Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-04-2024] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 27 năm và tôi muốn chia sẻ với các bạn những trải nghiệm mà Sư phụ từ bi đã bảo hộ tôi để chứng thực sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp và bày tỏ lòng cảm ân tới Sư tôn!

Tôi đã từng mắc rất nhiều bệnh và phải uống thuốc hàng ngày. Nhưng ngay khi bước vào tu luyện, Sư phụ đã liên tục thanh lý cơ thể cho tôi. Hết thảy những cảm giác khó chịu trên thân thể của tôi đều biến mất. Sư phụ đã khiến tôi không nghĩ đến việc uống thuốc, dù không dùng bất kỳ một loại thuốc nào nhưng tôi không cảm thấy mệt. Ba tháng trôi qua, tôi chợt nhận ra mình đã không dùng thuốc trong suốt thời gian đó.

Trong năm đầu tu luyện, Sư phụ đã không ngừng tiêu trừ nghiệp lực và thanh lý thân thể cho tôi. Có đợt chỉ mất vài ngày. Có đợt mất nhiều thời gian hơn và kéo dài tới gần nửa năm. Tuy nhiên, nhờ có sự bảo hộ và dẫn dắt của Sư phụ, tôi đều có thể vượt qua được. Trong toàn bộ quá trình này, cá nhân tôi đã được trải nghiệm sức mạnh siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó khoa học hiện đại không thể giải thích được.

Sau khi tu luyện, tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, đi bộ một thời gian dài cũng không có cảm giác mệt mỏi. Trước kia mỗi khi leo cầu thang, đầu gối của tôi thường bị đau, tôi cứ phải gắng sức. Tu luyện rồi, tôi có thể leo cầu thang một cách dễ dàng. Leo núi cũng không cảm thấy mệt hay bị hụt hơi, các bạn trẻ cũng không theo kịp. Cơ quan tôi từng tổ chức một chuyến dã ngoại tới một ngọn núi có độ cao 4.000 mét. Tôi là người duy nhất không dùng bất cứ loại thuốc chống say độ cao nào. Ngoài ra, một số đồng nghiệp còn phải đeo bình oxy. Tôi đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn có thể chăm sóc những đồng nghiệp trẻ hơn mình. Lãnh đạo đã giơ ngón tay cái lên và khen ngợi tôi. Tôi nói với ông ấy rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi có cơ thể khỏe mạnh, dẻo dai.

Sau khi tu luyện được một năm, tôi vẫn chưa thể đả tọa ở thế song bàn và trở nên lo lắng. Vào ngày sinh nhật Sư tôn, tôi đứng trước Pháp tượng của Ngài và bày tỏ nỗi lòng đó. Tôi cũng hướng nội tìm những phương diện mình làm chưa tốt. Sau đó, tôi thử lại và lập tức làm được. Trước đó dù có cố gắng cỡ nào tôi cũng không thể vắt nổi hai chân lên. Song, ngay khi tôi vừa bắt chéo chân thì một cơn đau dữ dội xuất hiện, hai bàn chân tôi lập tức chuyển sang màu đen. Tôi biết Sư phụ đang đẩy nghiệp ra ngoài cơ thể cho mình. Bởi vì quá đau, tôi muốn bỏ chân xuống, nhưng chợt nghe thấy giọng của Sư tôn: “Còn có hai phút nữa.” Tôi rất cảm động vì Sư phụ đã ở bên cạnh mình. Nhờ đó tôi có thể kiên trì ngồi song bàn trong 15 phút và chỉ bỏ chân xuống sau khi chúng chuyển sang màu đỏ.

Một hôm, tôi có lịch dạy nhưng lại bị ho dữ dội và nước mũi cứ chảy liên tục. Gần đến tiết học, tôi nghĩ với bộ dạng này làm sao tôi có thể đứng lớp được đây. Tuy nhiên, ngay khi chuông vào lớp reo lên, tôi bước lên bục giảng mà không bị ho hay sổ mũi nữa. Sau khi buôi giảng của tôi kết thúc, các triệu chứng mới xuất hiện trở lại. Tôi thầm cảm tạ Sư phụ đã giúp mình trong suốt cả buổi học đó.

Những trải nghiệm thù thắng

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại vào năm 1999, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp hai lần và bị tống giam. Một cảnh sát đã dùng dùi cui điện sốc vào mặt, cổ và tay tôi. Căn phòng nồng nặc mùi thịt cháy. Thế nhưng sau hơn 10 phút bị sốc điện, tôi không hề bị thương. Cảnh sát nghi ngờ rằng dùi cui điện bị gãy, nhưng tôi biết chắc rằng Sư phụ đã chịu đau cho mình.

Một hôm, tôi đang chuẩn bị xào rau, cho dầu vào chảo nóng rồi thì nghe thấy tiếng chị gái gọi. Tôi liền chạy ra xem chị cần gì. Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi hoàn toàn quên rằng mình chưa tắt bếp ga. Trong lúc nói chuyện, tôi đột nhiên quay vào phòng khách thì tá hỏa khi thấy phòng khách tràn ngập khói. Tôi lập tức lao vào bếp và thấy chảo và cửa sổ bếp đang bốc cháy. Đáng sợ nhất là đường ống dẫn ga tới đồng hồ ga sắp cháy. Tôi vội vàng tắt bếp ga rồi lấy chảo ra. Vừa cầu Sư phụ giúp đỡ trong tâm, tôi vừa nhoài người lên chỗ đồng hồ ga và khóa van kết nối. Ngay khi khóa van xong, thì đường ống dẫn ga bị cháy. Nếu chậm một chút nữa thôi, một vụ nổ có thể xảy ra và hậu quả không thể lường trước được. Tôi liền cảm tạ Sư tôn, Ngài lúc nào cũng luôn bảo hộ đệ tử.

Một hôm khác, tôi hấp một bát thịt nhưng lại quên tắt bếp trước khi đi làm. Đến trưa về nhà ăn cơm, mở cửa ra ngửi thấy mùi khét, tôi mới nhớ đến nồi hấp và vội chạy vào bếp. Bếp vẫn còn đang cháy. Nồi hấp, kể cả nắp nồi đã bị cháy đen. Tôi vội vàng tắt bếp, đợi nồi nguội một chút rồi mới dám mở nắp ra. Đã hơn bốn tiếng trôi qua, mỡ lợn chảy đầy xuống đáy nồi nhưng không bị bốc cháy. Tôi biết Sư phụ lại một lần nữa cứu mình khỏi thảm họa.

Một lần, tôi chồng hai chiếc ghế đẩu lên nhau rồi đứng lên trên để với thứ gì đó, không ngờ bị ngã từ trên xuống. Lúc đó tôi đau đến nỗi không thể đứng dậy được, bèn cứ nằm trên nền và cầu xin Sư phụ giúp. Sau đó, tôi liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Dần dần, tôi đã có thể cử động được. Tôi cố gắng đứng dậy, vừa bám vào đồ vật chậm rãi bước đi, tôi vừa hướng nội tìm xem điều gì mình tu chưa tốt nên mới xảy ra tình huống này.

Lúc đó con gái tôi gọi điện nhờ tôi một giờ nữa xuống dưới lấy đồ. Tôi không thể thừa nhận mình bị ngã đến mức không thể đi xuống cầu thang để lấy đồ. Tôi không thể mắc mưu của cựu thế lực nên đã nhận lời với con gái. Một giờ sau, tôi đã có thể buông tay tự đi thật chậm. Tôi cố gắng bám vào cầu thang và đi xuống từ tầng chín. Mặc dù tôi không muốn nói với con rằng mình vừa bị ngã nhưng con bé nhận ra và bảo rằng tôi đi hơi khác. Tôi đành kể cho cháu nghe chuyện đã xảy ra nhưng cũng nói với cháu rằng mình đã ổn.

Sư phụ giảng,

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Con gái tôi lo lắng và bảo tôi không cần mang đồ lên nữa. Tôi nói không sao và cầm đồ đi lên. Ngay khi đặt chân lên bậc đầu tiên, mọi đau đớn của tôi đều biến mất. Tôi leo cầu thang lên tầng chín một cách dễ dàng. Lúc đó tôi đã gần 70 tuổi, ngã từ độ cao của hai chiếc ghế đẩu xuống mà tôi không hề bị thương. Cơn đau biến mất trong vòng vài giờ. Nếu không trực tiếp trải nghiệm điều đó, tôi sẽ khó mà tin được!

Sư phụ vĩ đại đã tịnh hóa những thứ dơ bẩn ra khỏi thân và tâm chúng ta, dẫn dắt chúng ta trên con đường quang minh đại đạo để trở về chân ngã của mình, và Ngài còn:

“…lấy tên của các đệ tử Đại Pháp, từ Tam giới, từ nhân gian, từ âm gian, kể cả địa ngục, toàn bộ xóa tên.” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)

Đó chính là lòng từ bi bao la và ân điển vô lượng của Sư tôn, nếu không tu luyện tốt, chúng ta sẽ không xứng đáng với sự cứu độ của Sư phụ và sự mong mỏi của chúng sinh. Trong giai đoạn tối hậu của Chính Pháp này, chúng ta hãy trân quý cơ duyên vạn cổ khó gặp, tu luyện tinh tấn, tu luyện nghiêm túc, buông bỏ hết thảy các nhân tâm, chấp trước, dục vọng, học Pháp thật nhiều, học Pháp thật tốt, cứu nhiều chúng sinh, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của đệ tử Đại Pháp!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/16/474488.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/13/218596.html

Đăng ngày 19-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share