Bài viết của Chí Chân, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 31-03-2024] Tôi là học viên Đại Pháp trung niên ở Đại lục, năm 1996, khi tôi đang học năm thứ ba đại học thì đắc Pháp tu luyện, tính đến nay đã 27 năm, trong nháy mắt từ một học sinh non nớt trở thành một người đàn ông trung niên chính chắn, từ một người độc thân tự do vui vẻ trở thành ông bố của ba đứa con, hai đứa con lớn cũng sắp tốt nghiệp đại học và đi làm.

Trong hoàn cảnh bức hại và áp lực cao ở Đại lục, mặc dù không thể nói đến hạnh phúc, nhưng trong tâm tôi có Đại Pháp, nơi thế gian hỗn loạn này, có thể càng tu càng siêu thoát, càng sống càng minh bạch, thân tâm cũng ngày càng vui vẻ nhẹ nhàng. Mặc dù trải qua nhiều thăng trầm trong tu luyện, nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được sự từ bi bảo hộ của Sư phụ Đại Pháp, sự siêu thường của Đại Pháp và sự huyền diệu của tu luyện. Sau đây tôi sẽ tập trung vào một số phương diện, chia sẻ một chút trải nghiệm và tâm đắc của tôi, chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Đại Pháp tịnh hóa thân tâm, phúc ích cho xã hội

Từ nhỏ tôi học hành chăm chỉ, thành tích luôn đứng đầu, nhưng điều này không thể chữa lành được sự tự ti và nỗi đau trong tâm tôi. Con đường đời tưởng chừng như tươi sáng lại bị bao quanh bởi chông gai và vực sâu từ đầu đến cuối. Tôi sinh ra đã bị viêm mũi nặng và nói lắp, điều này khiến thân tâm tôi dày vò đau khổ. Nhưng mọi phiền não và thống khổ đột ngột chấm dứt vào năm 1996, khi tôi đang học năm thứ ba đại học, vì năm đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thực chất, tôi đã bắt đầu luyện công với bạn cùng lớp vào nửa cuối năm 1994. Lúc đó tôi đã đọc qua một lượt sách “Chuyển Pháp Luân”, cảm thấy rất tốt, và bắt đầu luyện công bên ngoài với bạn học, cũng cảm nhận được rất nhiều điều. Thời điểm đó chúng tôi nhận thức khá nông cạn về Đại Pháp, không chú trọng tu tâm và học Pháp, chỉ kiên trì luyện công giống như khí công chữa bệnh khỏe người thông thường. Về sau học hành bận rộn nên dừng luyện, nhưng trong tâm tôi vẫn luôn tin tưởng Đại Pháp hảo.

Vì đau bệnh nên tôi quay lại với Đại Pháp. Lúc đó sách “Chuyển Pháp Luân” đã được xuất bản, có nhiều người luyện công ở các lớp và trường học hơn, cũng có những điểm luyện công chính thức. Tôi mượn bạn học quyển sách “Chuyển Pháp Luân”, tối hôm đó tôi tự đọc và không nỡ buông sách xuống. Khi đọc sách, cảm thấy Sư phụ dùng năng lượng quán đỉnh cho tôi, từng dòng năng lượng ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống thông thấu toàn thân. Buổi tối khi ngủ, nằm trên giường cảm thấy toàn thân phát nhiệt, giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, ngay cả chăn đắp cũng bay lên. Hôm sau ngồi học trong lớp cảm thấy trên đầu có tiểu Pháp Luân đang xoay chuyển không ngừng, giúp tôi thanh lý thân thể. Trong sách “Chuyển Pháp Luân”, Sư phụ giảng biểu hiện của tịnh hóa thân thể, tôi đều thiết thực cảm nhận được. Kể từ đó, tôi kiên quyết bắt đầu bước vào tu luyện thực sự. Sư phụ giúp tôi thanh lý thân thể, nội trong vài ngày, đau đớn bệnh tật đã biến mất lúc nào không hay, thân thể hồi phục bình thường, ngay cả căn bệnh viêm mũi khiến tôi rắc rối hơn 20 năm cũng hoàn toàn biến mất. Từ đó trở đi tôi không còn đến bệnh viện nữa.

Điều đáng mừng hơn là sau một năm tu luyện Đại Pháp, tôi đã bỏ được tật nói lắp. Tôi mắc chứng nói lắp từ nhỏ, điều này gây trở ngại lớn trong việc giao tiếp. Thuận theo năm tháng lớn lên và tâm thể diện mạnh mẽ hơn, gánh nặng tâm lý ngày càng nặng nề, cũng ngày càng dữ dội hơn, thực sự là vòng tuần hoàn ác tính. Khi đến cửa hàng mua đồ và gọi điện thoại cho người nhà, tôi đều căng thẳng lo lắng và sợ nói chuyện. Vì lý do này, tôi đã tốn tiền đến Trường sửa tật nói lắp Trịnh Châu trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất đại học để điều chỉnh thói quen phát âm và tâm lý, nhưng không hiệu quả. Nếu không tu Đại Pháp, thật khó để tưởng tượng làm thế nào tôi có thể đương đầu với các tương tác xã hội và công việc sau khi tốt nghiệp. Tôi đắc Pháp vào năm thứ ba đại học, sau khi tu luyện một năm thì bắt đầu đi làm.

Tu luyện trong năm này khiến tôi thay đổi hoàn toàn, như thoát thai hoán cốt vậy, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ hầu hết nghiệp bệnh và các nhân tố vật chất gây ra tật nói lắp, giảm bớt đáng kể rào cản sinh lý khi nói chuyện. Đồng thời trong khi tu luyện cũng xem nhẹ danh lợi, tâm thể diện cũng yếu đi, không còn quan tâm đến ý kiến và quan điểm của người khác về bản thân mình như trước nữa, gánh nặng tâm lý cũng giảm đi rất nhiều. Cuối cùng tôi cũng có thể giao tiếp và trao đổi bình thường như mọi người.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc tại một đơn vị nhà nước địa phương, chịu trách nhiệm thanh toán tiền điện tập trung cho doanh nghiệp toàn quận và 20 đến 30 thị trấn, liên lạc thường xuyên với nhiều chi nhánh thu phí khác nhau. Đồng thời, tôi phải đối mặt với khách hàng, chịu trách nhiệm điều tra và trả lời các câu hỏi của họ về phí, tôi là người nhận nhiều cuộc điện thoại nhất ở văn phòng. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, nếu (nói lắp) giống như trước đây, thì tôi không thể đảm nhiệm công việc này.

Trong 27 năm kể từ khi đắc Pháp, tôi không còn liên quan đến những chuyện như tiêm thuốc, uống thuốc hay đến bệnh viện nữa. Bây giờ tôi đã gần 50 tuổi nhưng vẫn tràn đầy năng lượng như một thanh niên trẻ. Nói về việc con trai tôi đã tốt nghiệp đại học và đi làm kiếm tiền, hầu như mọi người đều cảm thấy khó tin.

Điều tôi muốn đặc biệt đề cập đến là, trong Đại Pháp, luôn kiên trì học Pháp và tu luyện chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn” để bản thân trở nên chính nghĩa và có trách nhiệm với xã hội hơn. Làm việc tại một đơn vị nhà nước, chịu trách nhiệm về việc thanh toán doanh nghiệp của toàn quận, tôi đã hủy các cài đặt trong phần mềm thanh toán ban đầu vì nó bí mật tính phí quá cao và khách hàng cũng khó phát giác, tôi mong muốn tất cả khách hàng đều được thụ ích. Đồng thời, tôi lấy mình làm gương, và hủy bỏ toàn bộ tài khoản miễn phí do đồng nghiệp cũ bí mật lập, để công ty bớt thiệt hại hơn. Trong phạm vi chức năng công việc của mình, tôi sẽ đưa mọi thứ quay về chính đạo và mang lại lợi ích cho xã hội.

Đại Pháp khai trí khai huệ, xuất sắc trong công việc

Điều may mắn nhất là, nhờ tu luyện mà tôi biết được nguồn gốc và ý nghĩa thực sự của sinh mệnh, cũng như tìm được ý nghĩa đích thực của nhân sinh mà tôi đã khổ công theo đuổi nhưng chưa bao giờ tìm thấy. Sau khi tu luyện, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sự thăng hoa của cảnh giới sinh mệnh, nhận thức về nhân sinh và thế giới quan cũng ngày càng viên dung và rõ ràng hơn, từ đó có trí huệ lớn hơn để giải quyết tất cả mọi vấn đề gặp phải, đồng thời thể hiện xuất sắc trong công việc.

Vừa tham gia công việc không lâu, lúc đó máy tính mới trở nên phổ biến với hệ điều hành Windows và việc ứng dụng máy tính ở đơn vị được coi là đi trước thời đại, lãnh đạo sắp xếp mua hàng chục máy tính, lắp đặt internet, hình thành cơ sở đào tạo máy tính trong và ngoài đơn vị. Lãnh đạo sắp xếp cho tôi chịu trách nhiệm quản lý và đào tạo hàng ngày, cùng lúc đó, một số đồng nghiệp trẻ khác đã tốt nghiệp sớm hơn tôi một năm và đến đơn vị dạy bán thời gian, về trình độ chuyên môn, họ có kinh nghiệm thực tế phong phú hơn tôi, trong đó có hai người chuyên ngành máy tính; tuy nhiên, có lẽ lãnh đạo cho rằng tôi là sinh viên đầu tiên tốt nghiệp đại học của toàn đơn vị nên ngay khi mới mở bộ phận này, đã yêu cầu tôi đào tạo máy tính cho tất cả đồng nghiệp trong đơn vị.

Do lớp đào tạo kết thúc muộn vào tối hôm trước nên tôi không kịp dọn dẹp. Sáng hôm sau trước khi lớp đào tạo bắt đầu, khi các đồng nghiệp lần lượt đến, tôi mới dọn dẹp xong, không có thời gian để chuẩn bị giáo án cụ thể, nhưng tôi không quá lo lắng. Đối diện với tất cả các đồng nghiệp trong đơn vị, trong đó có vị giám đốc trẻ ngồi phía trước và gần tôi nhất, cũng là người rất am hiểu máy tính, tôi vừa ghi dàn ý và minh họa trên bảng đen, vừa giải thích mọi thứ một cách đơn giản và dễ hiểu. Ý tưởng và phương pháp giảng giải rõ ràng, độc đáo hơn so với đào tạo bên ngoài thông thường, để ai cũng có thể nghe hiểu và ấn tượng sâu sắc. Ngay cả mấy đồng nghiệp trẻ am hiểu máy tính cũng không khinh thường và vắng mặt. Kể từ đó, các đồng nghiệp coi tôi như một chuyên gia máy tính và tìm đến tôi để giải quyết mọi vấn đề.

Lãnh đạo tham gia khóa đào tạo lần này cảm thấy hiệu quả rất tốt, sau đó mở rộng để đào tạo cho người phụ trách các chi nhánh trên toàn quận. Thực chất, tôi không phải xuất thân là chuyên gia máy tính, tôi chỉ có nền tảng về phần cứng, còn phần mềm và hệ điều hành là tự học sau khi đi làm, tôi cũng cảm thấy bất ngờ về khả năng phát huy tại lớp của mình. Tôi biết đó là do tâm tính tôi phù hợp với yêu cầu “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp, không có chấp trước vào kết quả và sự ảnh hưởng đến danh lợi của bản thân, thản đãng điềm tĩnh, đồng thời suy xét đến nhận thức và năng lực tiếp thu của mọi người, biết nghĩ cho người khác, phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp, vì vậy Sư phụ mới ban cho tôi linh cảm và trí huệ tuôn chảy không ngừng, mới có được hiệu quả như vậy. Nếu không tu luyện, với tật nói lắp khiến tôi thường lo lắng và bối rối khi nói, thì sẽ không thể đạt được điều này.

Bây giờ tôi làm việc trong một công ty tư nhân, chịu trách nhiệm quản lý kỹ thuật và quy định, trong khi không ngừng buông bỏ tư tâm và tự ngã, xem xét một cách công bằng lợi ích hai chiều giữa nhân viên và công ty, cũng như tác động của việc tuân thủ sản phẩm đối với xã hội, nghiêm khắc và có trách nhiệm, thẳng thắn và cởi mở, trong mâu thuẫn và những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, có thể dần dần siêu thoát xuất lai, đồng thời không ngừng tu luyện chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp; sau khi đạt được một chút đề cao và phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp, Sư phụ ban cho tôi linh cảm, giúp tôi dễ dàng giải quyết được nhiều vấn đề nan giải trong quản lý và kỹ thuật, cũng như nhiều khó khăn và rắc rối khác. Mọi lỗi lầm, thiếu sót, sơ suất của tôi luôn nằm trong sự an bài khéo léo của Sư phụ, thông qua đồng nghiệp – Sư phụ dùng mọi phương thức giúp tôi nhận ra và hóa giải, kịp thời tránh phát sinh những rắc rối và phiền phức lớn hơn. Biểu hiện và thành tích trong công việc khiến lãnh đạo yên tâm và hài lòng.

Sư phụ từ bi bảo hộ, phản bổn quy chân

Sau khi tu luyện, tôi không chỉ minh bạch Pháp lý mà còn đề cao tâm tính, nếu không có Pháp lực của Sư phụ và Pháp thân của Sư phụ bảo hộ, nợ nghiệp đời đời kiếp kiếp của bản thân có thể sẽ chiêu mời rắc rối và nguy hiểm, thậm chí rất khó tu luyện. Tôi có thể cảm nhận được uy lực vô biên của Đại Pháp “Chân-Thiện-Nhẫn” và sự từ bi bảo hộ của Sư phụ ở khắp mọi nơi.

Một ngày năm 2015, khi tôi đang đối diện với sự thay đổi công việc và nghỉ ngơi ở nhà, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ấn vào thắt lưng bên phải của mình từ sâu đến bề mặt, cơn đau càng lúc càng không thể chịu nổi, tôi nằm trên giường không thể cử động, miễn cưỡng gửi tin nhắn cho một đồng tu, ra hiệu cho anh ấy giúp tôi phát chính niệm. Đồng thời bản thân cũng vừa phát chính niệm thanh lý tà ác bức hại thân thể mình, vừa hướng nội tìm, xem xem có vấn đề tâm tính nào bị tà ác dùi vào sơ hở, và nắm đằng cán để bức hại.

Tôi bắt đầu tìm thấy tâm sắc dục, và hạ quyết tâm thanh trừ nó, sau đó cảm thấy linh thể đang áp xuống các cơ quan nội tạng trong thân thể tôi dần dần rút đi, cơn đau cũng dần giảm bớt cho đến khi tiêu mất. Nhưng khoảng nửa giờ sau, linh thể lại áp xuống, đau đớn không chịu nổi. Sau đó tôi tiếp tục tìm ở tâm tính, nhận thấy trong khoảng thời gian đó, tôi có rất nhiều ý tưởng về quản lý kinh doanh, tâm danh lợi khởi lên, và tôi dự định sẽ tìm một công việc trợ lý cho ông chủ để phát huy “sức mạnh” này. Sau khi tìm thấy tâm chấp trước này, tôi nhận ra rằng, mặc dù suy nghĩ và kiến giả của bản thân có đạo lý nhất định, nhưng không hẳn tương ứng với thực tế, hơn nữa bản thân không có kinh nghiệm thực tế ở phương diện này, cũng thiếu thử nghiệm thực tế, có lẽ đó chỉ là ý tưởng trên giấy, liệu có thực dụng hay không vẫn còn là một vấn đề. Và quản lý không chỉ có ý tưởng là được, việc thực hiện và triển khai thực tế còn quan trọng hơn. Ngay cả khi có chuyên môn này, cũng không chắc gặp được người trọng dụng nhân tài và được đánh giá cao. Tìm kiếm một công việc nên dựa trên kinh nghiệm thực tế và chuyên môn, tùy duyên và tùy kỳ tự nhiên mới đúng, không nên nhiệt huyết nhất thời hay suy nghĩ viển vông. Đằng sau ý tưởng phi thực tế này là tâm danh lợi mãnh liệt mà người tu luyện cần phải bỏ, vì từ đó sẽ dẫn đến tâm hoan hỷ và tâm hiển thị.

Sau khi nhận ra sai lầm của bản thân, và buông xuống chấp trước mãnh liệt này, cơn đau lập tức biến mất, toàn thân nhẹ nhàng, mọi thứ trở lại bình thường. Cũng không bao giờ tái phát. Nếu là đau bệnh của người thường, nếu không chữa trị có thể sẽ nặng hơn, làm sao có thể tự dưng biến mất và một đi không trở lại kia chứ?

Trong tu luyện, tôi đã gặp rất nhiều chuyện tu tâm và vượt quan như thế này, thiết thân chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp, con đường nhân sinh của người tu luyện đều được Sư phụ an bài lại từ đầu, mọi ma nạn đều được lợi dụng để đề cao tâm tính, được tạo ra để mở ra con đường hồi thiên.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/3/31/修大法百病消-開智開慧-473260.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/25/216721.html

Đăng ngày 18-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share