Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-02-2022] Sau khi nghỉ hưu vào năm 2019, rất ít khi tôi ra ngoài giảng chân tướng cứu người do tâm sợ hãi về cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với các học viên Pháp Luân Công và theo đuổi sự an toàn và thoải mái trong cuộc sống. Khi đại dịch COVID-19 bùng phát vào năm 2020, tôi nhận thấy tính cấp thiết của việc giảng chân tướng cứu người và tôi bắt đầu ra ngoài để nói chuyện với mọi người về mức độ nguy hiểm của đại dịch và nói với họ rằng Pháp Luân Công có thể giúp họ vượt qua đại dịch.

Trong quá trình giảng chân tướng, tôi nhận thấy những chúng sinh đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công đều trân trọng Đại Pháp, và tôi luôn cảm nhận được sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Chúng sinh đang thức tỉnh

Tôi đã nói chuyện với một phụ nữ tại hội chợ về Pháp Luân Công. Cô ấy có thể minh bạch chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi quay lại và muốn giảng chân tướng cho một phụ nữ khác, cô ấy nói với tôi: “Em đã biết sự thật rồi”. Sau đó, cô ấy gần như cầu xin tôi: “Chị có thể cho em một lá bùa hộ mệnh không?”. Cô ấy nói tiếp: “Em đã được cho một cái trước đây và luôn cất giữ bên mình nhưng gần đây em đã tặng lá bùa đó cho một người đồng nghiệp. Chị có thể cho em xin một cái khác được không!”. Tôi đã đưa cho cô ấy một “lá bùa hộ mệnh” với thông tin Đại Pháp trên đó. Cô ấy đã rất xúc động và trân trọng đón nhận.

Khi tôi đưa cuốn sách nhỏ về Pháp Luân Công cho một phụ nữ ở hội chợ, cô ấy nói với tôi: “Em đã có một cuốn sách ở nhà và em đọc nó bất cứ khi nào có thời gian”. Sau đó, cô chia sẻ một câu chuyện đã đọc được trong cuốn sách về một người đàn ông bị tai nạn xe hơi. Người đàn ông đó thành tâm tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nên đã tránh được thảm họa nghiêm trọng. Sau đó, cô ấy xin tôi một cuốn sách nhỏ khác.

Tôi đã gặp một đôi vợ chồng già đi xe máy điện ba bánh trên đường về nhà. Khi tôi đưa cho họ một cuốn sách nhỏ, người đàn ông hào hứng nói: “Cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm thấy chị! Chúng tôi cũng muốn học Pháp Luân Công”.

Tôi đã giảng chân tướng cho một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi và khuyên anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh này có vẻ là một nhân viên chính phủ. Tôi đã thảo luận lý do cần phải thoái ĐCSTQ với anh ấy và anh ấy đã chăm chú lắng nghe. Anh ấy nói với tôi trước khi rời đi: “Chị hãy chú ý đến sự an toàn nhé”.

Một lần khác, tôi đã cố gắng khuyên một người đàn ông lớn tuổi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông ấy đã hỏi: “Chị có tặng quà không?”. Ông ấy muốn một món quà chẳng hạn như một chiếc bật lửa hoặc những thứ tương tự và nói rằng sẽ đồng ý thoái ĐCSTQ nếu nhận được một món quà. Tôi nói với ông ấy: “Chúng tôi không tặng quà, các học viên Đại Pháp chúng tôi đang nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ là vì tương lai và sự an toàn của chính họ”. Sau đó, ông ta bắt đầu hét lên và một số người khác gần đó cũng tham gia cùng ông ta, họ lặp lại những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi bình tĩnh nói với ông ấy: “Ông không cần phải tin những gì tôi đang nói. Chúng ta có những niềm tin khác nhau”. Lúc này, có một quý ông ăn mặc chỉnh tề đi qua. Anh ta có vẻ là người có địa vị cao trong xã hội và lái một chiếc xe hơi đắt tiền. Anh ấy nói với người đàn ông lớn tuổi: “Mỗi người có những niềm tin khác nhau. Ông tin vào những gì ông muốn và cô ấy tin những gì cô ấy muốn”. Sau đó anh này lên xe và lái đi. Người đàn ông lớn tuổi thấy choáng váng, chán nản và đẩy chiếc xe đạp bỏ đi. Những người đã hùa theo ông ấy đều sững sờ và không thốt nên lời.

Các sĩ quan cảnh sát ngưỡng mộ Pháp Luân Công

Tôi và một số học viên thường đến khu chợ ở một quận lân cận để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Trong một lần, hai học viên nhận thấy có một vài nhân viên cảnh sát đang theo dõi họ nên họ vội vàng rời khỏi khu vực. Họ chia ra và đi theo những hướng khác nhau, và cảnh sát đã không bám theo họ.

Một trong những học viên rời chợ và đợi học viên kia ở bên đường. Cô ấy nhìn thấy hai viên cảnh sát đang đi về phía mình với các cuốn sách nhỏ về Pháp Luân Công trên tay. Học viên này nhanh chóng quay lưng lại để tránh bị các sĩ quan nhận ra. Cô ấy nghe thấy hai cảnh sát nói chuyện với một phụ nữ lớn tuổi gần đó: “Mọi người tập Pháp Luân Công bị sao vậy? Con người có đức tin là một điều tốt!”

Sự bảo hộ từ bi của Sư phụ

Vào tháng 8 năm 2021, tôi đi đến hội chợ để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại bên lề đường dẫn đến hội chợ. Sau khi giảng chân tướng hai người xong, tôi tiến đến giảng chân tướng cho người thứ ba. Người thứ ba đã chấp nhận lời khuyên của tôi và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức của nó. Trước khi anh ấy đi, tôi đã tặng cho anh ấy một tấm bùa hộ mệnh có thông tin Đại Pháp và một quả bầu nhỏ có khắc dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Khi tôi chuẩn bị rời khỏi hiện trường thì một người đàn ông bất ngờ lao tới, giật túi xách của tôi và hét lớn: “Tôi là cảnh sát!”. Sau đó anh ta xuất trình ID cảnh sát của mình.

Tôi cố gắng dành lại túi xách của mình nhưng anh ta giữ chặt nó và không buông. Anh ta dùng sức nắm lấy mũ của tôi và cố gắng chụp ảnh tôi. Lúc ấy tôi đã không biết phải làm gì. Người đàn ông mà tôi vừa giảng chân tướng đã hét lên: “Chạy đi!”. Trong cơn hoảng loạn, tôi vứt bỏ đôi giày cao gót và bắt đầu chạy chân đất. Tôi tiếp tục chạy cho đến khi không còn nhìn thấy viên cảnh sát nữa.

Mặc đẹp nhưng đi chân đất, vẻ ngoài của tôi có thể sẽ thu hút sự chú ý. Vì cảnh sát đã lấy túi của tôi nên tôi không có tiền để mua giày. Tôi cố gắng mượn một đôi dép ở các cửa hàng ven đường nhưng không thể lấy được chiếc nào. Sau đó tôi nhìn thấy một đồng tu đi chợ phiên, tôi đã nhờ cô ấy thông báo cho các học viên khác về việc tôi đã bị cảnh sát giật túi xách và lấy đi chiếc xe điện.

Tôi không muốn đi dọc theo con đường chính vì muốn tránh cảnh sát. Tuy nhiên, trên các con đường phụ là các cửa hàng và được phân khu có các nhân viên bảo vệ ở lối vào. Tôi không quen thuộc với khu vực lân cận và không thể tìm thấy bất kỳ nơi nào khác để đi. Tôi đã rất lo lắng, tôi đi chân đất và rất dễ bị phát hiện, tôi đang rất cần một đôi giày để đi.

Lúc này, tôi nhìn thấy một đôi giày vải nam màu đen ở ven đường và đi thử. Chúng vừa với bàn chân của tôi và tất cả đều ướt do trời mưa ngày hôm trước. Nhưng ít nhất tôi đã không còn phải đi chân đất nữa. Nhưng chiếc váy tôi mặc trên người vẫn rất bắt mắt và có thể bị phát hiện từ xa.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, tôi đã nhìn thấy một cánh cửa nhỏ trong sân của một tiệm sửa xe, dường như dẫn ra kênh nước bên ngoài thị trấn. Tôi đi thẳng qua cửa và quả nhiên tôi đã đến con kênh. Tôi nhìn thấy những cánh đồng rau và một con đường mòn rộng khoảng 20 đến 30 cm chạy qua cánh đồng, con đường mòn rất khuất. Sau đó tôi nhìn thấy một số gốc cây nhỏ cách đường mòn không xa và một số đôi giày để dưới gốc cây. Tôi đã chọn một đôi giày thể thao màu đỏ vừa với chân của mình.

Tôi đi dọc theo con đường mòn cho đến khi tôi đi đến cuối đường nấp trong lau sậy. Tôi nhìn thấy một trạm rác nhỏ ở phía bên tay trái và trên mặt đất của trạm là hai chiếc quần được gấp cẩn thận. Tôi đã mặc thử và nó vừa vặn với tôi. Trạm rác có một cánh cửa thép dẫn đến một khu phân lô. Lúc này, có một người đàn ông trung niên từ tiểu khu bên cạnh đi tới để mở cửa. Anh ấy hỏi tôi có định đi qua cửa không. Tôi trả lời: “Có”. Sau đó tôi hỏi anh ấy liệu tôi có thể mượn một bộ đồng phục lao động treo ở trạm rác không. Tôi đã hứa rằng sẽ trả lại cho anh ấy và anh ấy đã đồng ý.

Tôi mặc bộ đồng phục, đi đôi giày thể thao màu đỏ và đội một chiếc mũ rơm mà tôi tìm thấy ở bãi rác. Tôi cũng tìm thấy một chiếc áo vest màu cam của một công nhân quét đường ở bãi rác và mặc nó. Theo chân người đàn ông, tôi đi qua cánh cửa vào tiểu khu. Sau khi khóa cửa, anh đã nói cho tôi biết đường đến một cổng phân khu, nơi tôi có thể ra khỏi tiểu khu. Tôi cảm thấy rằng anh ấy như được an bài đến để giúp tôi.

Tuy nhiên, cổng đã được khóa chặt và có người canh gác. Khi tôi đang đi đến cổng thì có hai người đàn ông đến và yêu cầu bảo vệ cho ra ngoài. Bảo vệ đã mở cổng và tôi cũng đi theo họ để ra ngoài.

Tôi đi bộ dọc bên đường, đang băn khoăn tìm đường về nhà thì một người đi xe đạp điện ba bánh chạy đến. Tôi vẫy tay và xin anh cho đi nhờ xe về nhà, anh ấy đã vui vẻ đồng ý. Trong khi chúng tôi đạp xe, anh ấy nói với tôi rằng anh đang đi ra ngoài để dạo chơi thì tình cờ gặp tôi.

Vài ngày sau, tôi quay lại để trả bộ đồng phục công nhân. Tôi đạp xe điện đến trạm rác dọc theo con đường mòn ngoằn ngoèo. Sau khi trả lại đồng phục cho nhà ga, tôi đã bị ngã xuống đất khi đang quay xe đạp. Sau đó, tôi nhận thấy rằng không có gốc cây cũng như đôi giày mà tôi nhìn thấy lần trước. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi khi tôi gặp nguy hiểm. Tôi cảm thấy Sư phụ luôn dõi theo các đệ tử Đại Pháp và bảo hộ cho chúng ta.

Con xin cảm tạ Sư tôn!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/1/436079.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/12/199501.html

Đăng ngày 22-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share