Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 22-07-2022] Con xin kính chào Sư phụ! Kính chào các đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Năm 2017, dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, tôi rời khỏi Trung Quốc và sang Canada an toàn. Không lâu sau, tôi tham gia hãng phim New Century Films. Đoàn làm phim được thành lập để làm phim giảng chân tướng. Sau 5 năm ngắn ngủi tham gia, tôi đã trưởng thành và ngộ ra được nhiều điều trong tu luyện. Tôi muốn dùng cơ hội này để chiêm nghiệm lại và ghi giữ lại trải nghiệm của mình cũng là để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu.

Buông bỏ danh lợi, trở thành đệ tử Đại Pháp đích thực

Đối với một người thường, ngành công nghiệp làm phim là con đường tắt để đến với danh lợi, địa vị, quyền lực, tiền bạc và sự chú ý của người khác phái, nơi “danh, lợi, tình” thường trực nhất. Tuy nhiên, trong hạng mục Đại Pháp, đó chính là điều chúng ta cần buông bỏ. Chúng ta cần phải lội ngược dòng và trở thành “dòng suối trong lành” trong xã hội đầy hỗn loạn này.

Sau khi tham gia New Century Films, tôi xuất hiện trong nhiều bộ phim lần lượt hết phim này đến phim khác, thể hiện nhiều vai diễn và trải nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau trên màn ảnh. Mỗi từng vai diễn mà tôi đóng lại là một quá trình tẩy tịnh cho tôi. Khi đóng vai đệ tử Đại Pháp, tôi ngộ được rằng đệ tử Đại Pháp nên từ bi, kiên trì, và phải biết nghĩ cho người khác trước ngay cả khi lợi ích cá nhân bị tổn hại hay tính mạng bị đe dọa.

Mặc dù toàn bộ phim do New Century Films sản xuất đều để giảng chân tướng, tôi nhận ra có nhiều tầng chân tướng, và mỗi người lại có những nhận ra những nội hàm khác nhau. Trong tất cả những phim mà tôi từng tham gia, tôi thường ngộ ra nhiều điều. Trong lúc chuẩn bị đóng bộ phim “Giấc mộng của diễn viên” (Actor’s Dream), đạo diễn đã giới thiệu sơ lược với đoàn làm phim về cốt truyện. Tôi đã nghe mấy lần. Nhưng mỗi lần nghe lại, dù chỉ là tóm tắt sơ lược về cốt truyện, tôi đều muốn bật khóc. Trải nghiệm của nhân vật thật giống tôi, cảm xúc của cô ấy, lời thoại của cô ấy thật giống như những gì tôi nghĩ trong tâm. Khi tôi không ngừng nghĩ về những nhân vật trong phim, tôi cũng nghiệm lại cuộc đời mình.

Trước khi học Đại Pháp, tôi là một diễn viên ở Đại Lục; tôi tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất của Học viện Sân khấu Thượng Hải. Tôi yêu nghề và mong muốn được khắc họa và nhập vai nhiều vai diễn và cuộc đời của họ trong những câu chuyện khác nhau, đồng thời tiếp tục khám phá nghệ thuật diễn xuất mà tôi từng nghĩ sẽ theo đuổi cả đời. Nhưng trong một xã hội bị kiểm soát bởi ác Đảng, mọi hy vọng của tôi cho một nền nghệ thuật đẹp đã bị dập tắt ngay khi tôi vừa tốt nghiệp.

Đó là khi tôi bắt đầu đọc “Chuyển Pháp Luân”. Như một lời thoại trong một bộ phim giảng chân tướng: “Cuốn sách quý giá này đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.” Chỉ sau khi tôi nghiêm túc đọc cuốn sách và bước vào tu luyện thật sự, tôi mới có dũng khí để đối mặt với những thăng trầm trong cuộc đời của mình và cảm nhận mạnh mẽ rằng chỉ có cuộc đời tu luyện mới có thể đem lại hy vọng. Tôi nhiều lần được trải nghiệm lặp lại qua nhiều nhân vật trong nhiều bộ phim của New Century Films, và tôi thấy rất xúc động mỗi khi nhân vật có một cuộc đời mới.

Từ lúc hưng phấn vả cảm kích khi tìm ra ý nghĩa của cuộc đời khi mới bước vào tu luyện, cho đến con đường tu luyện mấy năm qua, tôi đã đang trong quá trình không ngừng nhận thức và buông bỏ từng chấp trước căn bản của mình. Mặc dù tôi có ý định dùng khả năng của mình ở New Century để giảng chân tướng và cứu người, nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn còn chấp trước vào một cuộc sống tốt đẹp nơi thế gian. Giờ đây, tôi có thể theo đuổi đam mê diễn xuất, nhưng trong tiềm ý thức, tôi vẫn còn nghĩ mình có thể vẫn truy cầu mục tiêu trong đời, chỉ là tôi không nhận ra tất cả đều bắt rễ từ cái tôi ẩn sâu và vị tư.

Nhờ nỗ lực của mọi người, một số bộ phim của chúng tôi đã giành được giải thưởng của các liên hoan phim quốc tế, và tôi đã giành giải Nữ Diễn viên Xuất sắc nhất ở ba liên hoan phim quốc tế. Đây thật sự là một vinh hạnh cho một diễn viên. Trong bất cứ đoàn làm phim nào, thành tích sẽ được quảng bá cực lực cho công chúng và có thể mang lại danh và lợi.

Giành được những giải thưởng đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ như mọi người khác. Tôi cũng cảm thấy khá tự hào về bản thân. Mỗi lần như thế, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân bằng đoạn Pháp này.

Sự Phụ giảng:

“Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan; hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm.” (“Người tu tự ở trong ấy”, Tinh Tấn Yếu Chỉ I)

Tôi phải trừ bỏ tâm người thường không nên có trong môi trường thanh tịnh này. “Diễn viên” chỉ là một vai trò tôi phải đảm nhận trong đời, còn thân phận thực sự của tôi lại là đệ tử Đại Pháp.

Tuy nói vậy, nhưng khi làm việc trong đoàn, chấp trước người thường của tôi sẽ lộ ra. Ví dụ như, đạo diễn thích giao vai chính cho các diễn viên khác nhau. Đôi lúc, tâm người thường và suy nghĩ người thường thường trổi dậy: Khả năng diễn xuất của họ có đạt không? Có mất nhiều thời gian để họ sẵn sàng diễn phân cảnh đó không? Là người huấn luyện diễn xuất, công việc của tôi trong quá trình làm phim là hỗ trợ đạo diễn giúp các diễn viên vào tâm trạng, kể cả diễn mẫu cho họ, khóc cười cùng họ. Đối với tôi, đây cũng là quá trình tu luyện. Mỗi khi đấu tranh với những ý niệm xấu, tôi thấy đạo diễn rất kiên nhẫn, chỉ dẫn đi chỉ dẫn lại và truyền cảm hứng cho các diễn viên tức thì, không ngừng động viên và khen ngợi họ, với một nụ cười trên mặt, rất bình tĩnh và dễ chịu, không có chút biểu hiện gì là mất kiên nhẫn. Tôi nhận ra rằng tu luyện chính là để trở nên vị tha, là học cách giúp người khác thành tựu.

Mỗi khi tôi thấy đồng tu diễn viên từng bước thành thục về diễn xuất, tôi cảm thấy hết sức vui mừng. Chỉ khi cả chỉnh thể không ngừng đề cao, thì toàn hạng mục mới có thể đề cao. Điều thú vị là, hầu hết các nữ diễn viên chúng tôi đều có cơ hội đóng vai chính, và hầu hết các diễn viên nam cũng đều từng đóng vai chính. Đây là điều không thể trong một hãng sản xuất phim thông thường. Song vừa cảm thấy vui mừng, tôi lại ôm cứng một chấp trước nữa, đó là, tôi có lúc lo sợ thời gian trôi đi, sợ mình sẽ già, sợ thanh xuân không còn nữa. Khi người khác tỏa sáng, thì tôi còn vinh quang gì nữa đây? Tôi có nguyện ý đích thân đưa người khác lên sân khấu nhận giải thưởng không? Tôi thấy đôi lúc mình còn lăn tăn vì điều đó.

Đúng lúc này, tôi được phân vai chính cho bộ phim Giấc mộng diễn viên. So với nhân vật, tôi thấy tu luyện của mình còn cách xa. Nhân vật này, sau khi đắc Pháp, đã buông bỏ oán hận và từ bỏ một cơ hội mà con gái cô hằng tìm kiếm, để nó cho kẻ thù của mình. Ấy là cảnh giới nào chứ!

Bộ phim này đã đánh thức tôi khỏi nỗi tuyệt vọng đã khắc sâu trong tôi về ngành phim. Mỗi khi tôi nghĩ đến lời thoại này trong phim: “Với những người như các bạn đây, tương lai của ngành làm phim vẫn còn có hy vọng!”, Tôi đã không thể kìm được nước mắt. Vâng, tôi rất yêu nghề của mình. Nhờ Sư phụ cứu độ, và vì đệ tử Đại Pháp đã chứng thưc Pháp và quy chính nghề làm phim, cuối cùng cũng đã có hy vọng cho nền công nghiệp làm phim!

Với nhiệm vụ thiêng liêng này, tôi vẫn còn bám víu vào cái tôi nhỏ bé của mình, lo lắng về được mất. Thật không hay chút nào. Giấc mộng diễn viên không phải bộ phim duy nhất mà tôi từng tham gia, nhưng đó là hành trình mà tôi trải qua để tu luyện tâm mình, và vì đằng sau đoàn phim là những người tốt, nó đã làm rung động trái tim của nhiều giám khảo liên hoan phim quốc tế. Nó đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế, kể cả giải thưởng cho diễn viên, từ trước khi nó được công chiếu.

Ban giám khảo của Liên hoan Phim Quốc tế Golden Picture của Hoa Kỳ, bao gồm các nhà làm phim kỳ cựu với hàng chục năm kinh nghiệm trong nghề, đã viết một lá thư dài cho đoàn làm phim và diễn viên của Giấc mộng diễn viên, khen ngợi đạo diễn vì tầm nhìn xuất sắc, sự kiên trì và nhiệt huyết mà họ nhận thấy ở những bộ phim của anh, và đó chính là những phẩm chất mà những nhà làm phim cần có.”

Những vinh dự và giải thưởng mà chúng tôi nhận được cho thấy các giám khảo đã hiểu và tiếp nhận chân tướng Đại Pháp, và linh hồn của họ đã rung động. Đằng sau bộ phim là sự cống hiến âm thầm của rất nhiều đồng tu, nhiều người tự đối chiếu bản thân với Pháp trong suốt quá trình làm phim, hướng nội và đề cao bản thân.

Điều thật sự gây ấn tượng với con người thế giới chính là năng lượng thuần chính của các đệ tử Đại Pháp đằng sau bộ phim, và cả sự gia trì của Pháp của Sư phụ.

Duy trì chính niệm trong quá trình vượt quan

Tôi nhớ khi vừa mới đến, New Century Films vừa mới được thành lập và chưa có nhiều người tham gia. So với các hãng phim lớn khác, nó quả thật là nhỏ bé về tầm vóc và nhân sự. Hồi mới tham gia, tôi cũng khá đắn đo. Nhưng dần dần, tôi đã quen với điều ấy, dần dần học cách phối hợp với mọi người để hoàn thành công việc. Điều khiến tôi kinh ngạc là cho dù gian nan đến đâu, điều kiện quay phim khó khăn thế nào, đoàn làm phim nhỏ bé này vẫn không ngừng tấn tới phía trước, từ một ánh lửa nhỏ mà biến thành ngọn đuốc hừng hực cháy.

Tôi đóng một vai trong “Truy bắt 2” mà có rất nhiều phân cảnh hành động. Một lần, trên đường đi đóng phim, tôi cảm thấy đau bụng. Đúng lúc đó, tôi nghĩ: “Ồ không, mình nên làm gì đây? Mình phải chạy và nhảy, mình phải làm thế nào đây?”, và tôi nghĩ, “Không sao, mình sẽ không có vấn đề gì, mình đang làm điều chính đáng.” Nhưng trong suốt quá trình quay phim, cơn đau không ngừng gia tăng, tôi cảm thấy mình có thể khuỵu ngã bất cứ lúc nào. Nhưng buổi quay phim còn chưa xong, và tôi phải nỗ lực hết sức để hoàn thành từng phân cảnh. Kỳ diệu thay, hình ảnh các đồng tu bị bức hại trong tù đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Họ đang đối mặt với bức hại rất tàn bạo, nhưng họ đánh đổi mạng sống để giảng chân tướng cho những viên cảnh sát đang bức hại họ. Đó chính là vô tư vô ngã, một cảnh giới thật cao, vì người khác mà chẳng nghĩ gì đến mình. Tôi tự nhủ, “Tại sao mình ở đây? Tại sao mình lại đi đóng phim? Có phải là cho bản thân mình không? Không, mình ở đây để làm ra bộ phim tốt hơn để thế giới hiểu chân tướng. Vậy thì, mình có thể tiếp tục không, cho dù đau đớn hay khó khăn đến thế nào? Có chứ, mình có thể.”

Trải nghiệm quý giá này đã giúp tôi hiểu rõ hơn về trách nhiệm và sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Thật dễ dàng để bỏ cuộc, nhưng trước ma nạn và khảo nghiệm, bạn vẫn có thể kiên trì và mạnh mẽ không?

Trong quá trình quay phim “Truy bắt 3: Hành động đặc biệt”, cảnh đáng nhớ nhất là phân cảnh phiên tòa xét xử ở cuối phim. Trước khi quay, tôi vừa dượt lại lời thoại của mình, vừa mặc trang phục. Lúc đọc đến lời thoại, “Đây là phiên xử đầu tiên trên đất Trung Quốc để xét xử những kẻ đã bức hại Pháp Luân Công”, Tôi không sao kìm được cảm xúc khi mà hình ảnh các đồng tu ở Trung Quốc và cả mẹ tôi, những người đã trải qua cuộc bức hại, hiện lên trong tâm trí tôi. Khung cảnh và lời thoại thật là thiêng liêng đầy ý nghĩa ấy là điều mà tôi phải cố gắng hết sức để lột tả.

Trong quá trình quay phim, khi nhìn vào những ánh mắt chân thành, đầy hy vọng xung quanh mình, cũng như không khí cảnh quay, tôi dường như quên mất mình đang diễn xuất. Đúng vậy, tôi đã chờ đợi phân cảnh này từ rất lâu, và tôi tin tưởng rằng khoảnh khắc này sẽ sớm xảy ra!

Đương nhiên, xen lẫn các sự việc hàng ngày, đệ tử Đại Pháp cũng có rất nhiều niềm vui, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng hát. Sự sinh tồn của nhân loại truyền thống phụ thuộc vào tự nhiên, làm phim cũng dựa vào điều kiện tự nhiên vậy: muốn đóng cảnh mưa, thì ngay khi thiết bị của chúng tôi vừa sắp đặt xong, trời liền mưa, rồi lại dừng mưa ngay khi chúng tôi vừa quay xong; lúc cần cảnh cầu vồng, chúng tôi liền được cho cầu vồng đôi tuyệt đẹp; khi cần cảnh mặt trời mọc với hàng trăm con chim bay lên theo ánh bình minh, chúng tôi liền có vô số chim trắng, từng lượt từng lượt bay vòng vòng trên đầu… Mỗi hình ảnh mỹ hảo như thế, nếu là đoàn làm phim người thường, thì phải tốn rất nhiều tiền và thời gian mới có được. Nhưng khi làm phim chân tướng, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được sự thần kỳ của Đại Pháp và sự gia trì của Sư phụ.

Quá trình 5 năm thực tu đã cho tôi chân chính nhận thức được thấy những gì tôi có được hôm nay, hết thảy đều là Sư phụ và Đại Pháp ban cho, chính Đại Pháp đã cho tôi sống và làm việc trong môi trường với một nhóm người tu luyện luôn nỗ lực tẩy tịnh tâm linh của mình, lại lập gia đình mà chồng tôi cũng bước vào tu luyện, trở thành người tu luyện biết hướng nội tìm; đó là điều mà tôi không dám mơ tới. Đại Pháp ban cho tôi hết thảy những điều này không phải để tôi truy cầu danh lợi, hiển thị bản thân, hay theo đuổi mục tiêu nơi người thường, mà là để tôi chia sẻ hết những thứ không thể mang đi mà chia sẻ nhiều người hơn nữa, để nhiều người hơn nữa có thể cảm nhận được vẻ đẹp của Đại Pháp.

Cảm ân Sư phụ không ngừng bảo hộ và dẫn dắt con tỉ mỉ chu đáo. Đệ tử thật không có cách gì để báo đáp. Chỉ có ngày càng tinh tấn hơn, diễn tốt các nhân vật mình đảm trách, trở thành một diễn viên tốt để trợ Sư chính Pháp, cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.

Cũng xin cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ và hỗ trợ tôi một cách vô tư vô ngã.

Nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu chỉ chính.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài được trình bày tại Hội Tâm đắc thể hội Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/28/446856.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/4/202630.html

Đăng ngày 21-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share