường. Tôi rất sợ hãi vì ở trong bức tường đó có đường ống gas, công tơ mét, dây điện và ổ điện. Tôi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng của một vụ cháy điện ở một khu mua sắm sầm uất ở Thẩm Dương, mà phải mất vài ngày mới dập tắt hết được. Con gái của tôi nói, “Mẹ ơi, mình lấy nước dập lửa đi!” Tôi liền nói, “Không! Hãy lấy một tấm chăn.” Tôi vẫn tỉnh táo, nhưng gần như đang ở trong tình thế tuyệt vọng.
Tôi cầm trong tay tấm màn cửa vừa lấy từ dây phơi và lao vào dập lửa một cách mất phương hướng. Lúc đó, lửa đã lan rộng đến mái nhà. Tôi vừa dập lửa vừa kêu lên: “Sư phụ! Hãy giúp con! Đừng cho lửa cháy tiếp nữa!” Tôi không biết mình đã kêu bao nhiều lần. Sau đó kỳ tích đã xuất hiện: Tôi nhìn thấy rằng đám lửa đột nhiên biến mất. Tôi rất kinh ngạc. Con gái của tôi đứng ở đó ôm tấm chăn một cách sững sờ. Tôi òa khóc vì biết rằng Sư phụ từ bi đã cứu chúng tôi. Nếu lửa gây ra cháy dây điện hay nổ gas, thì sẽ có bao nhiêu người bị thương đây? Con gái của tôi cũng khóc theo.
Sau đó, tôi thấy rằng đường dây điện, đường ống gas và công tơ mét vẫn an toàn. Hộp cầu dao điện đã tự động ngắt. Sau khi tôi kéo lại cầu dao thì mọi thứ đều trở lại bình thường. Quả là điều thần kỳ. Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi sẽ không thể tin được việc này đã xảy ra.
2. Năm 2010, tôi tới Canada. Một ngày cuối tháng 5, tôi đi tới nhà trẻ để đón đứa cháu trai. Trên đường về, tôi dạy cậu bé cách phân biệt màu sắc xe ôtô bằng tiếng Trung. Mải đi nên chúng tôi không biết mình đã tới sân sau của tòa nhà ở của chúng tôi. Tôi vẫn tiếp tục dạy cậu bé cách phân biệt màu sắc xe ôtô: “Xe này màu trắng; xe kia màu xanh…” Tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó.
Tôi không biết như thế nào, và cũng không hề nhớ là mình đã bị một chiếc xe tải đâm (một chiếc xe tải màu trắng dùng cho việc sửa chữa và bảo trì tòa nhà). Tôi chỉ biết khi mở mắt ra, thì mình đang nằm ở gần cuối của chiếc xe tải. Tôi vẫn ôm chặt cháu tôi, và nó thì đang khóc. Tôi từ từ ngồi dậy và đặt cậu bé xuống đất. Lúc này, người lái xe (người bản địa) lo lắng chạy đến và bế đứa bé dậy. Tôi không hiểu ông ấy nói gì (tôi chưa biết tiếng bản địa), nhưng vẫn hiểu ý của ông ấy. Tôi cười, khua tay và nói với ông ấy, “Tôi không sao cả, tôi không sao cả.” Tôi từ từ đứng dậy và đưa tay vẫy về phía hai người cao tuổi đang đứng cạnh tòa nhà. Tôi đi vào tòa nhà từ cửa sau. Hai người kia vẫn đứng ở đó và hoảng sợ khi chứng kiến sự việc xảy ra.
Ngày hôm sau, con rể của tôi hỏi, “Mẹ à, hôm qua mẹ bị xe đâm à?” “Sao con biết?” Tôi hỏi lại. Cậu ấy trả lời, “Người lái xe nói với con. Ông ấy nói ông ấy sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Tôi liền nói, “Không có gì cả đâu. Mẹ không bị thương gì. Có gì mà phải chịu trách nhiệm?” Sau đó, khi tôi gặp lại người lái xe, ông ấy nói bằng giọng tiếng Trung khó nghe, “Xin chào!” Tôi trả lời lại bằng tiếng Trung, “Xin chào.” Tôi cũng nói với ông ấy, “Pháp Luân Đại Pháp tốt! Chân-Thiện-Nhẫn tốt!” Tôi dạy ông ấy nói mấy chữ đó, từng chữ một, bằng tiếng Trung. Ông ấy chăm chú học từng chữ một. Từ đó, bất kể khi nào gặp tôi, ông ấy lại nói bằng tiếng Trung, “Pháp Luân Đại Pháp tốt! Chân-Thiện-Nhẫn tốt!”
3. Một ngày cuối tháng 10 năm 2010 (tôi nhớ đó là vào ngày 23 tháng 10), khoảng sau 6 giờ chiều, tôi tới một điểm tập công gần nhà. Từ xa, tôi nhìn thấy một chiếc xe rác lớn đang cẩu một chiếc công-ten-nơ rác to lên để đổ rác vào xe. Thấy quy trình cẩu chiếc thùng rác có vẻ rất chậm, nhưng tôi cũng không nghĩ gì nhiều và tiếp tục đi. Người lái xe cũng không bảo tôi dừng lại. Khi tôi tới phía trước của vị trí chiếc công-ten-nơ mà đã được cẩu lên, tôi kinh hoàng khi nhận ra chiếc công-ten-nơ đang nhanh chóng rơi xuống. Đã quá muộn để nhảy ra ngoài. Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bang” khi chiếc công-ten-nơ đập vào vai của tôi. Một lực rất mạnh đẩy tôi ra xa cách đó hai đến ba mét rồi dừng lại ở ngay cạnh một chiếc công-ten-nơ khác.
Sau đó bốn hay năm người chạy đến. Trong số đó có bạn của con rể của tôi. Cậu ta nhanh chóng hỏi, “Cô ơi, cô có sao không?” Tôi nói, “Không sao đâu. Cô là học viên Pháp Luân Công. Không thể có việc gì xấu xảy ra với cô đâu.” Câu ấy liền nói, “Không, cháu phải tìm người lái xe để ghi lại biển số và số điện thoại của ông ấy.” Tôi cũng không ngăn được cậu ấy, nên lại tiếp tục đi đến điểm luyện công.
Buổi tối tôi quay trở về nhà. Ngay khi mở cửa, con gái tôi lao về phía tôi và hỏi, “Mẹ ơi, mẹ có bị làm sao không?” Con rể của tôi cũng chạy đến. Tôi nói, “Không sao đâu. Không có việc gì xấu xảy ra với học viên Pháp Luân Công được.” Con gái của tôi muốn xem vai phải của tôi. Nó nói hơi có vết đỏ, như có vật gì đó cào vào người tôi. Nhưng con tôi vẫn bảo tôi không được chủ quan và nói nếu tôi thấy khó chịu thì sẽ đưa tôi đến gặp bác sĩ. Cho dù tôi nói thế nào, nó cũng không nghe. Con tôi nói bị chấn thương bên trong thì sẽ không thể cảm thấy ngay được.
Ngày hôm sau, tôi vẫn dậy sớm để học Pháp và chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Trong khi ăn sáng, con rể của tôi thì thầm với con gái tôi. Sau đó con gái của tôi hỏi tôi, “Mẹ ơi, hôm qua mẹ mặc bộ quần áo nào vậy? Để con xem bộ quần áo đó sao rồi.” Tôi lấy chiếc áo khoác cho nó xem. Chiếc áo khoác hơi bị sờn một chút ở chỗ va chạm.
Sau đó, mỗi lần bạn của con rể tôi nhìn thấy tôi, cậu ấy đều hỏi, “Cô có sao không?” Tôi nói với cậu ấy, “K’hông có gì đâu.” Tôi cũng nhân cơ hội đó để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho cậu ấy.
Bà Trần tóm tắt lại kinh nghiệm của mình, “Tôi đã đích thân chứng nghiệm ba sự việc trên. Đó đều là minh chứng có thật cho sự từ bi và uy đức của Sư phụ vĩ đại của chúng ta. Ba lần, Sư phụ đã cứu tôi khỏi nguy hiểm. Tôi thành tâm cảm tạ Sư phụ. Nhưng quả thật không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự thành tâm của tôi. Tôi sẽ làm thật tốt trên con đường tu luyện sau này của mình.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/5/苦难中幸遇法轮大法-256731.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/12/133266.html
Đăng ngày 30-5-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.