Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Vũ Hán, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-02-2021] Sư phụ đã giảng:

“Đã tới bước này rồi, thì nhân tố khảo nghiệm đệ tử Đại Pháp đã không còn nhiều nữa, xỉ than cũng chẳng có bao nhiêu, luyện nữa thì vàng ròng cũng không luyện nhiều vậy nữa đâu; cho nên, chư vị nói ngọn lửa này phải chăng cần diệt đi? Diệt thôi. (mọi người vỗ tay nhiệt liệt) Vậy ngay tiếp đó là gì? Là đến bước các đệ tử Đại Pháp tu luyện tới viên mãn đúng không, phải vậy không? (mọi người vỗ tay) Mặc dù có một số đệ tử Đại Pháp cần cùng theo Sư phụ sang Pháp Chính Nhân Gian, đành rằng như thế, chúng ta cũng cần vẽ nên một dấu chấm câu. Đoạn quá trình đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp này, ấy là cực kỳ quan trọng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

“Sư phụ giảng những điều này là bảo mọi người rằng, hôm nay chúng ta đã đến bước cuối cùng rồi. Tôi có thể nói minh xác với chư vị rằng, an bài từ đầu của Sư phụ chính là năm nay kết thúc bức hại, (mọi người vỗ tay nhiệt liệt) trước sau 20 năm. Tuy cuối cùng cựu thế lực nhúng tay làm thay đổi một số việc, nhưng than trong lò đều hết rồi, sức lửa ấy cũng không đủ nữa, nên việc này cũng sắp kết thúc rồi; vì thế mọi người càng phải làm cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Từ đoạn Pháp trên, tôi nhận ra tính cấp thiết của việc cứu độ chúng sinh là vì thời kỳ Chính Pháp sẽ sớm kết thúc. Tôi phải theo kịp tiến trình. Trước năm mới 2020, tôi đã phát rất nhiều lịch có thông điệp Pháp Luân Đại Pháp trên đó. Tôi cũng tích trữ nhiều tài liệu giảng chân tướng để tôi có thể phân phát chúng khi về quê cho người dân ở đó biết sự thật.

Tự mình bước ra

Nhưng virus Trung Cộng bùng phát bất ngờ, nhanh chóng khiến các thành phố và làng mạc bị phong toả. Khi các khu dân cư vẫn chưa bị phong toả, tôi đã chia sẻ với các học viên địa phương rằng chúng tôi nên tiếp tục làm tốt những gì cần làm và không nên bị hạn cuộc bởi các quy định của Trung Cộng. Nhưng các khu dân cư nhanh chóng bị phong toả chặt chẽ. Các học viên không thể rời khỏi nhà, tham gia học Pháp nhóm hoặc giảng chân tướng cho mọi người.

Tôi dán những tờ chân tướng lên cửa từng hộ gia đình trong khu dân cư chúng tôi. Mọi người đã chụp ảnh chúng và gửi chúng đến các kênh mạng xã hội của họ. Con dâu tôi nói với tôi rằng mọi người đang bàn tán xôn xao. Con trai tôi yêu cầu tôi phải cẩn thận. Con gái tôi sống cùng khu dân cư với tôi kể rằng có một người đã trình báo công an. Tâm tôi không bị lay động bởi lời nói của các con.

Sư phụ giảng:

“…một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động”. (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi đã ở nhà và học Pháp trong hai tuần đầu. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình phải ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người và tôi không nên ở nhà. Tôi đi quanh khu dân cư của mình và tìm thấy một cánh cửa sắt ở một nơi khuất cao khoảng 1m8. Tôi đã trèo qua một cách dễ dàng. Mặc dù tôi đã 62 tuổi, tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ. Bây giờ tôi có thể đi ra khỏi khu dân cư của mình bất cứ lúc nào.

Tôi tự mình đi ra đường nhưng chỉ gặp một vài người, nhưng họ không muốn nhận tài liệu vì sợ vi rút. Tôi phát tài liệu ở bất cứ đâu tôi có thể và làm quen với người dân khu đó để có thể phát tài liệu vào ban đêm.

Tối nào tôi cũng ra ngoài treo những túi tài liệu trên tay nắm cửa của từng ngôi nhà trong khu dân cư. Tôi đi bộ hai giờ mỗi đêm và không cảm thấy mệt mỏi; thay vào đó, tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi đã làm việc một mình trong hai tuần. Sau đó, tôi nghĩ đến các học viên khác và tự hỏi có khi họ cũng muốn bước ra ngoài.

Giúp các học viên khác bước ra

Tôi đã chia sẻ với các học viên khác và đề nghị chúng tôi tiếp tục học Pháp nhóm cùng nhau. Trong nhóm học Pháp, tôi đề nghị các học viên bước ra ngoài để cứu độ chúng sinh. Một số học viên không làm được vì người nhà họ ngăn cản. Tôi đã chia sẻ với họ những thể ngộ của tôi và những kinh nghiệm gần đây của mình. Một số học viên đã hiểu hơn, vì vậy hàng đêm tôi đã nhờ một học viên phân phát tài liệu với tôi. Sau đó, nhiều học viên muốn cùng tôi đi phát tài liệu vào ban đêm. Sau một thời gian, tất cả đều có thể tự ra ngoài.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp [ai] mà không tinh tấn, [ai] đi sang cực đoan, [thì hãy] lập tức quy chính bản thân, chân tâm học Pháp và tu luyện, vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất”. (Lý Tính)

Tôi nhận ra rằng những học viên không bước ra sẽ gặp nguy hiểm. Tôi đã thảo luận với điều phối địa phương của chúng tôi và tìm ra những học viên chưa bước ra. Chúng ta nên giúp họ đến nhóm học Pháp và bước tới để cứu độ chúng sinh. Tôi đã gọi cho những học viên đó và gặp họ ở cổng khu dân cư của họ và chia sẻ với họ.

Tôi mang theo một số tài liệu mỗi khi tôi đến gặp họ và bảo họ phân phát tài liệu trong khu dân cư của họ. Dần dần các học viên có thể vượt qua tâm sợ hãi và cùng nhau đi phát tài liệu. Tôi đã đưa cho họ hàng chục bản sao và thậm chí một trăm quyển sách nhỏ.

Chồng tôi cũng là một học viên. Anh ấy chỉ học Pháp, luyện công và phát chính niệm ở nhà. Anh sợ phải ra ngoài. Khi nhiều học viên đi phát tài liệu, anh ấy đã cảm động trước hành động của họ, nhưng vẫn chưa bước ra. Tôi đã đọc bài Kinh văn “Bảo trì thanh tỉnh” của Sư phụ cho anh ấy nghe. Tôi nói: “Tu luyện giống như một bài thi đại học. Anh học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Nhưng anh chưa thực hiện bước quan trọng nhất. Anh có thể vượt qua bài thi không?” Anh ấy không nói gì cả. Ngày hôm sau, anh ấy nói rằng anh ấy muốn ra ngoài với tôi để phát tài liệu. Cuối cùng anh ấy đã bước ra hành động. Tôi cảm thấy mừng cho anh ấy và chuẩn bị một số tài liệu cho anh.

Cứu chúng sinh ở quê tôi

Một người thân của tôi đã qua đời nên tôi nhân cơ hội về quê để cứu độ chúng sinh ở đó. Tôi đã mang theo rất nhiều tài liệu và tặng cho người thân, bạn bè ở đó. Họ vui vẻ chấp nhận chúng. Ngay cả cháu trai của tôi, vốn không nghe lời tôi và từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ trước đây, cũng đã nhận tài liệu và cảm ơn tôi. Một người đàn ông lớn tuổi đã đọc tài liệu ngay sau khi nhận được chúng.

Đối mặt với bệnh dịch đáng sợ, mọi người đang chờ đợi các học viên đến cứu họ.

Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai một giờ một ngày, tôi cảm thấy có năng lượng mạnh mẽ khi giơ cánh tay của mình lên. Một lần, tôi chìm vào trạng thái tĩnh lặng sâu và cảm thấy như cơ thể mình không tồn tại. Tôi giữ một ý nghĩ rằng tôi đang luyện công. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác tuyệt vời này mà tôi chưa từng trải qua trong 20 năm tu luyện của mình.

Sư phụ hẳn đã khích lệ tôi tu luyện tinh tấn hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/13/419598.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/24/191100.html

Đăng ngày 09-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share