Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-10-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong hơn 20 năm. Trong vài năm đầu, tôi có sức khỏe tốt và thân thể tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhàng và không bệnh tật. Sau đó, tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại và bị tù giam 5 năm. Sau khi được thả ra, tôi đã gặp nghiệp bệnh nặng.

Tôi bị biến dạng khớp dẫn đến đau nhức trong vài năm và đi lại khó khăn. Khi một vị trí trên thân thể khá hơn, chỗ khác lại bắt đầu đau. Tuy nhiên, tôi không bao giờ xem đó là bệnh, cũng như không đi khám.

Do ngộ tính kém, tôi không nhận ra được nhiều điểm hóa của Sư phụ Lý Hồng Chí, cũng như không xem mình là một học viên Đại Pháp chân chính. Tôi đã không đột phá được trong phương diện này cho đến sau đó một vài năm. Nghiệp bệnh lan đến các cơ quan nội tạng của tôi, mà biểu hiện ra là viêm phế quản, hen suyễn và ho dai dẳng.

Vào tháng 10 năm 2019, tôi bị kiệt sức, khó thở và ho liên tục. Tôi không thể ngủ được và phải ngồi trên giường, dựa vào đầu giường.

Tôi biết đây là bức hại của cựu thế lực, và tôi không nên thừa nhận nó. Tôi học Pháp mỗi ngày và phủ nhận can nhiễu bằng chính niệm: Loại bỏ và giải thể hết thảy các nhân tố tà ác.

Tuy nhiên, trong tiềm thức tôi có chấp trước truy cầu. Tôi đau đớn không thể chịu nổi và muốn cơn đau chấm dứt. Tôi hướng nội và tìm ra đủ loại chấp trước, nhưng tôi không thể buông bỏ chúng. Tôi đã kiệt sức, vì tôi không thể hiểu ra điều gì đã kìm hãm mình lại; Tôi phải chịu đựng mỗi ngày.

Tôi không thể nằm trong hơn hai tháng, cũng như không tập trung được khi phát chính niệm. Tôi đã nói với Sư phụ rằng tôi chỉ chiểu theo an bài của Ngài và phủ nhận bất kỳ an bài nào khác. Tôi cũng liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Trong sâu thẳm, tôi không bao giờ xem đó là bệnh. Tuy nhiên, khi các đồng tu nói rằng tôi đang tiêu nghiệp, tôi cũng không đồng ý với điều đó. Suy nghĩ duy nhất của tôi là cựu thế lực đang bức hại tôi, nhưng tôi không thể tìm ra được sơ hở của mình.

Một tối, tôi ngồi trên giường và cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong ánh sáng mờ mờ, tôi nhìn thấy một đại sảnh lớn và một hội trường phủ đầy hoa trắng. Sau khi một nhóm người phía trước rời đi, một giọng nói cất lên: “Đưa chúng đến chỗ cô ấy.” Nhưng tôi trả lời: “Không, tôi không muốn!” Rồi giọng nói bảo mang chúng đi nhưng ba tháng sau sẽ mang chúng lại cho tôi.

Tôi hét lên: “Tôi có Sư phụ rồi!”

Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy rằng cựu thế lực sắp bức hại mình và muốn lấy đi nhục thân của tôi.

Tôi có suy nghĩ muốn ở cùng với một số học viên trong vài ngày để giúp tôi tìm ra những chấp trước căn bản và vượt qua khảo nghiệm này.

Tôi đã đến một điểm học Pháp để chia sẻ suy nghĩ của mình. Cô Lý, người hiếm khi đến điểm này nói: “Môi trường gia đình của chị rất tốt, vì trong gia đình có ba học viên. Sao chị vẫn cần ra ngoài tìm giúp đỡ?”

Lời của cô ấy đã khiến tôi chấn động. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đang dùng miệng của cô ấy để điểm hóa tôi hướng nội, thay vì hướng ngoại để tìm câu trả lời. Ngoài ra, một học viên khác vốn luôn sẵn lòng giúp đỡ các học viên đã không mời tôi đến nhà cô ấy. Ban đầu, tôi nghĩ đến việc nhờ cô ấy giúp đỡ, nhưng có vẻ như tôi thực sự phải tu bản thân.

Tôi bắt đầu hướng nội. Tôi luôn phàn nàn về chồng mình và đặt ra những tiêu chuẩn rất cao cho ông ấy. Vì ông không làm các việc theo ý thích của tôi, nên tôi nghĩ ông ấy bất tài. Sau khi nhận ra điều này, tôi bắt đầu chính lại bản thân mình. Tôi cố gắng kìm lại khi định phàn nàn. Tôi cũng cố gắng ít nhấn mạnh quan điểm của mình hơn.

Tôi thấy anh rể của mình (cũng là một học viên) có vẻ hơi kiêu ngạo. Anh thích giảng giải cho người khác và thường “đoạn chương thủ nghĩa” Pháp. Vì vậy, mỗi khi anh chỉ ra điều gì đó cho tôi, tôi đều phớt lờ anh.

Sau đó, tôi đã thay đổi quan niệm của mình về anh và bắt đầu dùng Pháp để đo lường bản thân. Tôi đã chỉ ra khi tôi thấy điều gì đó không ổn với những gì anh nói. Tôi cũng đã chính lại bản thân bằng cách buông bỏ những suy nghĩ xem thường hay oán hận anh ấy.

Trong suốt thời gian đó, tôi tiếp tục học Pháp, luyện công, và giảng chân tướng mỗi ngày, bất kể đau đớn đến mức nào. Đặc biệt là trong đại dịch, tôi đã ra ngoài nói chuyện với mọi người miễn là tôi có thể. Tôi cảm thấy việc cứu người rất cấp bách.

Con dâu yêu cầu tôi ở nhà vì cháu sợ tôi bị đưa đi và cách ly do tôi bị ho, hoặc tôi có thể bị nhiễm vi-rút corona.

Kể từ khi lệnh phong tỏa được thực thi, trên đường phố có ít người hơn. Có một chợ đầu mối lớn trong khu vực của chúng tôi và rất nhiều số điện thoại được dán trên cổng. Chồng tôi chở tôi trên chiếc xe máy của ông ấy đi chợ. Tôi đã chép lại các số điện thoại và gửi cho học viên bên ngoài Trung Quốc để họ có thể gọi điện giảng chân tướng cho những người này.

Tôi có một lịch trình dày đặc mỗi ngày và luôn tuân theo các yêu cầu của Pháp. Tôi không lo lắng về sự khó chịu của mình hay liệu tôi có trở nên tốt hơn khi làm điều này hoặc điều nọ, hay những chấp trước nào đã gây ra khổ nạn cho tôi. Tôi sẽ ho khi muốn ho; khi cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ ngồi xuống và nghỉ ngơi. Chẳng bao lâu sau, mọi khó chịu của tôi đều biến mất.

Tôi dần nhận ra rằng miễn là chúng ta có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp, chúng ta sẽ có thể vượt qua thử thách và khổ nạn, bất kể chúng có vẻ khó khăn như thế nào.

Khổ nạn gia đình

Tháng trước, con trai và con dâu của tôi cãi nhau, dẫn đến việc con dâu tôi bỏ nhà ra đi. Con trai tôi đưa hai cháu trai đến cho tôi chăm sóc, sau đó bỏ đi mà không nói lời nào.

Ban đầu tôi định tham gia học Pháp nhóm nhưng lại phải hủy bỏ. Những chấp trước của tôi nổi lên, khiến tôi nghĩ đến việc liệu chúng có ly hôn hay không. Những đứa trẻ sẽ được nuôi dạy như thế nào? Tôi có đầy những suy nghĩ tiêu cực.

Tôi đã cố gắng bài xích chúng, nhưng chúng vẫn tiếp tục nổi lên. Tôi luôn nghĩ xem mình nên giải quyết tình huống như thế nào. Sau đó, tôi quyết định buông bỏ mọi chấp trước của mình.

Sư phụ giảng:

“Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi có thể buông bỏ cái tình của mình và không còn lo lắng về nó nữa. Sau đó, Sư phụ đã đưa đoạn Pháp này vào trong tâm trí tôi:

“…nhất tâm bất động có thể ức chế vạn động…” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi cảm thấy rất xúc động, vì tôi biết rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình và kiểm soát mọi thứ. Chẳng bao lâu sau, con dâu tôi trở về nhà. Cô ấy và con trai tôi làm lành như không có chuyện gì xảy ra.

Để giúp chúng tôi đề cao tâm tính, Sư phụ đã tận dụng gia đình và bạn bè của chúng tôi để giúp chúng tôi loại bỏ các chấp trước.

Sư phụ an bài mọi việc

Trong thời gian phong tỏa, mọi con phố đều được canh gác. Chỉ một người trong mỗi hộ gia đình được phép đi mua đồ vài ngày một lần khi xuất trình thẻ. Những người từ ngoại thành không thể đi vào các khu dân cư, đặc biệt trong thành phố.

Máy in của tôi bị hỏng, và tôi không biết làm thế nào để sửa nó, cũng như không thể tìm được người nào để giúp đỡ. Tôi đã cố gắng phát chính niệm nhưng không hiệu quả. Khi tôi muốn đi mượn một chiếc máy in, tôi không thể vào khu dân cư đó. Trong khi đó, các học viên đang đợi tôi cung cấp tài liệu và Tuần báo Minh Huệ cho họ.

Ngày hôm sau, chồng tôi lái chiếc xe điện bốn bánh chở tôi vào thành phố để tìm một chiếc máy in mới. Tuy nhiên, tất cả các con đường chính đều bị phong tỏa, và các cửa hàng bị đóng cửa. Sau khi hoàn thành một số việc lặt vặt, chúng tôi đến cùng một con phố nơi chúng tôi mua chiếc máy in trước của mình. Nhưng đường phố đã bị phong tỏa. Chỉ có một lối vào với hai nhân viên bảo vệ đứng gác ở đó.

Bảo vệ đang nói chuyện phiếm, và chúng tôi lái xe thẳng qua họ như thể họ không nhìn thấy chúng tôi. Không có cửa hàng nào được mở ngoại trừ cửa hàng máy in. Chủ cửa hàng nói với tôi rằng chỉ còn một chiếc máy in của dòng máy đó.

Khi chúng tôi đi ra ngoài, các nhân viên an ninh đã chặn tôi lại và yêu cầu trình thẻ của chúng tôi. Họ cũng hỏi chúng tôi đến từ đâu và chúng tôi sẽ đi đâu, và bảo chúng tôi đăng ký với họ. Tôi nói rằng chúng tôi không có thẻ và đang đi siêu thị. Họ đã để chúng tôi đi và nhắc chúng tôi mang theo thẻ vào lần sau.

Sau khi ra ngoài, chúng tôi đồng thanh thốt lên: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!” Chính là Sư phụ đã an bài mọi thứ, cho chúng tôi cơ hội đề cao và bảo hộ chúng tôi, còn chúng tôi chỉ cần nhắc tay thực hiện. Chúng ta chỉ có thể báo đáp Sư phụ bằng cách tu luyện bản thân thật tốt, làm tốt ba việc và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/2/428276.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/10/196933.html

Đăng ngày 06-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share