Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-01-2021] Vào đầu năm 2020, virus Trung Cộng (Covid-19) bùng phát ở Vũ Hán và dần lây lan trên toàn thế giới. Tôi nhận thấy việc cứu người trong đại dịch là rất quan trọng. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi tin rằng Sư phụ luôn bảo hộ mình mọi lúc. Tôi biết mình phải ra ngoài để cứu người. Đó là một khảo nghiệm mới và nghiêm khắc hơn đối với chúng ta và là một bước ngoặt đối với bản thân tôi.

Trừ một số người bận bịu mua sắm ở siêu thị, đường phố hầu như không một bóng người. Tôi đứng ở bên ngoài siêu thị, tay cầm các tấm bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp. Cứ khi nào có ai đó đi ngang qua, tôi mỉm cười và nói với họ rằng tấm bùa nhỏ trong tay tôi sẽ đem lại cho họ sự an toàn và tốt lành. Nhưng cứ như thể họ không nhìn thấy tôi. Họ bước tiếp mà không có biểu hiện nào trong ánh mắt. Họ đeo khẩu trang, và đôi mắt lạnh lùng của họ biểu hiện sự hoảng loạn và áp lực nội tâm. Sau một tiếng đồng hồ, tôi đã không thể phân phát được dù chỉ một tấm, càng không đề cập được đến tài liệu giảng chân tướng. Tôi đã rất bối rối, nhưng không biết phải làm sao.

Tôi ngồi ở ghế chờ tại bến xe buýt cảm thấy bất lực, nghĩ rằng mình muốn cứu người nhưng người ta lại không muốn tiếp nhận. Sư phụ đã nhìn thấy tôi không ngộ và đã điểm hóa cho tôi. Đoạn Pháp sau đã đến trong tâm tôi:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo,” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Tôi hướng nội và lập tức nhận ra vấn đề của mình và nghĩ: “Sư phụ, con sai rồi. Con đã coi thường người khác. Con cần phải có từ bi để cứ họ.” Tôi ngộ ra rằng tôi chỉ có thể cứu được người bằng tâm từ bi. Không phải là người ta không tiếp nhận chân tướng, mà bởi trong tâm tôi không có từ bi.

Giảng chân tướng với tâm từ bi chứ không phải với tâm coi thường

Ngay lúc ấy một phụ nữ đi qua, tôi nói: “Xin chào! Chúc mừng năm mới!” Cô ấy đáp lại một cách ngạc nhiên: “Chúc mừng năm mới!”

Qua giọng nói, tôi đoán cô ấy chừng ngoài 30. Tôi nói với cô ấy hẳn chúng ta có duyên, rằng cô ấy là người đầu tiên mà tôi gặp ở bến xe kể từ lúc tôi ngồi ở đó. Cô ấy hỏi tôi đang làm gì ở đó khi mà tất cả các tuyến xe buýt đều phải dừng hoạt động. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không đợi xe buýt. Tôi chỉ vào mọi người trong siêu thị và nói: “Cô xem, mọi người đang bận rộn mua sắm. Đảng Cộng sản đã che giấu sự thật về đại dịch, nên chúng ta biết về đại dịch này quá muộn. Vì thế, mọi người không có sự chuẩn bị để đối phó. Tôi nghe nói đại dịch này rất nghiêm trọng. Tích trữ đồ lúc này là việc quan trọng, nhưng tôi nghĩ tự bảo vệ bản thân và được an toàn còn quan trọng hơn. Cô có đồng ý thế không?”

Cô ấy hỏi liệu tôi có giải pháp nào không bởi vì chưa có cách điều trị loại virus này. Tôi nói với cô ấy rằng tôi có một người họ hàng bị tiểu đường. Thế mà anh ấy đã khỏi bệnh đó nhờ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh ấy không còn cần phải tiêm hay uống thuốc nữa; mọi thứ đã trở lại bình thường. Nghe thấy vậy cô ấy ngạc nhiên và nói: “Pháp Luân Công thật hiệu nghiệm. Tiểu đường đâu có chữa được!”

Tôi kể với cô ấy rằng chồng tôi hồi năm 1995 đã bị chẩn đoán bị ung thư gan. Bệnh viện đã bó tay vì khối u của anh ấy quá phát triển. Các bác sỹ nói rằng anh ấy chỉ sống được ba tháng nữa thôi. Vì thế anh ấy về nhà và uống thuốc Trung y truyền thống để duy trì sự sống. Căn bệnh ung thư tra tấn anh ấy khủng khiếp. Khi cái chết cận kề, một trong các đồng nghiệp của anh ấy giới thiệu Pháp Luân Công cho anh ấy và kể với anh ấy một vài ca khỏi bệnh kỳ diệu. Chồng tôi ngay lập tức bắt đầu thực hành Pháp Luân Công, và trong vòng 3 tháng anh ấy đã phục hồi hoàn toàn. Tôi bảo cô ấy: “Pháp Luân Công đã chữa chồng tôi khỏi ung thư gan. Virus Vũ Hán không đến mức nguy hiểm như ung thư. Vì thế mà tôi bảo cô hãy niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Nó có thể bảo toàn cuộc sống của cô.”

Tôi cũng nói với cô ấy việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là quan trọng thế nào, mà việc ấy sẽ đem lại cho cô ấy một vận mệnh an toàn và tốt đẹp. Cô ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Rồi tôi đưa cô ấy tài liệu giảng chân tướng và vài tấm bùa. Tôi cũng kể cho cô ấy về một người đàn ông ở Vũ Hán có kết quả kiểm tra dương tính và sắp chết vì virus. Vợ anh ấy đã gọi điện bảo anh ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh ấy đã qua khỏi. Tôi nói cô ấy hãy nói với gia đình và bạn bè về chân ngôn này và đưa họ các tài liệu này, để họ cũng có thể được lợi ích từ việc đó.

Cô ấy đã cảm ơn tôi. Nhìn cô ấy rời đi, tôi đã nhận ra rằng mình chỉ có thể cứu người bằng tâm từ bi.

Danh sách người thoái ĐCSTQ của tôi đã khác trước

Sau đó một lát, tôi gặp một người nữa. Trước tiên tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác trong tư tưởng của anh ấy mà có thể chống lại Đại Pháp và thanh trừ tất cả can nhiễu trong không gian khác. Tôi cũng cầu xin Sư phụ cứu anh ấy. Kết quả là, anh ấy đã tiếp nhận chân tướng và thoái ĐCSTQ. Đến tầm 11 giờ, bảy người đã thoái ĐCSTQ sau khi tôi giảng chân tướng cho họ. Một trong số họ là một nam thanh niên trông giống một sinh viên đại học.

Cậu ta khoác một cái ba lô và đeo một khẩu trang lớn khi tôi chào cậu ấy từ xa: “Xin chào! Chúc mừng năm mới!” Cậu ta bước tới và nói: “Xin chào, cháu có thể giúp gì cho bác ạ?” Tôi nói với cậu ấy rằng cậu ấy có vẻ là một thanh niên tốt bụng và rằng cậu ấy có một trái tim tốt đẹp. Tôi nói: “Trong đại dịch, tự bảo vệ là rất quan trọng. Bác tu luyện Pháp Luân Công, và chỉ có Pháp Luân Công là đang cứu người.” Tôi lấy một cuốn sách mỏng và đưa cho cậu ta.

Cậu ấy nhận cuốn sách, nhìn nó, và nói: “Cháu biết Pháp Luân Công tốt mà.” Tôi bảo cậu ấy hãy nhớ, “Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi bảo cậu ấy niệm hai cụm từ đó, thì cậu ấy có thể vượt qua đại dịch an toàn. Cậu ấy gật đầu và hỏi tôi tại sao chính quyền không để người dân thực hành Pháp Luân Công. Tôi nói với cậu ấy về nguyên lý chỉ đạo của Pháp Luân Công là Chân-Thiện-Nhẫn, trong khi ĐCSTQ lại chủ trương: giả, ác, đấu. Các học viên Đại Pháp đề nghị mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để tránh xa nghiệp của cái đảng đó. Sẽ rất tuyệt nếu mọi người đều có thể tránh xa ĐCSTQ.

Cậu ấy hỏi cậu ấy có cần thoái ĐCSTQ hay không bởi vì cậu ấy mới chỉ gia nhập đội thiếu niên nhiều năm về trước và chưa bao giờ vì cái tổ chức ấy mà làm điều xấu. Ngoài ra, cậu ấy đã ngoài tuổi để còn trong Đội Thiếu niên rồi. Tôi nhắc cậu ấy nhớ là khi gia nhập Đội Thiếu niên, cậu ấy phải giơ tay thề hiến dâng cuộc đời của cậu ấy cho ĐCSTQ. Cậu ấy cần phải thoái khỏi nó, như thế cậu ấy sẽ không bị ảnh hưởng khi Trời diệt Trung Cộng. Tôi bảo cậu ấy rằng cậu xứng đáng có một tương lai sáng lạn, nên cậu ấy cần thoái ĐCSTQ. Nhưng cậu ấy còn hoài nghi và hỏi liệu có khả năng Trời diệt Trung Cộng hay không.

Tôi bảo cậu ấy tìm trên mạng để đọc về tảng đá 270 triệu năm tuổi ở huyện Bình Đường, tỉnh Qúy Châu. Tôi nói: “Tảng đã ấy có chữ giống như được chạm khắc trên bề mặt đã chỉ rõ rằng: “Trung Quốc Cộng sản đảng vong.” Các chuyên gia từ Viện Khoa học Trung Quốc đã nói rằng các chữ đó đã được hình thành hoàn toàn tự nhiên. Sự kết thúc của ĐCSTQ sắp đến rồi. Cháu sẽ an toàn nếu cháu thoái ĐCSTQ. Cháu sẽ chắc chắn nhìn thấy ngày mà ĐCSTQ bị Trời diệt.”

Cậu ấy đã hiểu và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cầm tấm bùa trong tay, cậu ấy nói một cách xúc động: “Trung Quốc có hy vọng vì có những người tốt như bác. Mọi người đều cố tránh virus bằng cách ở nhà, còn bác lại không sợ chết mà ra ngoài để cứu người.”

Khi tôi viết ra danh sách những người thoái ĐCSTQ hôm ấy, tôi thấy sáu trong số tám người đó là các nam thanh niên ở độ tuổi 20. Nói thật thì, tôi từng mong muốn giảng chân tướng cho người có tuổi hơn. Tôi cho rằng họ vẫn giữ được một số quan niệm và văn hóa truyền thống. Hầu hết họ tin vào Thần và Phật. Đồng thời, họ đã trải qua rất nhiều cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ, nên họ có thể chấp nhận chân tướng. Nhưng người trẻ thì có vẻ khác – họ đã bị ĐCSTQ tẩy não ngay từ khi còn nhỏ. Họ tin vào thuyết vô thần và tiến hóa. Họ không dễ tiếp nhận các tài liệu chân tướng. Tôi đã nghĩ khó mà cứu được họ. Vì vậy, trước đây, hầu hết trong danh sách thoái ĐCSTQ của tôi là người có tuổi.

Từ khi đại dịch bắt đầu, 80% trong danh sách muốn thoái ĐCSTQ của tôi là người trẻ. Con đa tạ Sư phụ đã cho con trí huệ và giúp con phá trừ các quan niệm của con người. Tôi đã nỗ lực hết sức để cứu người bằng cách nói cho họ về chân tướng và đề nghị họ thoái ĐCSTQ. Số lượng người thoái ĐCSTQ thông qua tôi đã tăng từ một chục lên hơn 20 người mỗi ngày. Tôi không chạy theo số lượng, mà tôi làm việc đó với cả trái tim. Tôi biết Sư phụ đã an bài mọi thứ, còn tôi chỉ cố gắng hết sức mà thôi.

Tôi vẫn phản ứng như trước đây vì một lý do nào đó

Tôi cũng gặp phải một số tình huống khó khăn. Ví dụ, vào tháng 3 năm 2020, chỉ có ít người trên phố. Tôi chào một người đang bước về phía mình: “Xin chào! Thật lòng chúc anh và gia đình bình an và hạnh phúc.” Anh ta khinh khỉnh nói gì đó khi đi ngang qua tôi rồi đi mất.

Tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi nghĩ sự việc thật lố bịch và không nhịn được cười. Tôi đã cười khi bước đi. Dù sao thì, không có ai nhìn thấy.

Trong bài “Nói về Pháp”, Sư phụ đã giảng:

“Chư vị cũng cần minh bạch rõ rằng “tự nhiên” là không tồn tại, mà “tất nhiên” là có nguyên nhân.” (Nói về Pháp – Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khi phát chính niệm vào buổi trưa, tôi hồi tưởng lại những gì xảy ra trong ngày hôm ấy. Tôi tự hỏi liệu mình có thể giữ được bình tĩnh nếu việc này xảy ra ở một khu vực đông đúc, nơi có nhiều người quanh đó không. Có thể tôi sẽ cảm thấy tổn thương. Đào sâu hơn, tôi phát hiện rằng mình vẫn còn nỗi sợ bị tổn thương khá lớn.

Tôi đã từng bị mắng chửi, bị báo cảnh sát, và mấy lần bị bắt khi đang giảng chân tướng. Những cái đó đều là quá khứ rồi, tôi nên để nó trôi về dĩ vãng. Nhưng sự việc mới xảy ra thì khác. Cái nhìn khinh khỉnh đó vẫn hằn trong tâm trí tôi và làm tôi cảm thấy khó chịu. Nó nhắc tôi rằng, trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cũng từng rất kiêu ngạo. Nếu ai đó làm tôi mất mặt trước người khác, tôi thật sự khó chịu. Sau hơn 20 năm tu luyện, thực sự tôi đã trừ bỏ được chấp trước này. Sự việc xảy ra lần này nhắc nhở tôi về chấp trước này, nó vẫn còn ở đó. Tôi nhận thấy rằng mình phải hướng nội, đề cao bản thân, và tống khứ chấp trước này.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/13/-417840.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/22/191515.html

Đăng ngày 16-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share