Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hồng Kông
Ghi chú của BBT: Năm nay đánh dấu kịp kỷ niệm 29 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền. Hồng Kông vẫn luôn là cái gai đối với ĐCSTQ. Hơn 20 năm qua, học viên Đại Pháp ở Hồng Kông đã vượt qua khổ nạn và gian khó để cho người dân biết về sự mỹ diệu của Đại Pháp và cuộc bức hại của ĐCSTQ.
Sư phụ Lý giảng:
“Hồng Kông, là bờ mặt trước nhất của tà đảng, đã tới bên miệng của chúng rồi. Ở nơi đó mà vạch trần tà ác, thì chúng hận tới mức chân răng cũng nhức nhối, chúng mà không làm ra những thứ tà ác thì mới là lạ.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York 2013)
Học viên Pháp Luân Đại Pháp vẫn ở tuyến đầu và tiếp tục giảng chân tướng bất chấp việc chính quyền đã áp đặt Luật An ninh Quốc gia Hồng Kông. Hội Thanh niên Quan ái Hồng Kông, vốn đã can nhiễu và tấn công các học viên trong tám năm, đã bị giải thể vào cuối năm ngoái. Các đồng tu rất biết ơn sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và họ hiểu rằng cần đề cao chỉnh thể.
Gần đây, các học viên Đại Pháp Hồng Kông ở nhiều điểm luyện công và giảng chân tướng đã chia sẻ thể ngộ tu luyện về đủ loại chủ đề, bao gồm làm thế nào để tu luyện tinh tấn như thủa đầu, và làm thế nào để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh hiệu quả hơn… Các bài chia sẻ này đã được đăng tải để đông đảo cộng đồng tu luyện được thọ ích.
Ký ức trân quý trực tiếp nghe Sư phụ giảng Pháp
Tôi may mắn được tham dự khóa giảng của Sư phụ ở Sân vận động ở Tế Nam, tỉnh Sơn Đông vào mùa Hè năm 1994. Những ký ức vẫn còn thật sống động như thể chúng mới diễn ra vào ngày hôm qua.
Đó là một hôm trời nóng nhất ở Tế Nam và nơi tổ chức không có điều hòa. Sư phụ mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn. Ngài đã giảng nói trong hai giờ đồng hồ mà không dùng đến quạt. Khi chúng tôi ngồi nghe giảng, vài học viên quạt liên tục. Sư phụ đã đề nghị chúng tôi bỏ quạt xuống. Khi các học viên ngừng quạt, như Sư phụ nói, chúng tôi cảm thấy một luồng gió mát và không còn nóng nữa.
Khi Sư phụ cài Pháp Luân cho chúng tôi, Ngài bảo chúng tôi nhắm mắt lại và chìa tay ra. Ngài hỏi chúng tôi cảm thấy thế nào. Một vài người nói rằng cảm thấy lòng bàn tay nóng lên và những người khác cảm giác Pháp Luân đang xoay. Khi Sư phụ nói về thiên mục, trước trán chỗ vị trí thiên mục của tôi cảm thấy ngứa. Sư phụ nói rằng Ngài đang mở thiên mục cho tất cả chúng tôi.
Khi Sư phụ thanh lý thân thể cho chúng tôi, Ngài bảo mỗi người chúng tôi nghĩ đến một vấn đề sức khỏe. Tôi đã nghĩ đến phần bụng dưới vì tôi có vấn đề phụ khoa. Sư phụ bảo chúng tôi dậm chân phải. Sau đó Sư phụ giơ cánh tay lên và lấy tay chộp vào trong không khí. Lúc đó, tim tôi dường như bị lôi ra ngoài. Tôi đã nghĩ thật kỳ diệu vì lúc đó Sư phụ đang ở cách xa tôi. Tuy nhiên tôi thấy bối rối, tôi không biết rằng mình có bệnh ở tim. Sau này tôi hiểu rằng tôi không hề biết là mình có bệnh ở tim nhưng Sư phụ đã thanh lý nó cho tôi. Tôi là thành viên đội thể thao của trường. Mỗi sáng chúng tôi đều chạy vào lúc 5 giờ 30 và cường độ tập luyện cao làm tim tôi đập rất nhanh.
Sư phụ rất cao và luôn mỉm cười. Ngài chỉnh sửa các động tác cho chúng tôi. Khi Sư phụ nhìn thấy tôi và mẹ tôi, Ngài mỉm cười và gật đầu. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi.
Nụ cười hiền hậu của Sư phụ luôn đọng lại trong tôi. Khi hết khóa giảng, nhiều học viên vội tới xin bắt tay với Sư phụ. Nhưng tôi thì không và sau này tôi đã cảm thấy rất hối tiếc.
Sư phụ giảng:
“ Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Đêm đó tôi có một giấc mơ. Khi tôi tập Bài công pháp số 5, Thần Thông Gia Trì Pháp, một trường năng lượng mạnh mẽ bao bọc lấy tôi. Sư phụ mặc áo cà sa màu vàng, tóc Ngài xoăn và có màu xanh. Cảnh tượng rất uy nghiêm. Khi tôi hỏi Sư phụ trường năng lượng của tôi có mạnh không. Ngài giơ tay thẳng đứng. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ trả lời là có.
Sáng hôm sau, tôi đã gặp vài học viên lâu năm khi đi luyện công ở công viên. Họ đã kể về những điều kỳ diệu mà họ trải nghiệm trong khóa giảng của Sư phụ. Một học viên nhìn thấy Pháp Luân quay trong lòng bàn tay của mình. Một phụ nữ lớn tuổi có khối u ở cổ. Con bà là một bác sỹ và đã cắt bỏ u cho bà, nhưng không bao lâu sau nó lại mọc lại. Sau khi bà bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chỉ trong chưa vòng ba tháng, khối u đã biến mất. Vấn đề phụ khoa của chính tôi cũng tiêu tan. Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền ngày càng rộng như vậy đó.
Sau khi quay về Thâm Quyến vào cuối năm 1994, tôi bắt đầu lười luyện công. Một hôm, khi đi ngủ sau bữa trưa, tôi nghe thấy tiếng nhạc luyện công. Khi tôi nhìn ra ngoài, tôi thấy hơn 12 người luyện Pháp Luân Công ở sân sau nhà tôi. Tôi sống trong một cộng đồng cư dân rộng và tình cờ các học viên lại chọn sân sau nhà tôi làm điểm luyện công. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ để tôi không bị rớt lại đằng sau. Năm 1996, mẹ tôi và tôi đã lập một điểm luyện công ở Công viên Đông Hồ gần đó. Hàng sáng chúng tôi cùng nhau luyện công. Cuối năm đó, tôi chuyển đến Hồng Kông.
Hoa Ưu Đàm
Vào một ngày năm 2009, tôi đưa con trai về thăm mẹ tôi ở Thâm Quyến. Chúng tôi đã tới Công viên Đông Hồ và con trai tôi đã bắt gặp nhưng bông hoa Ưu Đàm mọc dưới một đám lá xanh. Chúng tôi rất vui vì nó nhắc tôi nhớ lại thời gian chúng tôi đã luyện công ở đó mười năm trước. Việc đó cũng khích lệ chúng tôi tu luyện tinh tấn.
Mẹ tôi giờ đã xấp xỉ 70. Bà vẫn có thể ngồi đu xà đôi và dùng thiết bị tập mà nhiều người trẻ còn thấy khó dùng. Những ai nhìn thấy bà đều rất ngạc nhiên. Tôi hãnh diện nói: “Mẹ tôi đó. Bà rất khỏe sau khi luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những người ở đó. Con trai sáu tuổi của tôi cũng hát bài: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Ai nấy đều mỉm cười lắng nghe.
Khi chúng tôi đi mua hàng ở siêu thị, con trai tôi vẫn tiếp tục hát “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Tôi có chút sợ hãi và bảo cháu đừng hát to thế. Sau đó cháu còn hát to hơn và bảo tôi rằng mọi người đều thích nghe.
Trước khi sinh con trai, tôi đã băn khoăn không biết nên sinh con ở Trung Quốc hay Hồng Kông. Tối đó tôi mơ thấy con trai đến chỗ tôi và nói rằng chỗ nào cũng tốt đẹp. Khi con trai tôi lên 3-4 tuổi, cháu đã vài lần nhìn thấy Pháp Luân và nói với tôi: “Mẹ đang làm tốt đấy. Mẹ có Pháp Luân vây quanh!”
Khi tôi bắt taxi ở Thẩm Quyến, người lái xe có giọng vùng Đông Bắc. Tôi nói: “Sư phụ tôi cũng là người ở Đông Bắc Trung Quốc.” Khi người lái xe hỏi tôi Sư phụ là ai, tôi nói: “Ngài là nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp-Sư phụ Lý Hồng Chí.” Người lái xe đã ngạc nhiên. Anh ấy nói ngay: “Đừng có nói với ai như thế nhé. Nói với tôi thì không sao.” Anh kể cho tôi rằng anh đã thoái Đội rồi. Tôi thấy vui vì anh đã được đắc cứu.
Mẹ tôi bị bắt
Một hôm, tôi nấu bữa sáng và chờ mẹ về. Sáng sớm hôm đó mẹ đã ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận được cuộc điện thoại từ Văn phòng Ủy ban Dân phố báo rằng mẹ tôi đang bị giữ ở đó. Tôi biết mẹ đã bị bắt cóc khi đang phát tài liệu. Họ nói với tôi rằng họ đã báo về mẹ tôi cho công an.
Nhìn bữa sáng ngon lành đang chờ sẵn trên bàn, tôi nghĩ: “Tại sao học viên chúng ta lại buông bỏ cuộc sống tốt đẹp này nhỉ?” Nhưng tu luyện là rất nghiêm túc, và mỗi khổ nạn là một quan để xem chúng ta có thể là đệ tử chân tu hay không.
Khi tôi đi xuống nhà cùng con trai, tôi thấy mẹ tôi đang bị còng tay và bị ấn vào trong xe cảnh sát. Con trai tôi khóc và nói: “Bà đang bị cảnh sát xấu xa bắt đi. Con muốn bà về cơ!”
Suốt cả đời mẹ tôi đã dạy học, và giờ đây rốt cuộc bà lại bị còng tay và bị ấn vào một xe cảnh sát. Tôi nghĩ đến hàng nghìn hàng nghìn các học viên Đại Pháp đã bị bắt giữ, và việc đó giờ đây đang xảy đến với gia đình tôi. Tôi thấy tim mình như bị giằng xé. Tôi biết tôi sẽ gặp khổ nạn trong tu luyện nhưng khi chuyện thực sự xảy đến, tôi cảm thấy sợ.
Khi mẹ đã vào trong xe cảnh sát, bà kiên quyết nói với tôi, “Hãy đưa con của con quay về Hồng Kông ngay đi. Mẹ sẽ không sao đâu!”
Tôi quyết định ở lại và giúp đỡ mẹ tôi. Cùng ngày hôm đó, mẹ tôi được thả.
Tham gia The Epoch Times
Tôi có một giấc mơ thấy mình đang vui vẻ bay lượn trên bầu trời xanh. Một chòm mây trắng lớn biến thành mặt của vị Phật bao phủ cả địa cầu. Sư phụ đứng ở trên đỉnh chòm mây đó. Tôi muốn lao lên về phía Sư phụ nhưng không thể. Thay vào đó, tôi lại lao xuống dưới về phía Trái đất. Tôi biết rằng Sư phụ đang điểm hóa để tôi tinh tấn hơn.
Chẳng bao lâu sau, đến năm 2010, tôi tham gia vào kênh truyền thông Epoch Times. Tôi làm việc với các đồng tu và trợ Sư chính Pháp. Đúng như một đồng tu đã nói: “Tôi đang làm công việc hạnh phúc nhất và ý nghĩa nhất trên thế giới.”
Tu luyện của tôi lên xuống như tàu lượn-tôi đã lên đến tận đỉnh rồi lại lao xuống đến đáy-hết tầng này đến tầng khác. Bất kể mọi chuyện cam go đến mấy, tôi biết mình đang làm gì. Tôi sẽ không bao giờ lại cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn một lần nữa. Tôi muốn nói với Sư phụ: “Sư phụ, con muốn làm đệ tử chân chính của Ngài.”
Hoàng hôn buông xuống, con trai tôi và tôi cùng ngồi trên ghế trước của một chiếc xe buýt hai tầng trên đường về nhà. Khi xe đi qua cầu Tsing Ma, ánh sáng trên cầu loang ra bầu trời như một cụm sao. Núi ở hai bên bao bọc và đón chào chúng tôi quay trở về-nhắc nhở chúng tôi sớm trở về với gia viên thực sự của mình!
(Bài chia sẻ tại buổi chia sẻ của các điểm luyện công ở Hồng Kông năm 2021)
(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/9/421883.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/14/191398.html
Đăng ngày 08-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.