Bài viết của Lạc Khổ, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 09-12-2020] Tôi rất hiếm khi tham gia luyện công chung vào buổi sáng. Tôi luôn cảm thấy cực kỳ khó khăn để thức dậy sớm như vậy, cho dù đặt bao nhiêu đồng hồ báo thức cũng không có tác dụng, không thể đột phá được. Tôi rất khổ não vì mình thật lười biếng và ham ngủ.

Thời gian của chúng ta rất trân quý. Sao tôi lại có thể dành nhiều thời gian ngủ như thế ? Mỗi khi an dật, ngủ quên, tôi sẽ có những giấc mơ liên quan tới sắc dục. Nếu dậy sớm, tôi sẽ không có những giấc mơ như vậy. Có vẻ như tâm an dật và tâm sắc dục có mối liên hệ.

Vào tháng 10, tôi đã gặp hai mẹ con đồng tu. Người con gái sống ở ngoại ô. Cô ấy còn trẻ và đang độc tu, không có môi trường tu luyện. Cô ấy cũng gặp vấn đề trong việc dậy sớm luyện công, vì vậy tôi đã chia sẻ một vài suy nghĩ của mình với cô ấy.

Sau buổi chia sẻ tôi cảm thấy có chút thất vọng về bản thân mình, vì bản thân mình cũng biết những Pháp lý đó, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn không làm được, không muốn chịu khổ. Tôi nghĩ, nếu tôi có thể thực sự làm được như vậy thì sẽ chia sẻ thêm với cô ấy, chẳng phải khi đó chia sẻ sẽ có lực độ lớn hơn sao. Tôi đặt ra mục tiêu, trước hết tăng thời gian luyện bài công pháp thứ hai, sau đó chuyển sang bước tiếp theo.

Cứ như vậy, vào khoảng ngày 16, 17 tháng 10, tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai trong hai tiếng đồng hồ. Ba ngày đầu tiên mọi việc đều rất tốt, tuy nhiên vài ngày sau đó, khắp cơ thể của tôi trở nên đau đớn. Sau đó vài ngày, cơn đau biến mất và tôi đã có thể tiếp tục luyện bài công pháp thứ hai trong hai tiếng.

Tôi muốn có một bức ảnh của Sư phụ ở nhà. Ngay sau đó một đồng tu đã mang tới cho tôi một bức và một lư hương.

Từ đó trở đi tôi thức dậy vào lúc 3 giờ 10 phút mỗi sáng. Sau khi rửa mặt và thay đồ, tôi thắp ba nén hương và quỳ trước ảnh Sư phụ. Sau đó tôi sẽ ngồi đả tọa trong khoảng 90 phút đến 120 phút. Mỗi sáng tôi cũng luyện bài công pháp thứ hai trong hai tiếng đồng hồ. Môt hôm tôi chợt ngộ ra một cách sâu sắc hơn đoạn Pháp mà Sư phụ giảng:

“…khái niệm không gian thời-không ở nhân loại và của thời-không lớn hơn khác là khác nhau; ở đây một thời thần của chúng ta là hai giờ đồng hồ, thì lại là một năm ở không gian của họ”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân).

Một lần, tôi bị sốt rất cao. Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai và thấy hai tiếng đồng hồ dài vô cùng, tựa như một năm.

Hôm đó một vài lần tôi gần như đã buông tay xuống nhưng có một niệm đầu khác đã cản tôi lại. Căn phòng rất yên tĩnh. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gì đó nhỏ giọt trên sàn nhà. Hóa ra đó là những giọt mồ hôi của tôi.

Một ngày rưỡi sau đó, cơ thể tôi trải qua trạng thái từ nóng rất lạnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Tôi đã cầu xin Sư phụ chỉ cho tôi phải làm thế nào. Trong đầu tôi liền xuất hiện một giọng nói: “Chỉ cần một niệm sẽ có thể giải quyết được.”

Sau đó tôi nghĩ: “Trạng thái này không đúng. Nó phải dừng lại.” Ngay khi tôi xuất niệm đầu này, cơ thể tôi lập tức bình thường trở lại.

Một hôm, tôi có hẹn với một đồng tu đi ra ngòai để phân phát 50 cuốn “Hy vọng”. Trước khi rời đi, tôi khấu đầu dưới ảnh Sư phụ và cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi cứu được nhiều chúng sinh hơn. Khi đứng lên, tôi cảm thấy rất rõ ràng Sư phụ đã nói với mình: “Con hãy đi đi.” Đó là một cảm giác rất thần thánh và hạnh phục, như được bao phủ bởi một trường năng lượng mạnh mẽ.

Chúng tôi đi đến một tòa nhà cao tầng nhưng đi qua cửa cần có thẻ quẹt. Đúng lúc chúng tôi đang loay hoay không biết làm sao để đi vào được thì một người đàn ông giao sữa đến và mở cửa. Chúng tôi theo anh ấy đi vào.

Chúng tôi bắt đầu đi lên cầu thang. Tôi trẻ hơn và đi nhanh hơn vì thế khi đến tầng thứ 15, tôi phát hiện ra đồng tu của tôi ở sau tôi vài tầng. Tôi ý thức ra rằng mình đã sai, tôi không nên chứng thực bản thân như vậy, cô ấy và tôi nên phối hợp như một chỉnh thể trong nỗ lực cứu người này. Tôi đi chậm lại để chúng tôi có thể đi cùng tốc độ với nhau.

Cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành phân phát sách trong tòa nhà. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho tới khi chúng tôi lại đi tới cửa ra vào tòa nhà. Chúng tôi nhận ra rằng nếu không có thẻ cũng không thể đi ra ngoài. Chúng tôi vẫn giữ bình tĩnh và tập trung. Chúng tôi phát chính niệm. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Chỉ trong một phút, một cụ ông vừa đi mua đồ về đến nơi, ông mở cửa từ phía ngoài và chúng tôi đi ra ngoài một cách an toàn.

Dường như chúng tôi rất may mắn, mỗi khi cần đi ra hay đi vào toà nhà đều có người đến mở cửa. Tất nhiên đó chính là Sư phụ đã giúp chúng tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/9/青年大法弟子-实修的喜悦-416078.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/28/189047.html

Đăng ngày 05-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share