Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-02-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi đắc Pháp vào năm 2015. Tôi 31 tuổi và có hai con. Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là từ cô giáo dạy tiểu học của tôi sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999. Cô nói cho chúng tôi chân tướng về cuộc đàn áp, và kể từ đó, Đại Pháp đã bén rễ trong tâm tôi. Gia đình tôi chuyển đến tỉnh Sơn Đông khi tôi học cấp hai. Mặc dù tôi sống trong thùng thuốc nhuộm của xã hội người thường nhưng tôi luôn khao khát đắc Pháp.
Một hôm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp giảng chân tướng cho tôi ở một siêu thị vào tháng 6 năm 2015. Tôi rất phấn khích vì ước vọng của tôi đã trở thành hiện thực! Nước mắt tuôn dài xuống má khi tôi tạ ơn Sư phụ. Tôi biết rằng sinh mệnh của tôi đến vì Pháp và tôi cần tu luyện tinh tấn.
Học thuộc Pháp
Càng học Pháp thì tôi càng nhận ra Pháp trân quý đến thế nào. Tuy nhiên, đôi khi tôi có xu hướng mất tập trung khi học Pháp và dường như không thể nhớ được điều tôi đã đọc. Để xử lý việc này, tôi quyết định học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân trong hai tháng. Để tăng cường kỹ năng học thuộc, tôi đọc mỗi dòng hai lần và rồi nhắc lại hai lần mà không nhìn vào sách. Bằng cách này thì mỗi từ đã khắc sâu trong tâm tôi. Tôi có thể ngộ ra nhiều Pháp lý hơn và điều này giúp tôi rất nhiều khi đối mặt với khổ nạn. Mặc dù tôi vẫn giải đãi trong tu luyện, nhưng tôi có thể đo lường bản thân chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp và liên tục đề cao bản thân.
Đôi khi, tôi gặp phải chỗ khó khi học thuộc Pháp và tôi trở nên mê mờ. Như thế khiến tôi rất khó nhớ bất cứ đoạn Pháp nào. Nhưng tôi không bao giờ từ bỏ, bất kể khó khăn đến mấy. Thỉnh thoảng nếu nhớ một câu nào đó mà quá khó đối với tôi thì tôi sẽ đọc đi đọc lại. Tôi thực sự thích học thuộc Pháp. Tất cả những tế bào trong cơ thể tôi cảm thấy thích những nốt nhạc tuyệt vời này.
Tôi dành một tháng để học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau đó tôi học thuộc lần thứ hai, lần thứ ba và lần thứ tư. Đến lần thứ tư thì tôi đã nối được tất cả các mục trong phần học thuộc của mình. Tôi cũng nối được dòng cuối của đoạn trước sang dòng đầu của đoạn tiếp theo. Học thuộc Pháp không hề dễ chút nào nhưng tôi vẫn kiên trì học từ năm 2015. Tâm trí tôi không còn lan man như trước đây, và tôi cũng có thể tập trung được tốt hơn.
Điều can nhiễu lớn nhất mà tôi gặp phải là việc xem điện thoại di động. Tôi có một thói quen là xem điện thoại khi cảm thấy mệt trong khi học thuộc Pháp. Tôi sẽ lướt web từ các mạng xã hội cho đến mua hàng online và đọc tin tức. Thời gian vuột qua, và bất cứ khi nào tôi dùng điện thoại thì rất nhiều tâm chấp trước sẽ nổi lên trong đầu tôi như danh, lợi ích cá nhân và sắc dục. Tôi quyết định chuyển sang dùng điện thoại thông thường để không thể lên mạng internet được nữa. Sau khi chuyển sang dùng điện thoại đó, tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh hơn và tôi có thể nhớ Pháp tốt hơn.
Khi con gái thứ hai của tôi được chín tháng tuổi, gia đình tôi đã có thay đổi lớn. Chồng tôi phải làm việc 12 giờ một ngày, và tôi không chỉ phải trông hai con mà còn phải làm việc nhà và những việc khác. Dường như tôi không có đủ thời gian và tôi sẽ rất buồn vì không có thời gian học Pháp. Nhưng không kể tôi bận đến đâu, tôi vẫn kiên trì học thuộc Pháp khi các con tôi đi ngủ vào buổi tối. Mọi việc cũng được tốt hơn một chút khi con gái lớn của tôi bắt đầu đi học. Vào ban ngày, khi con gái út của tôi ngủ trưa thì tôi có thể tranh thủ học thuộc Pháp.
Tiểu đệ tử Đại Pháp nhận được hồng ân của Pháp
Ngày nay, nhiều đứa trẻ đã được nuông chiều và người lớn cho chúng bất cứ thứ gì mà chúng muốn. Kết quả là, bọn trẻ có xu hướng trở nên ích kỷ và ngạo mạn. Về lâu dài, những đứa trẻ này lớn lên với những quan niệm của chúng và không còn nghe lời cha mẹ nữa. Khi bọn trẻ không chịu làm điều gì mà chúng phải làm, thì bố mẹ sẽ đánh chúng và bọn trẻ sẽ trở nên nổi loạn hơn.
Con gái lớn của tôi bắt đầu nghe các băng thu âm Sư phụ giảng Pháp và được đắm mình trong Pháp từ khi còn nhỏ. Khi cháu lên ba, cháu có thể đọc thuộc nhiều bài Hồng Ngâm, và khi lên năm, cháu có thể đọc thuộc Luận Ngữ. Một hôm, sau khi đón con ở trường, cháu nói với tôi rằng cô giáo đã giết một con côn trùng. Khi nhìn thấy hai người đánh nhau trên đường thì con nói với bà nội rằng: “Không nên đánh nhau vì sẽ bị mất đức.”
Tôi dạy con gái sống tự lập từ khi còn nhỏ, và tôi lồng các Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn vào trong cuộc sống hàng ngày bằng cách dạy con cách chia sẻ và chu đáo với bạn bè.
Trong dịch virus Trung Cộng (virus corona), trường của con gái tôi đóng cửa. Con gái tôi trở nên không vâng lời, vì tôi không có nhiều thời gian chăm con. Con bắt đầu có một vài thói xấu, như bật nhạc và nghe chuyện rất to và không chiều em gái. Tôi hiếm khi có thời gian rảnh để học Pháp. Điều này đã gây cản trở cho việc tu luyện của tôi. Tôi thường xuyên tức giận và cũng sẽ khiển trách con gái tôi. Trên thực tế, việc khiển trách con không hề hiệu quả chút nào. Tôi càng khiển trách con thì con lại càng trở nên bất trị. Là một người tu luyện, tôi cần phải chiểu theo các Pháp lý khi gặp phải các mâu thuẫn.
Sư phụ giảng:
“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhớ lời Sư phụ dạy trong tâm và thường xuyên nhắc nhở bản thân không được nổi nóng khi quản giáo con gái. Tôi cố gắng thay đổi phương pháp dạy con. Thay vì mắng con, tôi bắt đầu nói lý với con. Dần dần mọi việc ở nhà trở lại bình thường. Thỉnh thoảng khi tôi mệt hoặc buồn ngủ vào buổi chiều thì con sẽ tự nấu bữa trưa bằng lò vi sóng. Con cũng giúp tôi lau nhà.
Tôi thôi không phàn nàn con gái không chịu nghe lời nữa. Tôi sẽ chỉ gây tổn hại cho con bằng cách mắng nhiếc con mà thôi, và tôi biết điều này là không tốt. Tôi học cách khoan dung và cảm ơn con. Trong thời gian bị phong tỏa, tôi học Pháp với con gái lớn và đọc Chuyển Pháp Luân. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho con gái tôi và con đã nhận biết được nhiều chữ tiếng Trung. Tôi hoàn thành đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân với con trong vòng hai tháng. Sư phụ cũng thích lệ con gái tôi khi con phát chính niệm. Con nhìn thấy nhiều Pháp Luân và hoa sen. Nhờ sự dẫn dắt của Đại Pháp, con gái tôi trở nên biết nghĩ cho người khác hơn.
Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, con gái tôi không bao giờ phải uống thuốc. Bất cứ khi nào con thấy không khỏe thì tôi bật bài giảng Pháp của Sư phụ cho con nghe và bảo con niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo.” Năm nay ở cổ của con có một chỗ bị nhiễm trùng đỏ như con giun. Con luôn gãi chỗ đó và cả bố mẹ chồng tôi đều lo lắng. Họ muốn tôi đưa con đi khám bác sỹ. Khi tôi hỏi xem liệu con có muốn đi khám bác sỹ không thì con đã từ chối và cũng không muốn uống thuốc. Mẹ chồng tôi tỏ ra không vui nhưng tôi đã nói với bà rằng: “Thuốc thường có tác dụng phụ mẹ ạ. Con đã bảo cháu niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo,’ và mọi việc sẽ ổn thôi ạ.”
Để bố mẹ chồng tôi yên tâm, tôi đã hỏi con gái tôi lại lần nữa là liệu chúng tôi có nên đi bác sỹ không. Con gái tôi trả lời rằng: “Con không muốn đi khám bác sỹ đâu. Con đang được tiêu nghiệp, và con sẽ khỏe lại nếu con học Pháp. Sư phụ chắc chắn sẽ giúp con.” Con gái tôi bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo” 100 lần một ngày. Tôi cũng đọc Pháp và bật băng giảng Pháp của Sư phụ cho con nghe. Chẳng bao lâu sau, chỗ nhiễm trùng đã biến mất, và tôi nói với mẹ chồng rằng con gái tôi hoàn toàn ổn rồi. Tôi biết đây là vì con đã thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Gia đình tôi đã được chứng kiến điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, và chồng tôi thể hiện sự biết ơn đối với Sư phụ.
Hoàn thành thệ ước tiền sử và cứu chúng sinh
Tôi coi việc giảng chân tướng là trách nhiệm của mình và đã giúp các bạn cũ cùng trường cấp hai, cấp ba và cao đẳng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức Đoàn Đội của nó. Có một lần, một cô gái bắt chuyện với tôi trên tàu hỏa và tôi nghĩ đây là cơ hội giảng chân tướng. Không hề e dè gì, tôi bắt đầu nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng giảng chân tướng trên tàu cho một người bạn cũ học cùng cấp hai mà tôi đã không gặp trong tám năm.
Khi tôi đắc Pháp vào năm 2015, tôi đi xe máy điện để giảng chân tướng cho chúng sinh. Không kể thời tiết nóng lạnh thế nào, con gái tôi chưa bao giờ gây phiền toái cho tôi. Nếu con mệt, con sẽ cuộn tròn và ngủ trong ghế của con và thỉnh thoảng khi con tỉnh giấc, con sẽ lịch sự chào “tạm biệt” với những người lớn tuổi mà chúng tôi gặp.
Vào mùa Đông, tôi nhìn thấy một cái ví nằm trên mặt đất khi tôi đang rời khỏi một siêu thị sau khi giảng chân tướng. Bên trong ví có khoảng vài trăm Nhân dân tệ và vài cái thẻ tín dụng. Thấy một số điện thoại trong đó, tôi đã gọi điện và nói với người ở đầu dây bên kia rằng tôi đã nhặt được chiếc ví. Ban đầu thì người đàn ông đó muốn tôi mang tới một rạp chiếu phim. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi không làm vậy được vì tôi có rau cỏ ở xe máy và con gái tôi đang ngủ. Tôi bảo cậu ấy rằng tôi có thể đợi ở trước cửa rạp. Một lúc sau, ba nam thanh niên bước ra. Tôi trả lại ví tiền và nói với cậu ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói cho cậu ấy biết rằng chính quyền Trung Cộng trước kia đã giết nhiều người vô tội đến như thế nào và bây giờ họ đang đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kể cho cậu ấy về phiến đá tự nhiên có khắc chữ “Trời diệt Trung Cộng” ở tỉnh Quý Châu. Một trong ba thanh niên đã nói rằng cậu ấy cũng chẳng ưa gì Trung Cộng. Sau khi giúp họ thoái Đảng và các tổ chức Đoàn Đội của nó thì họ rất vui và quay trở lại vào rạp xem tiếp.
Một lần khác, tôi nhìn thấy một ông già đang đi trên vỉa hè khi tôi đang lái xe máy về nhà. Tôi dừng lại và bắt đầu giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy nói với tôi rằng khi ông ấy đang trên đường ra ga tàu để về nhà ăn Tết thì ông phát hiện đã bị mất ví tiền. Ông ấy không những không thể về nhà mà còn chẳng có tiền mua đồ ăn. Tôi thực sự cảm thấy khổ thân ông ấy và bảo ông ấy đợi một chút để tôi chạy về nhà lấy tiền. Ông ấy rất xúc động khi tôi đưa 200 Nhân dân tệ cho ông ấy và ông ấy muốn để lại chiếc đồng hồ đeo tay và chứng minh thư cho tôi để làm tin. Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của ông và bảo ông rằng ông nên cảm tạ Sư phụ Lý. Sư phụ đã dạy chúng tôi trở thành những người tốt hơn.
Một lần, tôi cũng cố gắng giảng chân tướng cho một người đàn ông trung niên. Mới đầu, ông ấy không sẵn sàng chấp nhận những gì tôi nói và nói rằng những điều đó chẳng liên quan gì tới ông ấy cả. Sau nhiều lần cố gắng nói lý với ông ấy, ông ấy đã chấp nhận những điều tôi nói và hiểu rằng đệ tử Đại Pháp thực sự quan tâm đến những người khác. Tôi cũng giúp ông thoái Đảng và các tổ chức Đoàn Đội của nó. Người đàn ông đó khen tôi ăn nói thông minh. Tôi biết rằng trí huệ của tôi là do Sư phụ ban cho và rằng Sư phụ đã an bài tất cả.
Kể từ khi virus Trung Cộng bùng phát, tôi biết rằng tôi cần phải cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa. Mặc dù phải trông hai con nhưng tôi vẫn phối hợp với các học viên khác và cố gắng làm tốt hết mức các việc trợ Sư chính Pháp. Khi tôi phải đi ra ngoài giảng chân tướng, chồng tôi sẽ trông hai con. Tôi rất biết ơn anh ấy vì điều này. Mặc dù chồng tôi không phải là một học viên nhưng anh ấy rất ủng hộ những điều tôi làm và chưa từng một lần phàn nàn với tôi.
Tôi biết tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước như tâm tranh đấu, tâm tật đố, thiếu kiên nhẫn và tâm an dật. Tôi sẽ chân chính tinh tấn thực tu và khiêm khắc chiểu theo Pháp. Tôi hy vọng rằng trong quãng thời gian hạn chế còn lại thì chúng ta có thể cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/5/419561.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/5/191246.html
Đăng ngày 28-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.