Bài viết của Phổ Mỹ, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-05-2024] Gần đây, cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện các triệu chứng của giả tướng nghiệp bệnh. Trong một buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện sau khi học Pháp nhóm, một niệm đầu xuất hiện trong đầu tôi: “Thật quá khó để trở thành một học viên chân tu”. Trong quá trình giao lưu, tôi chia sẻ suy nghĩ này với các học viên khác. Họ chỉ ra niệm đầu này không xuất phát từ chân ngã của tôi, do vậy tôi không thể thừa nhận nó. Sau khi lắng nghe những chia sẻ và khích lệ từ các đồng tu, dần dần tôi cũng buông bỏ được suy nghĩ tiêu cực này. Tôi cũng có thể ngộ mới về nghiệp bệnh của mình. Tôi hiểu ra đó là vì mình không kiên định. Chính niệm khởi lên, và tôi muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp chân tu và kiên định.
Để tăng cường chính niệm, tôi quyết định viết ra quá trình thấu hiểu được khổ nạn mà tôi gặp phải. Trong khi viết, tôi thấy ban đầu mình ở trong một trường không gian mờ ảo, xám xịt, được tạo thành từ các chủng quan niệm, nghiệp lực, chấp trước và ma tính. Chủng vật chất này khiến tôi mất đi chính tín. Tôi thấy mình thực sự thiếu sót, đến mức cần phải hướng nội và tu luyện bản thân một cách nghiêm túc, và để thực hiện được việc này, tôi cần những chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và sự trợ giúp từ các đồng tu.
Tôi chia sẻ với Mỹ Linh về suy nghĩ của mình, và cô ấy nói: “Hãy đến nhà tôi”. Tôi lo rằng mình sẽ làm phiền cô ấy, nhưng cô ấy nói: “Đừng nghĩ gì cả. Điều này là cần thiết cho việc tu luyện”. Tất cả những gánh nặng trong tâm tôi dường như tan biến khi cô ấy nói như vậy, và tôi quyết định đến nhà cô ấy.
Đêm đó, tôi đau đến mức không thể ngủ được, nên Mỹ Linh đề nghị tôi nhẩm Pháp. Tôi nhẩm thuộc bất cứ đoạn Pháp nào có thể nhớ được. Tôi tiếp tục kiên trì, và cảm giác đau đớn dần dần tan biến.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Mỹ Linh chia sẻ với tôi một số trải nghiệm tu luyện của cô ấy. Điều này khiến tôi nhớ lại trải nghiệm của mình với một học viên khác. Tôi cảm thấy rất đau khổ bởi trải nghiệm đó, và nước mắt cứ tự động lăn dài trên má tôi. Tôi không thể hiểu được tại sao học viên đó lại đối xử với tôi như vậy. Khi tôi chia sẻ với Mỹ Linh những suy nghĩ của mình, cô ấy chỉ ra những vấn đề của tôi. Điều này khiến tôi nhận ra trước đây bất cứ khi nào gặp phải mâu thuẫn, tôi luôn nhìn nhận vấn đề trong tu luyện từ tầng thứ của người thường. Tôi luôn dùng nhân tâm để đo lường các vấn đề, và nhìn nhận mọi việc từ góc độ mối quan hệ giữa người với người. Tâm trí của tôi dần được khai mở. Thông qua việc chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, tôi phát hiện ra tâm oán hận và tâm phàn nàn của mình. Trong khi học Pháp, các Pháp lý triển hiện cho tôi, và tôi hiểu ra miễn là mình kiên trì hướng nội theo các yêu cầu của Đại Pháp và nhìn nhận vấn đề dựa trên Pháp, tôi có thể vượt qua khổ nạn và vượt trên tầng thứ người thường.
Trong quá trình học Pháp, “cơn đau” do quan nghiệp bệnh khiến tôi quay sang trái rồi lại sang phải, tới nỗi tôi không thể ngồi vững. Tôi nhớ lại Pháp Sư phụ giảng:
“…cảm giác của con người không là gì hết; không thể dựa vào cảm giác để tu luyện.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi quyết định không thuận theo cảm giác, và ngăn mình lắc lư qua trái qua phải, rồi cơn đau cũng dịu dần.
Mỹ Linh giúp tôi kiên trì học Pháp. Khi tiếp tục đọc, các Pháp lý triển hiện, và nước mắt cứ tuôn rơi mà tôi không hề nhận ra. Tôi cảm nhận được tâm từ bi của Sư phụ, và cơn đau trên cơ thể tôi biến mất. Mặc dù trạng thái này chỉ kéo dài khoảng hơn 10 phút, nhưng đây là lần đầu tiên tôi trải qua điều như thế từ khi bắt đầu khổ nạn này. Tôi thực sự trải nghiệm được điều Sư phụ giảng:
“Người chân tu là không có bệnh.” (“Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân,” Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)
Sau khi thức dậy vào sáng hôm sau, Mỹ Linh lại tiếp tục chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với tôi. Cô ấy chỉ ra những vấn đề nhìn thấy ở tôi, và cho tôi xem những đoạn Pháp liên quan đến các vấn đề đó. Sau khi đọc, các Pháp lý lại được triển hiện cho tôi, và tôi hiểu mình đã hướng ngoại trong tu luyện. Tôi biết mình tu luyện thực sự rất kém. Tôi thấy trong suốt thời gian qua, mặc dù tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi không biết ý nghĩa thực sự của việc tu luyện và không đặt tâm vào việc hướng nội để chân chính thực tu. Tôi cũng biết những thể ngộ trước đây của mình về những việc mà các học viên Đại Pháp cần làm chỉ ở mức độ hời hợt trên bề mặt. Tôi chưa phải chân tu.
Sau khi ngộ ra điều này, tôi cảm thấy như thể mình vừa mới bắt đầu tu luyện. Việc này giống như tôi mới bắt đầu biết cách tu. Tôi bắt đầu coi việc hướng nội là một trách nhiệm. Tôi ngộ ra căn nguyên của nghiệp bệnh chính là do tôi không minh bạch Pháp lý và không đi theo chính đạo trong tu luyện.
Sáng hôm đó, Mỹ Linh đột nhiên đối xử rất nghiêm khắc với tôi, như thể đang giận tôi. Thậm chí cô ấy còn nói không muốn nấu ăn cho tôi nữa, nhưng vẫn chiên hai quả trứng cho tôi. Khi đang ăn, tôi nghĩ đến việc này, và nhận ra mục đích tôi đến nhà cô ấy là để tu luyện, chứ không phải để hưởng thụ. Tôi hiểu chính Sư phụ đang nhắc nhở tôi về điều này thông qua Mỹ Linh.
Qua đó, một lần nữa Sư phụ lại cho tôi thấy biểu hiện của tâm an dật. Tất cả các học viên khác đều đối xử với tôi như một bệnh nhân, và tôi vui vẻ chấp nhận sự đối đãi này. Tôi gần như gặp rắc rối vì chấp trước vào an dật này. Tôi cũng hiểu ra nếu chúng ta không theo đường chính trong tu luyện thì có thể thực sự rất nguy hiểm. Đó là Sư phụ đang lợi dụng hành vi của một học viên để chính lại cách hành xử của bản thân tôi.
Đêm hôm đó, khi nghe lời bài hát do một học viên Đại Pháp viết, một lần nữa tôi thấy mình đã tụt hậu quá xa so với các học viên khác trong tu luyện, và tôi đã rơi nước mắt. Mỹ Linh cho tôi đọc một vài bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên trang Minghui.org. Các bài chia sẻ khiến tôi hiểu được sự từ bi của Sư phụ, sự cấp bách của việc tu luyện, và tôi nên trân quý cơ duyên tu luyện này. Tâm hồn trống rỗng của tôi bắt đầu được khỏa lấp.
Ngày hôm sau, trong khi học Pháp nhóm, tôi cảm thấy cơn đau do nghiệp bệnh dần dần tan biến. Tôi thực sự thể nghiệm được tầm quan trọng của việc học Pháp. Tôi hiểu rằng để tiếp tục thực thi tốt trên con đường tu luyện, trước tiên tôi phải kiên trì học Pháp. Học Pháp tốt là điều quan trọng nhất. Không nên có bất kỳ gián cách nào giữa các đồng tu, và tôi không nên dùng quan niệm bản thân để đánh giá các đồng tu khi xảy ra mâu thuẫn. Khi xuất hiện mâu thuẫn, tôi không nên đối xử với các đồng tu như với kẻ thù. Thay vào đó, tôi phải hướng nội và tự nguyện xóa bỏ rào cản để tạo nên một chỉnh thể.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cám ơn các đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/5/475982.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/17/219067.html
Đăng ngày 30-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.