Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-08-2023] Tôi năm nay 59 tuổi, sinh ra trong gia đình ở làng quê nghèo. Để mưu sinh, tôi chuyển đến thành phố và làm việc ở công trường như một người đàn ông. Tuy nhiên, nhiều năm lao động nặng nhọc đã làm sức khỏe của tôi bị tổn hại. Tôi mắc nhiều chứng bệnh, bao gồm đau nhức cổ, chóng mặt, nhức đầu, đau cánh tay và trong mấy chục năm trời, tôi đã mọc một khối u cỡ ngón tay cái ở giữa ngực.
Người chị gái và em gái của tôi thì khác – họ luôn khỏe mạnh và lạc quan. Cả hai đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện truyền thống của Trung Quốc.
Mỗi lần tôi về quê, các chị em gái tôi đều cố gắng thuyết phục tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã không để tâm đến điều đó cho đến khi sức khỏe của tôi bị hủy hoại hoàn toàn. Tôi muốn khỏe mạnh như họ nên tôi quyết định thử. Khi tôi ở quê, tôi luyện công với các chị em mình và cảm thấy rất thoải mái. Khi tôi trở về, thay vì mang theo túi thuốc như trước đây, tôi mang về Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Khi tôi đọc sách, Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã khai thiên mục cho tôi. Trải nghiệm của tôi tương tự như những gì được mô tả trong cuốn sách. Tôi thấy mình đang đi dọc theo một sơn động, với thông đạo vừa dài vừa hẹp, lúc sáng lúc tối. Tôi đã thấy được nhiều cảnh tượng thù thắng phi thường, điều đó đã củng cố tín tâm của tôi trong việc tu luyện.
Trong khi tôi đang học luyện Pháp Luân Đại Pháp thì một sự tình tàn nhẫn nhất đã xảy ra. Chồng tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Dường như ngày tận thế đã ập đến và tôi bắt đầu bị bệnh trở lại. Cơn chóng mặt của tôi quay lại và dường như bầu trời luôn quay cuồng. Tôi ôm đầu suốt cả đêm và không sao ngủ được. Tôi nghe thấy một thanh âm: “Hãy đi theo chồng cô. Sống ở đây khổ lắm.”
Các chị em lo lắng và thường xuyên gọi điện cho tôi, tôi không cầm được nước mắt. Họ nói: “Hãy trở về nhà. Chúng ta có thể học Pháp và luyện công cùng nhau, điều này sẽ giúp em vượt qua đau buồn.”
Thế là tôi trở về quê nhà. Sau vài ngày học Pháp và luyện công, các triệu chứng chóng mặt của tôi đã thuyên giảm. Một ngày nọ, khi chị em tôi đang cùng nhau đả tọa, tôi nhìn thấy một Pháp Luân đang quay giữa chúng tôi và liên tục đổi màu. Sau đó, nó càng xoay càng nhanh rồi quay khắp xung quanh phòng.
Một lần khác, khi tôi đang đả tọa, tôi nhìn thấy một vị Thần tiên trong trang phục cổ đại, đầu đội chiếc mũ nhọn, tay cầm một bảo tháp. Một lần nọ, tôi nhìn thấy ba lớp vòng hào quang ánh sáng phía trên đầu chị và em gái tôi, cùng với những cột quang trụ lớn.
Một tuần sau, chứng chóng mặt của tôi đã biến mất. Trước khi tôi trở về nhà, các chị tôi đã chép các bài giảng của Sư phụ vào điện thoại di động của tôi.
Tôi tiếp tục học Pháp, nghe giảng và luyện công ở nhà. Càng tu luyện, tôi càng lý giải sâu sắc hơn về nhân sinh.
Trong hai tháng tiếp theo, tôi đã về quê nhiều lần. Với sự giúp đỡ của các chị em gái, tôi không chỉ khôi phục sức khỏe mà còn đề cao tâm tính của mình. Tôi không còn cảm thấy nỗi trống trải khi mất chồng. Tôi biết tương lai của mình là đi theo Sư phụ và trở về Thiên quốc.
Tôi đã từng căm ghét vợ của anh trai tôi. Chị ấy đã cố gắng quyến rũ chồng tôi và có lần ngang nhiên nói với tôi: “Cô nên bỏ chồng đi. Tôi sẽ sống với anh ấy và chăm sóc các con của cô”. Để tránh mặt chị ấy, tôi và chồng đã rời quê và chuyển đến thành phố khác.
Khi tôi gặp lại chị ấy, tâm tư tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Vì tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết mình nên tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và không nên nguyền rủa chị ấy như trước đây. Ngay cả khi chị ấy xúc phạm tôi, tôi cũng không đáp trả.
Cô giáo của cháu tôi biết tin chồng tôi qua đời. Cô ấy thông cảm và an ủi tôi. Tôi kể cho cô ấy nghe tôi đã vượt qua khó khăn như thế nào nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô hiểu được Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Bây giờ tôi tràn đầy năng lượng và không còn bệnh tật nữa. Tôi quay trở lại làm việc ở các công trường xây dựng. Tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công và đi làm lúc 5 giờ sáng. Các đồng nghiệp của tôi đã sớm nhận thấy những biến hóa ở tôi. Họ nói rằng thay đổi lớn nhất ở tôi là tôi không còn chửi thề nữa. Họ cũng thắc mắc tại sao tôi lại ngừng dùng thuốc vì trước đây tôi thường mang theo rất nhiều lọ thuốc. Tôi nói với họ tất cả là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ rất ủng hộ.
Mặc dù tôi đã không bén duyên với Pháp Luân Đại Pháp khi các chị em tôi lần đầu tiên nói với tôi về Đại Pháp, nhưng tôi thật may mắn khi cuối cùng đã trở thành một học viên. Tôi biết ơn Sư phụ vĩ đại và từ bi đã cứu tôi cũng như ban cho tôi cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/11/463979.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/27/211027.html
Đăng ngày 13-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.