Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 27-04-2012] Giáo sư Reid đã xem Thần Vận ba lần. Mỗi năm ông đều trông đợi sự xuất hiện của Thần Vận. Năm nay vì bận rộn nên ông không thể xem được, đây là điều khiến ông tiếc nuối. Nhóm nghiên cứu của ông gồm có 10 người Trung Quốc có học vị Tiến sĩ và Thạc sĩ. Tôi nói với Giáo sư Reid: “Giới thiệu cho sinh viên của ông về Thần Vận thì sao? Tôi hy vọng rằng họ không bỏ lỡ cơ hội xem Thần Vận một lần trong năm.” Tôi đã từng giới thiệu Thần Vận cho nhóm này, nhưng bởi nhiều nguyên nhân khác nhau, chỉ một vài người có thể tham dự. Ông nói với tôi: “Không phải tất cả đều đủ điều kiện. Hãy để tôi mua vé cho họ. Bằng cách này tất cả sẽ có thể đi.”

Lời của Giáo sư Reid khiến tôi ngạc nhiên không tưởng. Tôi nghĩ thầm: “Ông ấy thật là một người minh bạch. Ông biết điều gì là quý giá.” Khi sinh viên của ông biết rằng Giáo sư đã mua vé xem Thần Vận cho tất cả mọi người, họ đều vỗ tay hoan hô. Một sinh viên vừa mới đến từ Trung Quốc thậm chí chưa đầy một ngày và đang bị sốt, nhưng anh ấy vẫn sẵn lòng đi với nhóm. Sau khi 10 Tiến sĩ và Thạc sĩ Trung Quốc này xem buổi trình diễn Thần Vận năm nay, họ đều đồng ý rằng Nó thật tuyệt đẹp. Nhìn thấy các sinh viên của mình hạnh phúc, Giáo sư Reid cũng hạnh phúc.

Cùng với những sự việc trước đây, một sự việc khác đã khiến tôi ngạc nhiên. Một lần khi đang uống cà phê, ông ấy hỏi tôi về tình hình tại Trung Quốc. Tôi tự nhiên giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công. Sau đó, tôi hỏi rằng ông có hiểu không. Ông nói: “Dĩ nhiên. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Một đồng nghiệp hỏi: “Nếu ở Trung Quốc ông bị bắt, ông sẽ làm gì?” Ông trả lời: “Tôi chỉ muốn nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”

Tôi nhớ những lời của ông, vì thế tôi tìm cơ hội để hỏi ông một câu hỏi riêng tư. “Ông có thích tập Pháp Luân Đại Pháp không?” Ông trả lời rằng có. Tôi hỏi thêm: “Vậy ư, ông có sẵn lòng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong suốt quãng đời còn lại không?” Ông nói: “Đó là những gì tôi đang suy nghĩ.” Tôi hỏi tiếp: “Niềm tin ban đầu của ông là gì?” Ông nói: “Bây giờ tôi tin Pháp Luân Đại Pháp.” Ông tiếp tục nói: “Anh không giống với những người Trung Quốc khác. Anh luôn quan tâm đến người khác. Anh là một người tốt. Đó là vì anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi cũng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi không thể tưởng tượng được rằng ông sẽ nói như thế. Trong giây lát tôi không thể nói chuyện được. Tôi cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí vì sự cứu độ từ bi của Ngài. Tôi quay đi để lau sạch những giọt nước mắt của mình. Tôi nắm bắt cơ hội và hỏi Giáo sư Reid: “Vậy sau này, việc chúng ta đi và học Pháp tại các nhóm địa phương thì sao?” Ông hỏi về thời gian và địa điểm. Sau đó ông cảm thấy lúng túng và nói: “Thật sự tôi không có thời gian. Thậm chí tôi còn phải ăn trong phòng của mình. Tháng này tôi không có thời gian để đi bất kỳ đâu.” Tôi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của ông và nghĩ rằng con người thật đáng thương. Tôi nói với ông: “Thật sự, với loại công việc này rất dễ để cảm thấy nhanh mệt mỏi và vì thế không có hiệu quả. Một là sẽ cảm thấy bồn chồn do áp lực quá lớn. Một là bị ảnh hưởng bất lợi. Sẽ tốt hơn nếu cả hai chúng ta đi học Pháp. Công việc càng bận rộn, ông càng nên dành một ít thời gian cho chính mình. Người ta đến thế gian này không phải chỉ để làm việc.”

Ông đã suy xét cẩn thận điều này trong vài phút. Sau đó ông nói to: “Được rồi. Tôi sẽ đi học Pháp vào buổi tối.”

Vào buổi tối thì trời đang mưa. Chúng tôi ban đầu dự kiến đi bộ. Nơi chúng tôi dự định đến thì rất lạ lẫm. Tôi hỏi Giáo sư Reid rằng ông có muốn đi hay không. Ông trả lời không do dự: “Không thành vấn đề. Miễn là có một chiếc dù thì tốt rồi.”

Lúc đầu tôi nói rằng chúng tôi chỉ đọc một giờ và quay trở lại để ăn tối. Vì vậy, các bạn đồng tu đề nghị chỉ đọc đủ thời gian đó. Giáo sư Reid nói: “Chúng ta có thể tiếp tục đọc không? Các bạn không mệt. Tôi cũng không mệt.” Vì thế, chúng tôi kéo dài thời gian học là một tiếng rưỡi.

Giáo sư Reid kiên trì đi đến nhóm học Pháp nhỏ. Ông cũng đọc Chuyển Pháp Luân với tôi mỗi ngày trên Internet. Vị Giáo sư này, người trước đây thường thở dài và than phiền về gánh nặng của một giáo sư đại học, chỉ trong một vài ngày đã trở thành một người rộn vang tiếng cười.

Hồi tưởng lại việc Giáo sư Reid bắt đầu tu luyện như thế nào, tôi luôn nghĩ về cách mà ông mua vé Thần Vận cho các sinh viên Trung Quốc. Tôi tin rằng ông đã có một sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời vào giây phút đó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/4/16/教授请学生看神韵-得福报走入大法修炼-255757.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/4/27/132922.html#.T55UzXnlY5d

Đăng ngày: 4– 5 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share