Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-02-2024] Tôi năm nay 52 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2013. Tháng 3 năm 2020, trong đợt bùng phát của vi rút Trung Cộng (còn gọi là COVID-19), sau khi phát tài liệu chân tướng, tôi đã bị cảnh sát theo dõi và nhà của tôi bị lục soát. Sau đó, tôi bị giam giữ phi pháp.

Hướng nội trong trại tạm giam

Sau khi đến trại tạm giam, tôi đã phát chính niệm để phủ nhận cuộc bức hại của cựu thế lực. Nhưng tôi không thể bình tâm. Cảnh tượng nhà tôi bị lục soát phi pháp không ngừng hiện lên trong tâm trí tôi: Lúc đó, chồng tôi đang ngủ. Ông ấy giật mình khi thấy hơn 20 cảnh sát bất ngờ xông vào nhà, bởi vì chồng tôi hoàn toàn không biết gì về việc tôi sản xuất tài liệu chân tướng.

Khi cảnh sát lục soát nhà tôi, họ thậm chí còn lật tung cả tầng hầm khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Cuối cùng, họ tịch thu các sách Đại Pháp của tôi, máy vi tính, máy in, đĩa cứng, hộp mực và những tài liệu chân tướng mà tôi còn đang làm dang dở. Tôi bị bắt và đưa vào đồn cảnh sát.

Chồng tôi là một người nhút nhát và thật thà. Trong cuộc sống hàng ngày, ông ấy rất dựa dẫm vào tôi, sức khỏe tinh thần tương đối kém. Khi tôi ngồi xuống sàn trong trại tạm giam để phát chính niệm, sự quan tâm và lo lắng cho chồng không ngừng nổi lên trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy rất chán nản, những niệm đầu bất hảo liên tục xuất hiện: Đại đào thải sắp bắt đầu rồi. Tôi không biết lúc nào sẽ bước ra khỏi đây. Có lẽ vợ chồng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa. Tim tôi đau như bị dao cắt.

Đột nhiên, Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“…Cát xả phi tự kỷ
Đô thị mê trung si” (Khứ Chấp, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Cắt bỏ không phải mình
Đều là si trong mê” (Khứ Chấp, Hồng Ngâm II)

Tôi chợt bừng tỉnh: Mình đang làm gì vậy? Mình đang ôm giữ những chấp trước đó và không muốn buông bỏ chúng đi, còn cảm thấy cay đắng. Là học viên Đại Pháp, mình nên đối đãi với vấn đề này như thế nào? Mình bị bắt cóc, vậy nhất định là có tâm chấp trước nên mới bị cựu thế lực dùi vào sơ hở. Tôi nhanh chóng hướng nội và phát hiện ra tôi vẫn còn tâm chấp trước vào tình với chồng.

Tôi bắt đầu hướng nội một cách nghiêm túc và nhận ra bản thân có rất nhiều tâm chấp trước, chẳng hạn tâm sắc dục, tật đố, an dật, sợ hãi, tâm chấp vào làm các việc, tranh đấu, oán hận, và coi thường người khác. Chấp trước quả thật rất nhiều.

Nổi cộm nhất là chấp trước của tôi đối với chồng. Vì e rằng chồng sẽ lo lắng cho tôi, nên tôi luôn giấu ông ấy việc tôi làm tài liệu chân tướng. Tôi làm tài liệu mỗi khi ông ấy không có ở nhà hoặc khi ông ấy đi ngủ vào ban đêm. Hơn nữa, tôi chưa triệt để giúp ông ấy minh bạch chân tướng Đại Pháp. Tôi cần đột phá hoàn cảnh gia đình. Mang theo tâm bất thuần mà sản xuất tài liệu chân tướng thì làm sao tôi có thể đạt hiệu quả cứu người tốt được đây? Kết quả là tôi bị những người không minh bạch chân tướng trình báo cảnh sát, dẫn đến bị bắt cóc và bức hại.

Sau khi nhận ra những chấp trước này, trong tâm tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Gánh nặng áp xuống thân tôi đột nhiên biến mất. Cảm giác buồn bã và chán nản cũng biến mất như thể bầu trời trở nên tươi sáng hơn nhiều. Tôi biết chính là Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ vật chất xấu. Cảm tạ Sư phụ!

Loại bỏ văn hóa đảng tạo mối quan hệ với người thường và hối lộ

Trong xã hội ngày nay, việc tạo các mối quan hệ và hối lộ đến mức dùng tài vật đã trở nên rất phổ biến. Những ngày đầu, sau khi tôi bị đưa vào trại tạm giam, tư tưởng nhờ người nhà tìm bạn bè không tu luyện của tôi giúp tôi ra khỏi trại tạm giam thường xuất hiện trong tâm trí tôi.

Trong những ngày đó, tôi có ba giấc mơ liên tiếp: Giấc mơ đầu tiên, sau khi tôi gặp chồng và em trai, tôi nhanh chóng hỏi họ: “Hai người có tìm bạn bè của tôi để nhờ họ giúp đỡ chưa?” Họ nói: “Vẫn chưa“. Nghe vậy, tôi rất sốt ruột, trách họ tại sao không nhanh chóng tìm bạn bè của tôi. Tôi còn nói: “Nếu hai người không muốn làm thì tôi sẽ tự làm”.

Giấc mơ thứ hai, sau khi bạn bè biết được những gì xảy ra với tôi, họ tỏ ra rất bình tĩnh như thể không liên quan gì đến họ. Thấy biểu hiện của họ, tôi rất buồn lòng. Tôi tự hỏi sao họ có thể quá thờ ơ với tôi trong tình huống gian nan thế này chứ.

Giấc mơ thứ ba, tôi mời một người bạn có năng lực nhất đến dùng bữa và nhờ cô ấy giúp đỡ. Tôi mời cô ấy một ly rượu đầy nhưng cô ấy chỉ mời tôi một ly rượu nhỏ. Cô ấy cũng thờ ơ như không hề lo lắng cho tôi.

Cảnh tượng trong mơ rất rõ ràng sống động: Tôi ngộ ra rằng chính là Sư phụ đang điểm hóa cho mình rồi. Tôi nhớ lại những chi tiết trong giấc mơ và bắt đầu hướng nội: Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi có Sư phụ. Sao tôi có thể ỷ lại vào người thường để giúp đỡ mình? Tôi phải tận dụng cơ hội này để loại bỏ tất cả chấp trước, làm được chính niệm chính hành. Khi tôi bước ra khỏi đây, thì phải là đường đường chính chính mà bước ra.

Những ngày sau đó, đầu não tôi trở nên thanh tỉnh hơn. Theo đó, chính niệm của tôi cũng ngày càng mạnh. Tôi nghĩ: Sư phụ không an bài cho tôi tu luyện trong hang ổ tà ác này. Đây không phải là nơi tôi nên ở. Tôi phải ra khỏi đây!

Vậy nên tôi bắt đầu phát chính niệm trong thời gian dài và giảng chân tướng cho các lính canh. Tôi yêu cầu viết thư cho trưởng Đội An ninh Nội địa và bắt đầu tuyệt thực. Cuối cùng, các lính canh trong trại tạm giam đã đem cho tôi năm tờ giấy viết thư, với yêu cầu là tôi phải ăn trở lại. Tôi nghĩ rằng là học viên Đại Pháp, chúng ta ở bất cứ nơi đâu thì cũng phải giảng chân tướng cứu người. Khi tôi đạt được mục tiêu có thể viết thư chân tướng, tôi đã ngừng tuyệt thực.

Tôi dụng tâm viết 10 trang thư chân tướng cho trưởng Đội An ninh Nội địa và nộp cho lính canh của trại tạm giam. Tôi không biết cuối cùng nó có được chuyển đến Đội An ninh Nội địa hay không. Nhưng tôi tin rằng lính canh ở trại tạm giam và cấp trên của họ sẽ đọc được. Tôi hy vọng những ai đọc lá thư này thì sẽ minh bạch chân tướng.

Nhận ra tình là dựa trên vị tư

Sau khi tôi bị giam giữ phi pháp trong trại tạm giam hơn 20 ngày, tôi bị chuyển đến một trại tạm giam khác ở cùng quận. Tại đây tôi đã bị giam biệt lập 14 ngày. Đó là một phòng giam rộng lớn khoảng chừng hơn 102 mét vuông và cao như toà nhà hai tầng. Khi tôi ngồi trong căn phòng rộng lớn và tăm tối này, tôi lại cảm thấy ngột ngạt và chán nản.

Tôi nhìn những chiếc giường trống và nghĩ: Là học viên Đại Pháp, sao tôi có thể buồn bã đến mức như vậy? Buồn bã không phải là tôi mà là tâm chấp trước vào an nhàn, sợ hãi và cái tình đối với gia đình. Điều khiến tôi thấy không thoải mái là những chấp trước đó, chứ không phải chân ngã của tôi, và tôi phải loại bỏ chúng.

Tôi nghĩ: Mỗi ngày ở đây, tôi phải nắm bắt từng tư từng niệm của mình và hướng nội để tu bản thân cho tốt. Khi tôi làm như vậy và thay đổi quan niệm, cảm giác ngột ngạt đã biến mất. Tâm trạng của tôi trở lại bình thường. Tôi ngồi đả tọa song bàn và bắt đầu phát chính niệm cường đại.

Trước khi bị bắt cóc, tôi chỉ có thể ngồi song bàn 45 phút. Trong trại tạm giam, tôi kiên trì ngồi song bàn một tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng tôi ngồi song bàn vài lần trong ngày. Tôi nhẩm lại những đoạn Pháp mà tôi có thể nhớ được.

Sư phụ đã giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm. (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Một học viên mà ly khai khỏi Pháp thì người ấy sẽ mất đi cái gốc căn bản. Vậy nên, tôi phải tiếp tục nhẩm thuộc Pháp.

Trong 10 ngày đầu bị giam biệt giam ở trại tạm giam thứ hai, một nữ lính canh đến gặp tôi mỗi ngày. Cô ấy nói chuyện với tôi, và tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp, hiệu quả chữa bệnh khỏe người kỳ diệu, Đại Pháp đã được hồng truyền đến hơn 100 quốc gia trên thế giới, v.v. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chăm chú lắng nghe. Khi tôi cần giấy và bút, cô ấy luôn đem đến cho tôi. Cô ấy thường chủ động chuẩn bị nước nóng để tôi tắm, mua cho tôi một số nhu yếu phẩm, trông chừng giúp tôi, nhắc tôi uống nhiều nước, và những điều khác nữa. Mỗi ngày chúng tôi đều nói chuyện vui vẻ.

Một hôm cô ấy nói: “Tôi phải về nhà để nghỉ ngơi rồi. Do dịch bệnh, có thể một thời gian lâu nữa tôi mới quay lại làm việc“. Cô ấy hy vọng tôi sẽ được thả trước khi cô ấy quay lại.

Sau khi cô ấy đi rồi, tôi nhớ cô ấy và cảm thấy có chút hụt hẫng. Tôi nhanh chóng tóm lấy cảm giác này. Chúng tôi chỉ mới quen nhau vài ngày, tại sao tôi bắt đầu nhớ cô ấy? Đó bởi vì cô ấy mang lại sự thuận tiện cho tôi; cho tôi một chút hy vọng trong cô đơn và buồn chán; và khiến tôi cảm thấy mình được quan tâm trong môi trường tà ác này. Đó bởi vì cô ấy đã làm hài lòng tâm vị tư của tôi nên tôi mới hình thành cái tình đối với cô ấy.

Quy chính bản thân trong Pháp, buông bỏ tình đối với người nhà

Vào ngày thứ hai tôi bị giam giữ phi pháp, trưởng trại tạm giam đã đưa cho tôi thư của chồng và em trai viết cho tôi. Trong thư, họ nói sau khi tôi bị bắt, họ rất quan tâm đến sự an toàn của tôi. Em trai viết cậu ấy đã mất đi phương hướng trong cuộc đời, vì mẹ vừa mới qua đời không lâu, bây giờ đến lượt chị gái duy nhất của cậu bị mất đi tự do. Thư của chồng tôi thậm chí còn cảm động hơn. Ông ấy nói khó có thể chấp nhận việc ra đi đột ngột của tôi; vậy nên, đêm nào cũng không ngủ được. Ông ấy thường ra ngoài chạy bộ vào nửa đêm để xoa dịu tinh thần.

Mục đích cuối cùng của những lá thư này là khuyên tôi nhanh chóng “nhận tội” để có thể ra khỏi đây và trở lại cuộc sống bình thường.

Sau khi đọc xong những lá thư của họ, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Tôi tin những cảm xúc họ đã viết cho tôi là thật, nhưng tôi không thể làm điều họ yêu cầu. Tôi không phạm tội gì cả. Điều tôi làm là điều chân chính nhất trong vũ trụ. Tôi là đệ tử của Sư phụ, chỉ có Sư phụ mới có thể cứu tôi.

Tôi lấy giấy bút và viết lá thư cho họ: Trước khi tu luyện, tôi mắc rất nhiều bệnh. Sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả bệnh của tôi đều được chữa lành, như mọi người đã tận mắt thấy rồi. Chính nhờ tôi khỏe mạnh nên mới có thể hoàn thành tốt công việc và sắp xếp cuộc sống gia đình ổn thỏa. Tôi nhắc nhở bản thân hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt. Việc này không có gì là sai. Trong xã hội hỗn loạn này, bất chấp hiểm nguy, tôi vẫn phát tài liệu chân tướng cứu những người bị tà đảng đầu độc. Trách nhiệm của tôi là giúp họ liễu giải chân tướng và có một tương lai tươi sáng. Không phải tôi là người gây ra tổn thương và đau khổ cho gia đình mà là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Ba tháng sau, chồng tôi thuê luật sư cho tôi. Trong cuộc gặp luật sư đầu tiên, ông ấy đem cho tôi thư của chồng, em trai, con trai, bà con và bạn bè đã viết cho tôi. Trong đó có kết quả xét nghiệm sức khỏe của em tôi và mấy tấm hình cả nhà chụp chung vào những dịp sum họp. Tôi không cầm được nước mắt khi nhìn thấy những dòng chữ bày tỏ sự lo lắng cho tôi, khuôn mặt của người thân trong hình, đặc biệt là kết quả xét nghiệm của em trai đưa ra chẩn đoán “nghi ngờ bị ung thư phổi“. Tâm tôi trở nên nặng trĩu.

Cả cha và mẹ tôi đều đã qua đời, tôi đối đãi với em trai như con ruột từ lúc nhỏ. Khi tôi bị giam giữ phi pháp, sức khỏe của em trai cũng giảm đi nhiều. Tôi tự nhủ, cậu ấy có thể vượt qua được không?

Thư của chồng tôi thì nói ông ấy rất nhớ tôi. Không có tôi bên cạnh, một ngày của ông ấy dài như một năm, và ông ấy thường bật khóc. Áp lực tâm lý và áp lực công việc khiến ông ấy trông già hơn nhiều. Ông ấy mong tôi có thể phối hợp với luật sư, ký vào biên bản nhận tội càng sớm càng tốt, cố gắng được giảm án tù hoặc thậm chí được miễn tội, để không ảnh hưởng đến tương lai của con trai và nhanh chóng ra ngoài để đoàn tụ với gia đình.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ: Cuộc đời của một người đã được an bài sẵn rồi. Nếu em tôi đã đến lúc hết thọ mệnh thì tôi không thể làm gì. Nhưng tôi cũng tin rằng cậu ấy sẽ ổn vì đã minh bạch chân tướng Đại Pháp. Trong những năm qua em tôi đã giúp tôi làm nhiều việc Đại Pháp. Vậy nên, cậu ấy chắc chắn sẽ nhận được phúc báo.

Khi con trai tôi học đại học, con nói bạn cấp ba của con đã du lịch đến Hàn Quốc và nói với con rằng Pháp Luân Đại Pháp rất được tôn trọng ở Hàn Quốc. Con trai tôi cũng cẩn thận cất giữ bùa hộ mệnh mà mẹ đưa ở trong ví. Con được ban phúc vì minh bạch chân tướng. Khi con nộp đơn vào trường đại học và tìm việc làm, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi. Bây giờ con trai làm việc cho một công ty nổi tiếng ở Trung Quốc với thu nhập cao. Việc tu luyện Đại Pháp của tôi chỉ có thể đem lại may mắn cho con chứ làm sao có thể đem lại ảnh hưởng tiêu cực cho con được?

Sau khi tôi quy chính bản thân trong Pháp, buông bỏ chấp trước vào gia đình và những lo toan, tôi cảm thấy rất thoải mái và trở nên điềm tĩnh hơn. Kỳ thực, hết thảy chúng đều là giả tướng mà cựu thế lực cố gắng dùng chấp trước vào tình của tôi để kéo tôi xuống. Tôi suýt nữa là rơi vào bẫy của chúng rồi. Tôi là đệ tử của Sư phụ. Chỉ có Sư phụ nói tôi nên ở đâu. Các học viên Đại Pháp là sứ giả của Thần. Từ khi tôi đến đây, mọi người tôi gặp mặt đều có duyên phận với tôi. Họ là chúng sinh đến để được cứu độ.

Tôi không nghĩ đến việc trở về nhà và lo lắng cho sức khỏe của em trai nữa. Tôi chỉ tập trung vào việc hòa hợp với các tù nhân ở phòng giam, chú ý đến lời nói và hành vi của mình, thiện đãi mọi người để chứng thực sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp, đồng thời tạo nền tảng tốt để giảng chân tướng cho họ sau này.

Nhờ Sư phụ từ bi an bài, sau khi đa số các tù nhân đã minh bạch chân tướng Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi được chuyển qua phòng giam khác. Tính đến lúc tôi ra khỏi trại tạm giam, tôi đã đổi phòng giam ba lần và giúp 22 người thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Từ đó đến nay, vài năm đã trôi qua và em trai tôi vẫn khỏe mạnh. Con trai không bị ảnh hưởng bởi tôi; Hơn thế nữa, con còn được thăng chức và tăng lương ở công ty. Chồng tôi trở nên độc lập hơn trong công việc và trở thành một người có trách nhiệm hơn. Ngay sau khi bước ra khỏi hang tối, tôi đã nghỉ hưu. Kể từ đó trở đi, tôi có thêm thời gian để làm ba việc.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/2/468928.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/3/216862.html

Đăng ngày 18-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share