Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trùng Khánh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-02-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997 và hiện nay tôi đã 69 tuổi rồi. Tôi muốn chia sẻ với các bạn cách mà tôi đã nhận diện tâm phàn nàn ẩn giấu rất sâu của mình.
Vào một ngày tháng 7 năm 2022, tôi thuận miệng nói: “Tu luyện không khó.” Đêm hôm đó, tôi nhìn thấy hai từ mang ý nghĩa “hận” rơi ra khỏi chỗ eo bên trái của mình. Tuy nhiên, tôi lại không để tâm lắm.
Một vài ngày sau đó, những mảnh ghép lớn hơn của từ ấy, dài khoảng 30cm và rộng 2,5cm, thoát ra khỏi chỗ eo bên trái của tôi một lần nữa, như thể là chúng thoát ra từ những tầng không gian thâm sâu hơn trong thân thể tôi. Tôi đã loại bỏ tâm phàn nàn và oán hận, nên cho rằng chúng đã không còn nữa. Sau đó, tôi đột nhiên nhớ đến người hàng xóm của mình.
Người hàng xóm của tôi đã ngoài 70 tuổi. Ông ấy đã nghỉ hưu, ly hôn với vợ và đang sống một mình. Con gái duy nhất của ông ấy đang sống ở nơi khác. Nhà tôi nằm trên tầng cao nhất. Khi chồng tôi vẫn còn sống, người hàng xóm này đã thuyết phục chồng tôi trồng rau trên mái nhà. Sau khi chồng tôi qua đời, ông ấy hỏi tôi rằng tôi có tiếp tục trồng rau trên mái nhà nữa không, và tôi trả lời là không.
Sau đó, ông ấy đã để tất cả các thùng xốp chứa phân bón hữu cơ ở kế bên căn hộ của tôi. Những thùng ấy toả ra mùi hôi và thu hút rất nhiều muỗi. Một số con muỗi nhỏ đến mức chúng có thể bay xuyên qua tấm chắn và vào trong nhà của tôi. Đám muỗi và cái mùi hôi ấy khó chịu đựng đến mức một người hàng xóm khác và tôi thường không dám mở cửa sổ ra nữa.
Người hàng xóm này đã trồng rau muống trên mái nhà và dùng vòi nước xịt ướt sàn, khiến cho phần trên của cửa sổ phòng khách của tôi bị dột nước và còn làm cho giấy dán tường nhà tôi bị bong ra. Khi tôi kéo rèm, có rất nhiều lớp thạch cao bị tróc rơi xuống.
Ông ấy thậm chí còn đặt một cái bồn tắm lớn trên đó và trồng đầy rau muống trong đó. Vì cái bồn tắm này rất nặng, nên mái nhà bắt đầu sụp xuống và trần nhà của tôi xuất hiện hai vết lõm lớn.
Tôi yêu cầu ông ấy dời phân bón sang phía của ông và không đặt những thứ cồng kềnh trên mái nhà. Ông ấy nói: “Nếu bà sợ muỗi cắn thì nên đến sống trong biệt thự ấy. Tôi đã trồng rau hơn chục năm nay rồi và lúc nào chả như vậy.”
Sau đó, tôi nói rằng nếu ông ấy trồng rau trực tiếp trong các khuôn ván được đúc sẵn trên mái nhà, thì rễ của chúng sẽ len lỏi vào các khe hở. Nếu điều này tiếp diễn thì sẽ gây ra dột nước. Qua thời gian, các khe hở này sẽ rộng ra và phá huỷ cấu trúc của toà nhà.
Một người hàng xóm khác không nhịn được và bảo ông ấy: “Sao ông không trồng rau trên mái nhà của ông? Sao ông lại trồng trên mái nhà của người khác?” Ông ấy nói một cách bảo thủ: “Chỗ nào là của ai? Tất cả đều thuộc về quốc gia.” Ông ấy còn nói làm vườn là sở thích của mình và ông rất thích làm việc ấy.
Nghe thấy điều đó, tôi vô cùng tức giận. Tuy nhiên, tôi tự nhủ mình là người tu luyện, vì thế tôi nói với tông giọng mềm mỏng: “Đừng khiến bản thân ông không còn đường lui khi ông nói năng và gây tổn hại cho người khác.” Tôi không nói với ông ấy về những vấn đề như ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ vì tôi e rằng ông ấy có thể không chịu được và nghĩ rằng tôi đang nguyền rủa ông ấy.
Một người hàng xóm khác nói với tôi: “Mái nhà của chị cần phải được sửa lại từ lâu rồi. Một lớp mái nhà đã bị phá hỏng do ông hàng xóm kia trồng rau.” Thêm vào đó, ông ấy còn nói những lời này với giọng bực tức.
Tôi đã nhiều lần cố gắng nói chuyện một cách tường hoà với người hàng xóm về việc này nhưng ông ấy luôn không chịu lắng nghe. Tôi cảm thấy quá bất công và tức giận đến nỗi tôi dần dần bắt đầu than phiền về ông ấy, thậm chí căm ghét ông ấy.
Một buổi sáng nọ, tôi nhận ra ông ấy đang giúp tôi đề cao tâm tính của mình. Đột nhiên, tôi cảm thấy thư thái và hầu hết những lời phàn nàn oán giận của tôi đã biến mất. Tôi nhận ra việc này không hề quan trọng.
Vượt qua giả tướng nghiệp bệnh và kiên trì ra ngoài cứu người
Một đêm tháng 8 năm 2022, tôi đang ngủ thì nhìn thấy một người hoạt hình tí hon đang giậm chân và nói một cách vô cùng giận dữ: “Bà vẫn còn hai chấp trước lớn nhất, đó là chấp trước vào được mất và tâm ích kỷ.”
Ngày hôm sau, tôi không thể hít thở bình thường, cảm thấy tiêu trầm và miệng tôi thì đau đớn. Tôi không muốn ăn gì cả, chỉ uống một chút nước, thân thể kiệt quệ. Tuy nhiên, tôi chưa từng một lần nghĩ rằng mình bị bệnh.
Bất kể tôi cảm thấy khó chịu như thế nào, tôi vẫn kiên trì làm ba việc. Mặc dù bên ngoài nhiệt độ là 44 độ C, tôi vẫn ra ngoài giảng chân tướng cho người dân như bình thường. Khi không thể rũ bỏ trạng thái tiêu trầm của mình, tôi lại gia tăng thời gian luyện công.
Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa vì đại dịch, chỉ có hai siêu thị được chỉ định mở cửa buôn bán. Vì tình trạng nhiệt độ cao kéo dài, nên có rất ít người trên đường. Vào buổi sáng, tôi mang theo một chiếc ô và đi bộ một lúc lâu mới nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi. Bà ấy mua một ít rau củ và gặp khó khăn khi mang chúng theo. Tôi nói: “Để tôi giúp chị nhé.” Bà ấy nói: “Chị cũng lớn tuổi rồi, vậy mà muốn giúp tôi ư?” Bà ấy nhất mực muốn xách chúng, vì thế tôi cầm ô che cho cả hai chúng tôi và bà ấy rất vui.
Tôi nói: “Mong chị hãy thận trọng đừng để bị sốc nhiệt trong thời tiết nóng nực này.” Bà ấy cảm ơn tôi. Sau đó, tôi nói: “Xin hãy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để được bình an. Chị đã từng gia nhập ĐCSTQ hay các tổ chức liên đới của nó chưa?”
Bà ấy đáp: “Tôi chỉ gia nhập Đội thôi.” Tôi nói: “Trong trường hợp này, sao chị không thoái đi?” Sau đó, tôi nói với bà ấy về mục đích của việc tam thoái và dặn dò bà ấy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được bảo bình an. Tôi tặng bà ấy một cuốn chân tướng nhỏ và một chiếc bùa hộ mệnh. Bà ấy vui vẻ và cảm ơn tôi. Tôi đáp: “Xin hãy cảm ơn Sư phụ.” Bà ấy liền vui vẻ nói: “Cảm ơn Sư phụ!”
Suốt cả mùa hè, dù nhiệt độ lên đến 44 độ C, tôi không hề bật máy điều hoà. Chỉ khi ngồi song bàn để học Pháp thì tôi mới bật một cái quạt nhỏ. Nếu đổ mồ hôi, tôi sẽ phớt lờ đi. Trước khi đi ngủ, tôi sẽ lau tấm chiếu nằm bằng một miếng vải ướt. Sau khi nó khô rồi thì tôi mới nằm xuống, cảm giác khá mát. Một hôm, tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công và cảm thấy thời tiết thật mát mẻ và dễ chịu. Tôi tưởng trời mưa nhưng hoá ra không có một giọt mưa nào. Thật là kỳ diệu.
Điều thậm chí còn kỳ diệu hơn đó là vào một buổi chiều nọ, khi đang ngồi trong phòng khách để học Pháp, tôi liên tục ngủ gật. Tôi đã nói với thứ vật chất bất hảo đang can nhiễu tôi: “Ngươi không được phép can nhiễu ta.” Sau đó tôi tiếp tục chép Pháp.
Vì thời tiết rất nóng (44 độ C), tôi đóng hết tất cả cửa sổ và rèm, chỉ có một chút ánh sáng tự nhiên lọt vào nhà tôi. Tôi đang chép Pháp thì đột nhiên cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi đến, dường như là đến từ chùm ánh sáng tự nhiên kia. Nước mắt lăn trên má tôi. Tôi nghĩ rằng Sư phụ quả thực gánh chịu rất nhiều gian khổ. Mặc dù chỉ mới là tôi thôi, một đệ tử Đại Pháp, mà Sư phụ vẫn từ bi chăm sóc tôi. Với hàng triệu đệ tử ngoài kia, chúng ta đã gây ra cho Sư phụ biết bao nhiêu nỗi lo lắng đây? Sư phụ thật quá từ bi và vĩ đại. Tôi chỉ có thể học Pháp cho tốt, tu tốt bản thân và cứu nhiều người hơn nữa để báo đáp công ơn Sư phụ.
Lần này tôi đã vượt qua một ma nạn lớn nhưng lại không diễn đạt nó ra được tốt. Khi tôi còn đang trong ma nạn, mặt tôi gầy hốc hác và nước da của tôi tái nhợt. Tuy nhiên, dưới sự chăm sóc và khích lệ từ bi của Sư phụ, tôi đã vượt qua ma nạn và hồi phục trong vòng một tháng.
Tôi viết ra trải nghiệm này với một tâm thái chân thành và khiêm nhường được tràn ngập bởi lòng biết ơn để cảm tạ Sư phụ vì sự chăm sóc của Ngài và chia sẻ với các bạn đồng tu. Xin hãy từ bi chỉ ra cho tôi nếu có điểm nào cần cải thiện.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/4/471751.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/2/216838.html
Đăng ngày 08-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.