Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-01-2023] Năm cư dân ở huyện Thanh Nguyên, tỉnh Liêu Ninh đã bị bắt vào ngày 10 tháng 3 năm 2021, trong khi đang phân phát tài liệu thông tin Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Sau đó họ đã bị kết án từ 6 đến 9 tháng tù.

Một trong những học viên là bà Chu Khánh Hoa đã kể lại chi tiết về các vụ bắt giữ và kết án dưới đây.

* * * * * * *

Tôi là Chu Khánh Hoa, năm nay tôi 56 tuổi, và tôi là nhân viên nghỉ hưu của Mỏ núi Hồng Thấu.

Tối ngày 10 tháng 3 năm 2021, ông Dương Bách Lương đã chở tôi cùng bà Dương Hiếu Chi, bà Thi Hồng Hương và bà Lâm Quế Lan đến thành phố Thiết Lĩnh lân cận để phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Sau khi chúng tôi xuống xe, ông Dương liền rời đi. Sau đó một vài người dân làng không minh bạch chân tướng đã trình báo chúng tôi. Hai cảnh sát đã nhanh chóng xuất hiện, rồi họ đá và đẩy chúng tôi vào xe của họ rồi đưa đến Đồn Công an Hoàng Kỳ Trại. Chúng tôi từ chối tiết lộ danh tính và địa chỉ. Họ đưa chúng tôi đến Đội An ninh Nội địa Thành phố Khai Nguyên vào ban đêm.

Chúng tôi bị đưa đến Đội An ninh Nội địa vào lúc 11 giờ đêm. Vương Nghị, đội trưởng Đội An ninh Nội địa lúc đó đang trực. Các học viên địa phương từng nhiều lần nói chuyện với Vương và hối thúc ông ta không tham gia vào cuộc bức hại, nhưng ông ta đều từ chối lắng nghe.

Vương sắp xếp bốn cảnh sát thẩm vấn chúng tôi. Tôi bị còng tay chung với bà Dương. Ban đầu họ hỏi tên và địa chỉ của bà Dương, rồi tát vào mặt và đá bà ấy khi bà ấy giữ im lặng. Sau đó, họ quay sang tra hỏi tôi và tôi cũng im lặng. Cảnh sát đã đá tôi và hăm doạ rằng họ có nhiều cách để chúng tôi phải mở miệng.

Sau đó, cảnh sát sốc điện bà Dương bằng dùi cui điện. Nhiều người nghe thấy tiếng la hét thất thanh trong đau đớn của bà. Sau đó, bà Thi và bà Lâm bị đưa đi phỏng vấn.

Sau đó, cảnh sát tìm thấy thông tin của chúng tôi trong cơ sở dữ liệu của họ. Khi tôi từ chối để họ chụp hình tôi, Vương đã cưỡng chế gỡ mũ, xõa tóc tôi ra và chụp hình tôi.

Một cảnh sát đã hỏi Vương rằng họ có nên thả chúng tôi hay không, Vương nói rằng ông ta không thể để chúng tôi đi dễ dàng như vậy; nếu không thì cuộc thẩm vấn suốt đêm sẽ vô ích. Ông ta đã đưa chúng tôi đến Trại tạm giữ Thành phố Thiết Lĩnh vào ngày hôm sau.

Vào ngày thứ ba ở trong trại, huyết áp của bà Dương tăng lên cực kỳ cao. Hai mắt bà ấy đỏ ngầu và bà ấy chóng mặt đến nỗi không dám di chuyển. Sợ rằng bà có thể chết ở đó nên lính canh đã gọi cho gia đình đến đón bà. Nhưng Vương không chịu thả bà ngay lập tức mà đã thẩm vấn bà thêm vài giờ để hỏi chi tiết cách mà chúng tôi đến Thiết Lĩnh và ai là tài xế. Đến tận 8 giờ tối ông ta mới thả bà Dương ra.

Sau khi hết thời hạn tạm giữ, Vương đưa chúng tôi đến trụ sở Công an Thành phố Thiết Lĩnh để thực hiện một phiên thẩm vấn khác trong những căn phòng riêng biệt. Cảnh sát lại hỏi tôi về việc ai là người tổ chức chuyến đi cho chúng tôi, ai là tài xế, rồi màu của chiếc xe và biển số. Tôi vẫn im lặng.

Đến tối, một trưởng công an cố thuyết phục tôi viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công và hứa sẽ “nhẹ tay với tôi” nếu tôi đồng ý. Ông ta cũng cố ép gia đình tôi “làm việc” với tôi. Nhưng tôi không bị dao động.

Sau khi kiểm tra sức khoẻ ở bệnh viện, chúng tôi bị đưa đến Trại tạm giam Điều Binh Sơn lúc 11 giờ 30 phút tối. Lính canh từ chối nhận tôi vì tôi bị huyết áp cao ở mức nguy hiểm và tim đập nhanh. Cảnh sát đã mất nửa tiếng đồng hồ để cố mua thuốc cho tôi uống nhằm làm hạ huyết áp của tôi. Nhưng lúc đó quá muộn và tất cả nhà thuốc đã đóng cửa. Họ đã báo cáo với Vương, sau đó ông ta đã gọi điện cho trại tạm giam và gây áp lực ép lính canh phải nhận tôi.

Ở trong trại, huyết áp của tôi vẫn rất cao và tôi có hiện tượng tim ngừng đập tạm thời. Bảy ngày sau, bà Thi, bà Lâm và tôi bị chuyển đến trại tạm giam Huyện Thiết Lĩnh. Vì tôi đã không ăn gì từ khi bị chuyển đến trại tạm giam Điều Bình Sơn nên tôi bắt đầu có máu trong nước tiểu. Tuy nhiên bác sỹ trong trại tạm giam đã từ chối điều trị cho tôi khi một tù nhân cho anh ta biết tình trạng của tôi.

Ngày 24 tháng 3, chúng tôi bị chuyển đến trại tạm giam Thành phố Thiết Lĩnh. Ở đây chúng tôi bị ép ngồi bất động trên những chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhiều giờ mỗi ngày. Tôi nghe nói rằng hai tháng trước khi chúng tôi đến, một học viên Pháp Luân Công khác là bà Lý Ngọc Hoa đã bị treo lên và đánh đập vì bà luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công trong phòng giam. Lính canh cũng xích bà vào một chiếc vòng được gắn cố định trên sàn. Bà đã bị huyết áp cao, tiểu đường và không thể nói chuyện. Không lâu sau bà bị kết án 4 năm tù. Ban đầu Nhà tù Đại Bắc từ chối nhận bà vì tình trạng sức khoẻ kém và đã đưa bà về trại tạm giam. Nhưng trại tạm giam đã ép các nhà tù phải nhận bà hai tháng sau đó.

Bà Thi, bà Lâm và tôi đã bị chuyển trở lại trại tạm giam Điều Binh Sơn vào ngày 15 tháng 4.

Sau khi bắt giữ chúng tôi, cảnh sát đã đi tới huyện Thanh Nguyên để xem lại các video giám sát và lần ra tuyến đường chúng tôi đi tới đó và nơi phân phát tài liệu. Một cảnh sát nói rằng gần như mỗi ngày họ đều đến đó và khoe khoang rằng họ đã thử hầu hết các nhà hàng địa phương tại đó.

Sau khi thu thập đủ thông tin về ông Dương tài xế của chúng tôi, cảnh sát đã đến nhà ông ấy để bắt ông, nhưng ông Dương vắng nhà khi họ đến. Họ đã giám sát xe hơi của ông ấy và bắt giữ cháu trai ông ấy vì anh ấy đã mượn xe của ông để làm việc vặt gì đó. Cảnh sát cũng tịch thu xe của ông Dương, đe doạ giam cháu ông nếu ông không tự quay về. Ngày 30 tháng 3, ông Dương bị bắt khi đến đồn công an để đòi lại chiếc xe. Vương và hai người khác đã thẩm vấn ông rồi đưa ông đến trại tạm giam Thành phố Khai Nguyên.

Toà án Huyện Xương Đồ đã xét xử bà Dương, bà Thi, bà Lâm, ông Dương và tôi vào ngày 3 tháng 10 năm 2021. Bà Thi, bà Dương và tôi đều bị kết án 8 tháng tù, bà Lâm 9 tháng và bà Dương 6 tháng; và mỗi người đều bị phạt 2.000 Nhân dân tệ. Ông Dương thụ án trong trại tạm giam Thành phố Khai Nguyên; bà Lâm, bà Thi và tôi thụ án trong trại tạm giam Thành phố Thiết Lĩnh. Ban đầu bà Dương được chấp hành án tại nhà do sức khoẻ kém, nhưng sau đó cảnh sát đã đưa bà vào trại tạm giam Thành phố Thiết Lĩnh để chấp hành bản án 6 tháng.

Bà Thi và tôi được trả tự do vào ngày 9 tháng 11 năm 2021. Bà Dương và bà Lâm lần lượt trở về nhà vào ngày 30 tháng 11 và 9 tháng 12.

Mùa hè năm 2022 khi đến ngân hàng rút tiền, tôi phát hiện tài khoản của mình đã bốc hơi 2.000 Nhân dân tệ. Nhân viên giao dịch của ngân hàng nói rằng Toà án Huyện Xương Đồ đã cưỡng chế rút khoản tiền đó của tôi và coi như là thu khoản tiền phạt mà toà án đã tuyên cho tôi. Cảnh sát cũng từ chối trả lại chiếc iPhone mà họ đã tịch thu khi đổ bộ vào nhà bắt giữ tôi.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/13/454836.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/18/206230.html

Đăng ngày 09-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share