Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 01-03-2024] Tôi tu luyện Pháp Luân Công được 24 năm, Đại Pháp triển hiện rất nhiều thần tích trên thân thể tôi. Tôi chỉ viết về thần tích mà Đại Pháp triển hiện trên thân thể mình vào năm 2021, cảm ơn Sư phụ từ bi cứu độ! Cảm ơn Đại Pháp vĩ đại, siêu thường và thần kỳ!

Một ngày tháng 10 năm 2021, ở tuổi 72, tôi không cẩn thận, bị ngã từ bệ cửa sổ tầng ba, đập mạnh xuống nền xi-măng ở cửa vào nhà xe. Chân chạm đất trước, sau đó người ngã về sau, đầu đập mạnh xuống nền xi-măng, nghe “bụp” một tiếng, khiến người giữ nhà xe khiếp sợ. Theo bản năng, tôi lập tức hô lớn: “Sư phụ cứu con! Sư phụ cứu con!” Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không bị thương, ngay cả da đầu cũng không hề hấn gì. Nếu đó là người bình thường, với tuổi cao như vậy, từ trên cao rơi xuống, ngã nặng đến thế, thì dù không chết nhưng cũng bể đầu chảy máu.

Sau khi xe cấp cứu đến, bác sỹ nhìn thấy hiện trường, lập tức nói: “Nhẹ nhàng thôi, hãy đưa bà ấy lên cáng cứu thương.” Ngay khi đến bệnh viện, bác sỹ đưa tôi đến một căn phòng bệnh đơn, lập tức cho tôi thở oxy, đặt thiết bị đo, và chụp hình cho tôi. Từ bức ảnh chụp có thể nhìn thấy rõ ràng, đốt sống lưng bị gãy, xương cụt bị gãy, tất cả xương nhỏ ở chân trái đều bị gãy, có một mảnh xương nhỏ không biết đã đi đâu, có khe hở giữa các mảnh xương, xương nhỏ ở phía ngoài gót chân trái nhô ra rất cao và treo ở đó, xương sườn bị gãy, sưng lên một cục.

Theo chỉ số của thiết bị đo, bác sỹ lập tức đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, gọi thân nhân đến ký tên, và nói: “Bà lớn tuổi như thế, ngã từ trên cao như vậy, vết thương rất nặng, bà có thể chết bất cứ lúc nào, nếu bà không chết thì bà cũng tàn phế suốt đời.” Bác sỹ lại nói: “Mọi người có thể mua cho bà một chiếc giường lật người, để tránh bị lở loét do nằm lâu trên giường. Bây giờ, chúng tôi chỉ có thể theo dõi.”

Thân nhân mặt mày ủ dột, nói chuyện khẽ khàng bên ngoài phòng bệnh, còn tôi nằm mơ mơ màng màng trên giường, và luôn niệm trong tâm: “Sư phụ cứu con! Con sống là để chứng thực Pháp.”

Khoảng 3 giờ sáng hôm sau, một luồng nhiệt rất lớn đánh thức tôi, tôi biết đó là Sư phụ đang cứu mình, Ngài gọi tôi luyện công. Tôi không thể cử động cơ thể, không thể cử động chân, chỉ có thể cử động tay. Tôi mặc niệm khẩu quyết của bài động công, nằm trên giường luyện công, tay có thể làm được đến đâu thì tôi làm đến đó. Sau khi luyện xong bài động công, tôi nói với Sư phụ: “Xin Sư phụ hãy giúp con! Con muốn ngồi dậy để luyện bài công pháp thứ năm.” Dưới sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi ngồi dậy một cách thần kỳ. Tôi thấy hai chân biến thành màu tím đen, sưng như cây cột, căn bản là không thể cử động được. Tôi dùng tay kéo hai chân của mình lại để xếp bằng và bắt đầu luyện công. Ban đầu, tôi cảm thấy toàn bộ đại não nóng như bếp nướng than, cơ thể ấm áp rất thư thái, cảm thấy như có người kéo cơ thể tôi lên trên, tôi biết rằng Sư phụ giúp mình điều chỉnh thân thể, Sư phụ đang cứu tôi, tôi bất chợt rơi lệ và khóc cho đến khi luyện xong bài tĩnh công.

Như vậy, hàng ngày tôi đều nằm trên giường để luyện động công, rồi ngồi dậy để luyện tĩnh công. Bác sỹ điều trị thấy tôi ngồi luyện công, ông cảm thấy ngoài sức tưởng tượng: Một người bị gãy xương sống và xương cụt không thể cử động, mà sao có thể ngồi dậy để luyện công nhanh đến thế. Bác sỹ lập tức gọi viện trưởng đến xem, sau khi hai vị bác sỹ lặng lẽ nhìn tôi trong vài phút, họ rời đi với vẻ mặt khó hiểu.

Sau khi luyện công mười mấy ngày, xương sườn bị gãy đã trở lại vị trí bình thường, chỗ sưng ở ngực cũng biến mất. Khi này, tôi mới phát hiện, toàn bộ xương cốt của mình đã thay đổi. Khi còn nhỏ, vì tôi bị thiếu canxi nên cơ thể không phát triển tốt, phần ngực giống như ức gà, nhưng bây giờ ức gà đã biến mất. Ngực tôi bị biến dạng và xương sườn bị gãy, có thể thấy tôi bị ngã nặng đến thế nào, tuy nhiên nội tạng không bị tổn thương, đó thực sự là kỳ tích.

Sau khi các đồng tu biết tình trạng của tôi, hàng ngày đều có rất nhiều đồng tu ở ngoài bệnh viện để phát chính niệm, gia trì cho tôi, hy vọng rằng tôi sớm bình phục, xuất viện, cũng như mang đến cho tôi bài giảng Pháp của Sư phụ và âm nhạc luyện công. Hàng ngày, tôi đều nghe Sư phụ giảng Pháp và luyện công.

Có Sư phụ từ bi cứu độ, và sự gia trì lớn mạnh của các đồng tu, thân thể tôi mỗi ngày đều cảm thấy ấm áp, hết sức thư thái, tôi không hề cảm thấy đau, bình phục rất nhanh. Tôi biết rằng Sư phụ đã chịu đựng cơn đau cho mình, [đệ tử] cảm ơn Sư phụ!

Ở phòng bệnh kế bên, có bệnh nhân chỉ bị thương cột sống, mà không ngớt rên rỉ, ban đêm không ngủ được, còn phải uống thuốc giảm đau. Tôi bị thương nghiêm trọng đến thế, mà không cảm thấy đau, tinh thần rất tốt, còn hồi phục nhanh chóng đến vậy. Khi các bác sỹ thấy tôi, mọi người đều tươi cười và thán phục. Đặc biệt là bác sỹ ngoại khoa trưởng, khi thấy tôi, trước tiên ông giơ ngón tay cái lên, tỏ ý khen ngợi: Pháp Luân Đại Pháp thật xuất sắc. Các bác sỹ đã chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Một tuần sau, bác sỹ thấy tôi không còn nguy kịch, họ đã phẫu thuật hai chân và nẹp đinh cho tôi. Bác sỹ yêu cầu 15 ngày sau mới được cắt chỉ, ba tháng sau mới có thể tập đứng, sau khi đứng một thời gian thì tôi mới có thể tập đi. Bác sỹ cho tôi thuốc giảm đau và nói: Sau khi hết thuốc tê, bà sẽ thấy đau, nếu uống thuốc giảm đau không hết đau, thì có thể tiêm thuốc giảm đau; chân bà bị thương nghiêm trọng lắm, chân bà sẽ bị thay một lớp da.

Sau khi phẫu thuật, hai chân của tôi chưa bao giờ cảm thấy đau, tôi cũng không uống hay tiêm thuốc giảm đau, hai chân cũng không bị thay lớp da, vết thương chỉ có một chút vảy máu. Sau ngày cắt chỉ, tức là khoảng 20 ngày sau khi bị thương, tôi đã đứng luyện động công, tôi còn tự đi vệ sinh. Khoảng 1 tháng, tôi bắt đầu đi chầm chậm trong phòng bệnh, y tá bảo tôi chống nạng, nhưng tôi nói: Tôi không cần. Tôi có Sư phụ chăm sóc, không sao đâu.

Sau khi có thể đi lại, tôi yêu cầu được xuất viện, anh trai của tôi không cho phép, anh nói rằng anh có hai người hàng xóm, bị ngã chưa nặng bằng tôi, chưa đến ba tháng thì cả hai đều đã qua đời, anh muốn tôi [ở lại bệnh viện] để theo dõi một khoảng thời gian. Chị gái đến thăm tôi, chị nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, người mà bác sỹ nói bị tàn phế và sắp chết làm sao có thể đi được rồi? Chị bảo tôi xuống giường để chị xem. Sau khi tôi xuống giường và bước đi cho chị xem, chị nói: “Chị không tin vào mắt mình nữa, em thực sự có thể đi được, thật kỳ diệu!”

Sau hai tháng, anh trai thấy tinh thần của tôi rất tốt, lại có thể đi chầm chậm, nên anh đồng ý cho tôi xuất viện. Tôi ở nhà một mình, cách vài ngày thì em gái, chị dâu và cháu gái lại mang đến cho tôi rau và thức ăn, tất cả các việc còn lại đều do tôi tự làm, khi xuất viện được hơn 20 ngày, tôi đã có thể xuống dưới lầu để mua thức ăn (tôi sống ở tầng sáu và không có thang máy), tôi tự nấu cơm, giặt quần áo và lau nhà, tôi không cần thân nhân đến giúp mình. Cháu gái thấy tôi có thể đi ra ngoài, còn có thể làm việc nhà, cháu nói thẳng rằng cháu không dám tin, thật kỳ diệu, và khó tin. Bạn bè thân thiết của em gái tôi cũng nói: Hoàn toàn là do chị của bạn luyện Pháp Luân Công đó, nên mới khỏe lại nhanh đến thế, bình phục nhanh đến thế!

Tôi không hề chống nạng dù chỉ một ngày, giờ đây tôi có thể đi bộ lên dốc giống như người bình thường. Các bác sỹ và y tá ở bệnh viện, thân nhân bạn bè của tôi, những người biết tình trạng của tôi, tất cả mọi người đều được chứng kiến thần tích và điều phi thường mà Đại Pháp triển hiện trên thân thể tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/3/1/外科主任豎起大拇指-法輪功了不起-473705.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/31/216410.html

Đăng ngày 25-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share