Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-04-2024]

Tôi may mắn được gặp Đại Pháp vào ngày 11 tháng 8 năm 1998, năm đó tôi 37 tuổi. Các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi hiểu được mục đích chân chính của việc làm người. Sau khi bước vào tu luyện, tôi có thể dùng Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn để ước thúc bản thân, dù ở trong gia đình hay tại đơn vị công tác, tôi đều làm được thiện chí giúp người, khiến cho mối quan hệ giữa mọi người từ căng thẳng trở nên hòa thuận, vui vẻ.

Học Đại Pháp, thiện đãi người nhà

Gia đình chồng tôi rất đông anh em. Khi ấy, chồng tôi làm việc xa nhà, tôi đưa con gái hơn 10 tuổi đến ở cùng bố mẹ chồng, ba em trai chồng, chị chồng và em gái chồng. Tôi làm không ít việc, lại thường làm không tốt nên cũng có lời qua tiếng lại. Điều kiện sinh hoạt thì vô cùng khó khăn: căn phòng 10 mét vuông dột nát, bếp lò hễ đun là khói bay mù mịt khắp phòng, mùa đông trong phòng lạnh giá, mùa hè thì ngột ngạt, oi bức. Mỗi khi trời mưa lớn, trong phòng không có chỗ nào không dột. Tôi một mình thân gái, đội gió dầm mưa leo lên mái nhà để phủ tấm nilon, không một ai hỗ trợ. Ngày tháng trôi qua, tôi đã sinh tâm oán hận với gia đình chồng. Theo đó, thân thể tôi cũng trở nên kiệt quệ, tôi thường xuyên mất ngủ, người đầy bệnh, chân thì đau vì phong thấp, cứ phải lê bước trên đường.

Một ngày, tôi gặp một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi: việc truyền công đều là tự nguyện, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, và chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt. Tôi cảm thấy công pháp này rất tốt, liền đến điểm luyện công. Ban đầu là đến để xem thế nào, tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều người đến, đủ mọi ngành nghề, giáo sư, quan chức, công chức đều có cả. Tôi bèn thỉnh một cuốn Chuyển Pháp Luân, về đến nhà lập tức mở ra đọc, càng đọc càng không thể rời ra. Chấn động trước Pháp lý thâm sâu của Đại Pháp, tâm hồn tôi như được gột rửa. Tôi liền đọc lớn tiếng, con gái tôi nghe xong cũng chấn động trong lòng, nói: “Môn này tốt quá, con cũng muốn học”. Vậy là con gái tôi cũng bắt đầu tu luyện.

Tôi ngộ ra rằng là người tu luyện, tôi phải dùng tiêu chuẩn cao hơn để yêu cầu chính mình nên đã chủ động hóa giải mâu thuẫn với nhà chồng. Trước đây, tôi là người tính toán chi ly, ích kỷ, nóng nảy và hẹp hòi. Sau khi tu luyện, tôi như được thoát thai hoán cốt, thay đổi thành một người luôn nghĩ cho người khác trước và thiện đãi mọi người. Mối quan hệ của tôi với hàng xóm láng giềng được cải thiện, không khí gia đình hòa thuận, vui vẻ. Người thân và hàng xóm chứng kiến những thay đổi ở tôi, đều khen ngợi Pháp Luân Đại Pháp thật tốt. Sức khỏe của tôi cũng có chuyển biến lớn, tu luyện hơn 20 năm nhưng tôi chưa uống bất kỳ loại thuốc nào.

Vào dịp Tết, chồng tôi đi làm xa trở về, thấy tôi cùng người nhà chung sống vô cùng hòa hợp, ai nấy đều vui vẻ thì vô cùng ngạc nhiên. Anh hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra. Tôi kể cho anh nghe việc Đại Pháp đã cải biến tôi như thế nào. Chứng kiến vẻ đẹp của Đại Pháp, chồng tôi quyết định bước vào tu luyện. Kể từ đó, bệnh đau dạ dày nghiêm trọng của anh không cần điều trị thuốc mà tự khỏi. Chồng tôi cũng dùng tiêu chuẩn cao của người tu luyện để yêu cầu bản thân.

Một lần, trong lúc đang làm việc, anh nhặt được một chiếc quần của người khác đánh rơi, trong đó có thẻ ngân hàng, điện thoại di động, và 1.800 Nhân dân tệ tiền mặt. Hồi đó là năm 2000, không mấy người có điện thoại. Nhưng chồng tôi không động tâm, tìm đến người mất của để trả lại toàn bộ cho anh ấy. Người đó vô cùng cảm kích nên đã đưa 1.800 Nhân dân tệ cho chồng tôi để cảm ơn, nhưng chồng tôi đã từ chối khéo.

Khi con gái tôi hơn 1 tuổi, dưới cổ cháu xuất hiện một khối u. Gia đình đưa cháu chạy chữa khắp nơi nhưng không khỏi. Sau đó, cho cháu đi khám chuyên gia thì nói đó là u nang. Uống thuốc có thuyên giảm đôi chút, nhưng dừng thuốc thì khối u lại xuất hiện. Sau khi tu Đại Pháp, con gái tôi kể rằng có một ngày trong lúc luyện công, cháu cảm thấy có hai bàn tay to vừa ấn vừa nặn nơi khối u này. Luyện công xong, cháu đến phòng bà nội. Chú thứ ba hỏi cháu: Con bị sao thế này? Cháu nhìn thì thấy chỗ khối u đang chảy máu và mủ. Tuy nhiên, khi chảy hết máu và mủ, chỗ đó tự động kín lại, cũng không gây cảm giác đau đớn. Từ đó về sau, khối u ngoan cố đó đã được chữa khỏi hoàn toàn mà không cần dùng thuốc.

Cả gia đình chúng tôi đều được đắm mình trong Phật quang của Pháp Luân Đại Pháp, và được chứng kiến sự thần kỳ của việc tu luyện Đại Pháp. Không lâu sau, chúng tôi mua được một ngôi nhà mới và dọn đến đó ở, cuộc sồng vui vẻ và hạnh phúc.

Đối với lợi ích trước mặt, tôi không màng tranh đấu, luôn cân nhắc đến hoàn cảnh khó khăn thực tại của các anh chị em. Sau khi bố chồng tôi mất, người em trai thứ ba của chồng tôi cũng qua đời, để lại tổng cộng 40.000 Nhân dân tệ. Vợ chồng tôi được chia 8.000 Nhân dân tệ, nhưng chúng tôi không nhận mà chia lại cho bọn họ. Người trong nhà tôi cảm động đến bật khóc. Nếu tôi không tu luyện sẽ không làm được như vậy. Mọi người trong gia đình tôi đều rất cảm kích, ủng hộ Đại Pháp, và tán dương Pháp Luân Đại Pháp hảo!

Học Đại Pháp, cải biến thái độ trong công việc

Tôi là công nhân vệ sinh môi trường, làm công việc quét dọn đường phố. Trước khi tu luyện, tôi thường xuyên đi muộn về sớm. Lãnh đạo phê bình tôi, tôi ôm hận trong lòng, tức giận bất bình trong tâm. Tôi thậm chí còn trộm lấy đồ ở đơn vị mang về nhà, làm việc thì được chăng hay chớ, quan hệ với đồng nghiệp thì căng thẳng. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, làm việc hăng hái, không còn đến muộn về sớm nữa. Tôi cũng không phàn nàn việc lãnh đạo đối xử bất công với mình nữa, hữu hảo với đồng nghiệp, gặp chuyện thì tìm ở chính mình.

Tôi được phân công dọn vệ sinh cùng tổ với hai đồng nghiệp khác. Tuy nhiên, họ không bao giờ đi làm đúng giờ, lại thường đến muộn về sớm giống như tôi trước đây. Tôi thường một mình quét đường, làm xong rồi họ mới đến, nghĩa là tôi đã hoàn thành công việc của cả ba người. Họ vẫn nhận lương đầy đủ, còn cười nói: “Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, chị đã thành một người hoàn toàn khác rồi”. Tôi cũng không so đo được mất với họ. Nếu là trước kia thì đã sớm xích mích. Một đồng nghiệp khác nói: “Pháp Luân Công này thật tốt, tôi không luyện được, chứ luyện rồi thì không thể làm chuyện xấu, không thể lợi dụng người khác nữa”.

Ban đầu, trong tâm tôi thấy không công bằng, còn cả ủy khuất, nhưng tôi là người luyện công, ở đâu cũng phải làm được là một người tốt, dùng tiêu chuẩn cao Chân-Thiện-Nhẫn yêu cầu chính mình. Một thời gian sau, tôi đã cân bằng lại, hiểu rằng với người tu luyện, không có gì là ngẫu nhiên. Tôi không cảm thấy ủy khuất mà ngược lại còn vui vẻ làm việc của cả ba người, cố gắng giữ khu vực tổ tôi được phân công cho sạch sẽ. Mùa đông hầu như đều chỉ có mình tôi đi làm. Khi Đội trưởng nhận ra tôi đang làm việc của cả ba người mà không một câu oán thán, Đội trưởng nói: “Pháp Luân Công thật đáng khâm phục! Môn này có thể cải biến một người tư lợi, gian xảo, tranh cường háo thắng thành một người cẩn trọng, chăm chỉ, nhẫn nhịn và sẵn sàng vì người khác!” Kể từ đó, lãnh đạo và đồng nghiệp đều tôn trọng tôi và ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp vì đã khiến tôi thoát thai hoán cốt!

Mùa xuân năm 1999, đơn vị tôi cơ cấu lại và mọi người tranh nhau chọn các con phố sạch để quét dọn nhàn hơn. Tôi dùng tiêu chuẩn người luyện công ước thúc chính mình, không tranh giành. Cuối cùng, tôi được phân công quét những con đường mà không ai muốn nhận. Khi lãnh đạo hỏi tôi lý do tôi không tranh giành công việc nhẹ hơn, tôi đáp: “Tôi là người tu luyện, tôi cần nhường cho họ”. Lãnh đạo và đồng nghiệp đều tròn mắt ngạc nhiên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! Họ cười tôi luyện công sao thành ngốc vậy.

Khối lượng công việc tại khu vực tôi được phân công đặc biệt lớn. Trên con đường đó có hai trạm trung chuyển rác và một chợ bán rau ngoài trời. Để một mình tôi quét sạch hoàn toàn là không thể nên tôi phải thuê thêm ba người khác, trả công cho họ bằng tiền lương của mình. Tôi không chút oán hận, tận lực làm nhiều để họ có chút thời gian nghỉ ngơi. Tôi mua cho họ bao tay, nón che nắng, các loại đồ dùng bảo hộ. Trong lúc nghỉ giải lao, tôi thậm chí mua cho họ ít hoa quả, kem .v.v.. Họ đều rất cảm động, nói: “Chúng tôi quả là có phúc khi gặp được người tu luyện Pháp Luân Công, những vị ở các đoạn đường khác không đối xử với chúng tôi thế này. Dù công việc tuy mệt nhưng tâm tình chúng tôi đều thoải mái dễ chịu!” Khi có việc, họ đều thi nhau làm, dọn sạch con đường dơ dáy bẩn thỉu nhiều năm không giải quyết được. Toàn bộ đường đi sáng sủa hẳn lên, được lãnh đạo, các hộ gia đình, tiểu thương đồng lòng tán thưởng!

Lãnh đạo đơn vị tôi là hài lòng nhất, mỗi khi đi ngang qua nơi đây, đều vui vẻ tươi cười. Trông thấy tôi, họ liền cười nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt, Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt!”. Sự việc này thậm chí còn được Đài truyền hình địa phương phỏng vấn và đưa tin.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, lợi dụng quyền lực trong tay đã phát động cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công và các học viên, sử dụng các loại truyền thông bịa đặt, phỉ báng Pháp Luân Công. Tôi đã tới Bắc Kinh để khiếu nại lên lãnh đạo quốc gia, phản ánh rằng Pháp Luân Công dạy người ta trọng đức, hành thiện, chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt. Tôi cũng dùng những trải nghiệm biến đổi to lớn cả thân lẫn tâm của bản thân để kêu oan. Nhưng tôi đã bị giam giữ phi pháp trong trại tạm giam địa phương gần 17 tháng trước khi bị tuyên án 3 năm quản chế.

Trong thời gian tôi bị giam giữ phi pháp, lãnh đạo đơn vị đã nhiều lần đến Cục Công an, Đồn Công an, trại tạm giam và các ngành liên quan đề nghị trả tự do cho tôi, để tôi có thể đi làm trở lại. Họ nói với mọi người rằng tôi là nhân viên tốt nhất đơn vị, công tác rất tốt. Cuối cùng, tôi được thả và đơn vị giao cho tôi làm trợ lý văn phòng, một vị trí mà rất nhiều người ao ước, không phải ở bên ngoài dãi gió dầm mưa, công việc cũng rất nhàn rỗi.

Không lâu sau, đơn vị tôi chuyển đến một tòa nhà ba tầng mới. Một mình tôi thức khuya dậy sớm, làm như thể lau dọn nhà mình, suốt hơn mười ngày để lau sạch toàn bộ tòa nhà, chỉ còn lại sảnh tầng 3 cùng kính chưa lau xong. Lãnh đạo bèn bố trí lao động tập thể, nửa buổi là đã xong rồi. Nhưng có người vừa làm vừa càu nhàu, than rằng vừa mệt vừa bẩn. Nhìn lại, tôi đã làm nhiều mà không oán không hận, là tu luyện Đại Pháp đã khiến tâm tôi rộng mở.

Khi mùa Đông tới, tuyết rơi, nền nhà vốn sạch sẽ lại có vết chân đi tuyết đọng lại khiến nó trở nên bẩn thỉu. Tôi đề nghị mua một tấm thảm cho mọi người chùi chân khi bước vào, nhưng vị Trưởng phòng không đồng ý. Tôi liền tự bỏ tiền túi ra mua một cái, giải quyết được vấn đề vệ sinh trong tòa nhà. Lãnh đạo bảo thanh toán cho tôi, tôi nói không cần, tôi chỉ muốn cho mọi người có một không gian sạch sẽ dễ chịu. Lãnh đạo cười nói nhất định phải thanh toán cho tôi.

Vật dụng trong văn phòng thường hay bị thất lạc; thậm chí vừa mua thứ đồ mới, không để ý chút thì đã mất rồi. Lãnh đạo không có cách nào, đành nói, giá mọi người đều giống như người luyện Pháp Luân Công thì tốt quá. Bởi tôi là người luyện công, lãnh đạo mang các vật dụng giao cho tôi, dùng được thời gian lâu, hơn nữa tôi còn ghi chép cẩn thận. Lãnh đạo cảm khái nói: “Đồ vật qua tay chị giữ, dùng được thời gian lâu hơn”.

Vì tôi đi Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp, cảnh sát thường xuyên gây áp lực cho đơn vị đuổi việc tôi, sách nhiễu cuộc sống thường ngày của tôi. Họ đến nhà tôi nhiều lần trong ngày, thậm chí nửa đêm cũng tới đập cửa, thúc ép tôi từ bỏ tu luyện. Tôi không thuận theo, họ liền muốn giam giữ bức hại tôi. Ngày 7 tháng 1 năm 2007, tôi bị bắt cóc đến đồn công an. Nhờ Sư phụ gia trì, tôi đã chính niệm trốn thoát khỏi đó. Từ đó trở đi, tôi trôi giạt khắp nơi, sống cuộc sống tha hương.

Cảnh sát không tìm được tôi nên đã sách nhiễu người thân, ép buộc họ nói ra tung tích của tôi. Người nhà không nói, cảnh sát liền tịch thu chứng minh thư nhân dân mới làm của con gái tôi khiến cháu cũng buộc phải rời nhà. Mẹ con chúng tôi vì để sinh tồn đến làm tại nhà máy đồ uống của người quen, làm công tại siêu thị, con gái làm quản kho, tôi phụ trách bán hàng. Những ngày lễ tết bán được rất nhiều, hơn nữa mẹ con tôi đều không có kinh nghiệm nên có lúc bị hụt tiền, chúng tôi lặng lẽ mang tiền bù vào, yêu cầu nghiêm khắc chính mình, cũng không thu vén cá nhân. Có lần, thấy táo ngon quả to thịt dày, tôi muốn chọn mua mấy quả to, lại có lợi thế là người bán hàng. Nhưng nghĩ lại một chút, thấy không đúng rồi. Tôi là người luyện công, làm như thế là không “Chân”. Vậy là tôi chọn mua một túi táo đã được đóng sẵn, có quả to quả nhỏ. Về sau khi không làm ở siêu thị nữa, tôi nhắc đến chuyện này với gia đình người quen, họ đều rất cảm động, nói: “Pháp Luân Công có thể dạy các bạn làm người tốt như vậy, ở đâu cũng là người tốt!

Người thân và đồng nghiệp giúp chứng thực Đại Pháp và giảng chân tướng

Người thân, bạn bè, hàng xóm láng giềng chứng kiến những biến hóa về cả thể xác và tinh thần của tôi sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, họ đều kính phục sự kỳ diệu và siêu thường của Đại Pháp, và đều thành tâm niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, gặp người cả tin vào những lời nói dối vu khống Đại Pháp, họ liền lấy tôi làm ví dụ, vạch trần lời nói dối, chứng thực sự mỹ hảo của Đai Pháp.

Có lần, em gái chồng tôi đến một chợ nông sản đầu mối, nghe thấy mấy người bên cạnh đang trò chuyện về việc truyền thông vu khống Pháp Luân Công, cô ấy lập tức cắt ngang, nói: “Pháp Luân Công không giống như những gì trên TV nói, nhà tôi có người tu luyện.” Cô ấy liền kể mấy sự việc sau khi tôi luyện công, mọi người nghe xong liền ồ lên, nói hóa ra Pháp Luân Công tốt vậy sao! Những chuyện như vậy còn có rất nhiều. Mọi người trong nhà khi nghe thấy những người bị đầu độc, nói Pháp Luân Công thế nọ thế kia thì lập tức tiến đến ngăn lại, nói cho họ biết sự tốt đẹp của Pháp Luân Công. Khi tôi giảng chân tướng, họ cũng hỗ trợ giảng, đến nhà ai có việc hiếu hỷ, cũng đều giảng chân tướng.

Sau đó, nhà tôi thành lập điểm sản xuất tài liệu. Họ đưa tôi chìa khóa nhà mình. Bởi vì cảnh sát thường đến nhà tôi sách nhiễu nên các thiết bị, vật liệu và tài liệu được phân chia rải rác ở các nhà. Vợ chồng người em trai thứ tư của chồng tôi còn bảo vệ các đệ tử Đại Pháp trôi giạt ly hương.

Vào các dịp Tết, tôi đều mang theo một số tài liệu đến nhà bạn bè thân thuộc ở xa để phát. Bạn bè cười nói: “Bạn cứ đi phát đi, bạn đang làm việc tốt, việc cơm nước trong nhà bạn không phải lo đâu.” Tôi khuyên họ tam thoái, họ vui vẻ đồng ý, còn nói: “Nhìn những thay đổi ở bạn là biết Pháp Luân Công là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Bạn chỉ muốn tốt cho chúng tôi”.

Có lần, mấy đồng nghiệp ở đơn vị vừa dọn sạch tuyết trên đường xong, đang ăn cơm thì cảnh sát đến, bảo họ gỡ biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đang treo trên cột điện xuống. Mấy đồng nghiệp ăn cơm xong rồi cũng không quan tâm, nói treo thì có sao. Vậy là cảnh sát bỏ đi.

Mọi người đều biết Đại Pháp là tốt, người thân của đồng nghiệp gặp tôi cũng nói: “Tôi biết chị là người tu luyện Đại Pháp, chị là người tốt và đã làm rất nhiều việc tốt”. Khi mẹ chồng tôi qua đời, lãnh đạo đơn vị đến hỗ trợ, vì anh ấy không biết nhà chồng tôi nên tôi nói anh ấy đứng đợi ở đồn công an bên đường chờ tôi qua đón. Trong lúc tôi chưa tới, anh ấy vào đồn công an tránh rét. Cán bộ trực ban hỏi anh ấy tìm ai? Có việc gì? Anh ấy nói: “Tôi đang đợi một người tu luyện Pháp Luân Công cùng đơn vị, mẹ chồng chị ấy mới qua đời và nhờ tôi đến giúp”. Cán bộ vừa nghe đến người tu luyện Pháp Luân Công thì kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải người tu luyện Pháp Luân Công không có người thân sao? Họ bỏ bê gia đình mà?” Lãnh đạo của tôi nói: “Đâu có chuyện như thế! Chị ấy là người tốt, nhà ai có việc chị ấy đều giúp đỡ nhiệt tình. Công tác làm rất tốt, đối với mẹ chồng thì hiếu thuận…cứ thế không ngừng nói về chuyện của tôi. Cán bộ trực ban chăm chú lắng nghe. Khi tôi đến, cán bộ trực ban này nhìn tôi với ánh mắt nể trọng, nói: “Lãnh đạo của chị đang kể cho tôi việc chị tu luyện Pháp Luân Công, có cơ hội tôi nhất định sẽ hàn huyên cùng chị”.

Tôi thấy mình thật may mắn khi có thể tu luyện Đại Pháp trong kiếp này. Cảm tạ Sư tôn đã cứu vớt con từ trong khổ nạn, trong u mê con được nhìn thấy ánh dương, được bước trên con đường ngay chính, làm người tốt, phản bổn quy chân. Tôi sẽ làm tốt ba việc để không lưu lại hối hận trong quá trình tu luyện đi tới tương lai!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/22/474709.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/13/218599.html

Đăng ngày 10-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share