Trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Úc năm 2011
Bài viết của Thiên Duyên
[MINH HUỆ 30-05-2011]
Con kính chào Sư Phụ!
Con xin chào tất cả mọi người!
Con tên là Thiên Duyên, có nghĩa là duyên trời định, giống như Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân, “Mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.” Hiện tại, con được sáu tuổi rưỡi. Tháng 11 năm 2004, con được sinh ra tại Bệnh viện Royal North Shore. Chỉ nửa tiếng sau khi con được sinh ra, bà ngoại đã ôm con trong vòng tay và nói với con, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân Thiện Nhẫn Hảo! Thiên Duyên, Thiên Duyên, con phải nhớ điều này.” Bà cũng nói với con: “Con đến từ các tầng trời trước khi Chính Pháp kết thúc và vừa kịp để đắc được Đại Pháp. Thật là tuyệt diệu!”
Sau khi con được một tuổi rưỡi, mỗi buổi sáng bà lại hỏi con, “Thiên Duyên, điều đầu tiên mà chúng ta sẽ làm hôm nay là gì?” Con sẽ trả lời, “Xem các bài giảng của Sư Phụ!” Sau đó con sẽ xem hoặc nghe trong khi con đang chơi. Khi đến giờ đi ngủ, bà sẽ hát bài hát Pháp Luân Đại Pháp Hảo cho đến khi con ngủ thiếp đi. Điều đó gần như tiếp diễn hàng ngày, và do đó con may mắn được đồng hành cùng Đại Pháp mỗi ngày.
Con đã có thể đọc thuộc lòng Luận Ngữ ngay sau khi con được hai tuổi và đã học nhiều bài thơ Hồng Ngâm khi con được ba tuổi. Bắt đầu từ sinh nhật thứ năm cho đến sinh nhật thứ sáu của mình, với sự giúp đỡ và động viên từ bà ngoại, mẹ và các đồng tu của nhóm Eastwood, con đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân tiếng Trung ba lần. Hiện nay, con vẫn còn một vài trang trước khi hoàn thành xong lần thứ tư.
Từ việc học Pháp, con hiểu rằng “Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt và xấu.” Khi những đứa trẻ nhỏ khác lăng mạ hoặc đánh con, đôi khi con khóc, tuy nhiên, con sẽ không đáp trả hoặc đánh lại.
Năm ngoái, khi con ở trường mẫu giáo, con đã tham gia cuộc thi hát tiếng Trung toàn quốc năm 2010 dành cho người bản xứ với các bạn học của mình và đã giành vị trí thứ ba trong nhóm tuổi từ bốn đến sáu. Con cũng là người bản xứ đã giành được vị trí thứ ba giải cá nhân trong nhóm tuổi từ bốn đến sáu. Kể từ tháng 2, khi con bắt đầu vào lớp một, cho đến bây giờ, con đã đọc xong hơn 300 cuốn sách trẻ em bằng tiếng Anh. Con có thể đạt được tất cả những điều này là nhờ Đại Pháp đã giúp con tăng thêm trí huệ.
Khi còn nhỏ, con ngồi trong xe đẩy và bà đưa con ra ngoài để phân phát tờ rơi Pháp Luân Công trong khu phố. Khi con được ba tuổi, con có thể phân phát các tờ rơi dọc một bên phố trong khi bà phân phát ở bên kia. Con có thể nói chuyện với mọi người bằng tiếng Anh hoặc tiếng Trung Quốc, “Hãy nhớ Chân-Thiện-Nhẫn.” Mọi người thường rất vui và nói với con: “Cảm ơn!” hoặc “Thật là một bé gái thông minh!”
Con thỉnh thoảng cũng có thể giúp bà giảng rõ sự thật và cứu người. Một lần, bà và con đang đợi tàu tại ga xe lửa Eastwood. Có một phụ nữ đeo kính mát cùng với con gái cô đã khen con thật là dễ thương. Con nói, “Con nhìn dễ thương vì con học Pháp Luân Đại Pháp.” Người phụ nữ đã tháo kính mát của mình ra và hỏi con bao nhiêu tuổi. Con nói với cô ấy rằng con năm tuổi. Cô ta quay sang hỏi bà của con, “Tại sao một đứa trẻ bé như vậy mà đã tin tưởng vào Pháp Luân Công?” Bà nói, “Bởi vì Pháp Luân Công đã cứu cuộc đời con bé!” Sau đó, bà yêu cầu con giải thích cho người phụ nữ Đại Pháp đã cứu con như thế nào.
Con kể với cô ấy rằng khi con được bốn tuổi, một lần tại bữa ăn tối một chiếc xương cá đã bị mắc trong cổ họng của con. Nó đã làm con bị đau khi uống nước. Con không thể nuốt bất cứ thứ gì. Con đã khóc rất to và nó còn đau hơn khi con thở. Bà đã nói với con rằng: “Hãy nhờ Sư Phụ giúp đỡ!” Vì vậy, con đã chịu đựng sự đau đớn với những giọt nước mắt nhỏ xuống, chắp tay hợp thập, đứng trước ảnh Sư Phụ, và nói: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân Thiện Nhẫn Hảo! Thiên Duyên sẽ luôn nhớ mãi điều này. Xin Sư Phụ gỡ bỏ chiếc xương cho con?” Sau đó, bà đưa con trở lại ăn tối. Không còn chiếc xương trong cổ họng của con nữa. Bà nói với họ rằng toàn bộ sự việc chỉ xảy ra trong vòng có ba phút.
Với đôi mắt mở to, cả hai đều nói: “Thật là điều tuyệt diệu!” Người phụ nữ nói, “Trước đây có nhiều người đã nói với tôi rằng Pháp Luân Công là tốt và nói với tôi về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, nhưng tôi chưa bao giờ bị thuyết phục. Lần này thì tôi đã bị thuyết phục. Cô bé này đang nói sự thật.” Bà con nói với cô ấy, “Tam thoái bảo bình an.” Cô ấy đã vui vẻ chấp thuận. Con gái cô cũng đã thoái xuất khỏi tổ chức liên đới là đội thiếu niên tiền phong. Đến lúc chia tay, hai bà cháu đã chúc họ những điều tốt đẹp và bảo họ hãy luôn ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Họ đã không ngừng cảm ơn.
Khi con còn nhỏ, con đã ở trong tình huống nguy hiểm một vài lần. Và luôn luôn là Đại Pháp đã cứu con. Từ bây giờ, con sẽ học Pháp tinh tấn, và không ngại những ký tự tiếng Trung khó hiểu. Con sẽ không luôn nghĩ đến việc vui chơi. Con sẽ nhớ những lời mà Sư Phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Úc“, “Học Pháp không được [chạy] theo hình thức, phải tập trung niệm đầu học [Pháp], phải thật sự chính là mình đang học [Pháp].” Con cũng sẽ tập tốt các bài công pháp và học cách phát chính niệm.
Cuối cùng, chúng ta hãy cùng nhau đọc bài thơ của Sư Phụ,
Dung Pháp
Phật quang phổ chiếu
Lễ nghĩa viên minh
Cộng đồng tinh tấn
Tiền trình quang minh.
Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân-Thiện-Nhẫn Hảo!
Con cảm tạ Sư Phụ!
Con cảm ơn mọi người!
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/30/六岁半小弟子的修炼体会-241624.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/12/125980.html
Đăng ngày 10-7-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.