Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-12-2010] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Sau khi cuộc đàn áp bất hợp pháp bắt đầu vào năm 1999, tôi đã bị ĐCSTQ bức hại trong nhiều năm. Trong tù, tôi đối xử tốt với những người khác và chu đáo với từng người. Không để ý đến kinh tế hay địa vị xã hội của họ, tôi trò chuyện với mọi người và chân thành quan tâm đến tất cả mọi người. Tôi đã nói với họ về Pháp Luân Công từ nhiều góc độ. Tôi cố gắng hết sức mình để giúp họ hiểu Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại thế nào. Bằng cách này, tâm họ đã cảm động và họ thực sự hiểu rằng Pháp Luân Công là tốt.

Tôi đã mua thức ăn trưa cho những người không có suất ăn, và tôi tặng quần áo dư của mình cho những ai không có đủ quần áo. Mọi người đều tốt với tôi và thích nói chuyện với tôi. Một người nói rằng anh ấy đã không hiểu Đại Pháp, nhưng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn sau khi nói chuyện với tôi. Tôi nói đó là nhờ uy lực của Đại Pháp đã giúp anh cảm thấy bình hòa. Thái độ của các quản giáo đối với Đại Pháp cũng thay đổi. Mỗi khi có một tù nhân mới mà khó quản lý, họ đều nhờ tôi nói chuyện với người mới đến. Các quản giáo đều biết là tôi có thể giúp những tù nhân mới ổn định cuộc sống và điều đó sẽ giúp họ làm việc dễ dàng hơn. Với mọi cơ hội, tôi đều nói Đại Pháp tốt thế nào, nhờ đó đã hóa giải các tà niệm và khởi thiện niệm của họ.

Một ngày, một tù nhân trẻ bị cùm vì anh ta thích đánh nhau với những người khác. Với chiếc cùm, anh ấy đi lại khó khăn, và một buổi sáng anh đã không thể đi vào phòng vệ sinh nên đã làm dây bẩn ra quần. Mọi người lúc đó đang ăn sáng, nên đều tránh xa anh ấy. Hai người chúng tôi đã giúp anh cởi chiếc quần bẩn ra và lau người cho anh. Tôi đưa cho anh một chiếc quần lót sạch, và anh đặc biệt cảm kích. Từ đó, anh ấy đều nghe và hiểu mỗi khi tôi nói với anh về Pháp Luân Công. Sau đó, anh ấy đạt được uy thế cao hơn đối với các tù nhân trong phòng giam. Một ngày, một tù nhân mới được chuyển đến phòng giam và người tù nhân trẻ kia luôn bắt nạt người mới. Tôi đã nhắc nhở anh ấy “Trước đây anh có bị bắt nạt không? Giờ anh lại đang bắt nạt người khác, đó là sai đấy.” Từ đó, việc bắt nạt đã chấm dứt.

Một cậu bé từ tỉnh Hồ Bắc bị ngồi tù vì tội ăn cắp. Một hôm, cậu ta nhờ tôi chép cho bài thơ “Tố nhân” của Sư phụ. Tôi đã hỏi cậu “Em có hiểu không? Em thực sự muốn đọc chứ?” Cậu trả lời “Có ạ.” Ngày hôm sau, cậu bị chuyển đến một phòng giam khác và tôi thấy tiếc cho cậu, nhưng không lâu sau thì tôi nghe tin rằng cậu đang học Đại Pháp. Một ngày cậu bé khác bị thẩm vấn và tra tấn suốt một đêm, và một đồng tu đã cảm động khi thấy cậu bé có một ý chí kiên cường nhường nào. Người học viên đã hỏi cậu liệu cậu có muốn học Pháp Luân Công không. Cậu đã trả lời “Có ạ.”, và cậu đã học Pháp.

Cậu bé người Hồ Bắc đã tập công với những học viên khác ở ngoài trời mỗi ngày. Một hôm, một quản giáo nhìn thấy họ đang tập công và khi người quản giáo tiếp cận cậu bé, cậu đã nói rằng mình vào tù vì tội ăn cắp, nhưng cậu sẽ không thực hiện những hành động xấu nữa vì đã tu luyện Pháp Luân Công. Cậu đang cố gắng trở thành một người tốt, và người quản giáo đã không thốt lên lời. Cậu có vài đồng phạm bị giam trong những phòng khác nhau. Cậu bé người Hồ Bắc đã gửi tin cho họ và bảo họ tập Pháp Luân Công. Trong phòng giam của mình, cậu đã cãi nhau với một người mà đã lăng mạ Pháp Luân Đại Pháp. Người đồng tu đã bảo cậu hãy là một học viên tốt và không đánh nhau với những người khác. Cậu đã đến xin lỗi người kia. Khi một ai đó hỏi cậu một học viên Đại Pháp là thế nào, cậu đã nghiêm trang trả lời “Các học viên Đại Pháp là những sinh mệnh được tạo ra bởi Đại Pháp. Họ vững như bàn thạch và không thể bị lay chuyển.

B, một người từ tỉnh An Huy, bị tạm giam do gây tai nạn giao thông. Anh ấy rất tốt và mỗi khi có một tù nhân mới, anh đều tặng họ một gói mỳ ăn liền. Tôi đã viết bài chân tướng về Pháp Luân Công theo dạng Vấn – Đáp. Tôi cố gắng liệt kê các câu hỏi mà một người thường có thể hỏi, và sau đó đưa ra các câu trả lời đơn giản và dễ hiểu. Tôi đưa những câu hỏi và phần trả lời này cho mọi người trong phòng giam và sau đó nói chuyện với họ. Sau khi đọc, B đã có thể hiểu về Pháp Luân Công rất tốt. Tôi đã giúp anh học thuộc Hồng Ngâm. Từ đó, anh có thể nhớ được rất nhiều bài thơ từ Hồng Ngâm. Tôi cũng dạy anh viết văn, kể với anh những điển cố lịch sử và đàm đạo về cuộc đời với anh. Tôi đã cố gắng tạo cho anh một ấn tượng tốt về Đại Pháp ở mọi phương diện. Lúc đó, tôi có những vết ngứa nhỏ màu đỏ khắp cơ thể. Bàn tay tôi mưng mủ và sau đó thì cả hai bắp chân cũng mưng mủ. Tôi không thể đánh răng hay rửa mặt như bình thường. B đã giúp tôi rửa bát và giúp tôi tắm. Vì anh gần gũi với tôi, các quản giáo đã chuyển anh sang phòng giam khác, và sau đó, khi tôi gặp lại, anh đã có thể viết văn rất tốt và đã có một nhận thức sâu sắc hơn về Đại Pháp.

Sau khi nhìn thấy sự đau ốm bề mặt thể chất của tôi, nhiều người đã hỏi “Anh có thể khỏe lại mà không cần uống thuốc không? Liệu tay anh có thể lành lặn lại không?” Đột nhiên tôi có tâm lo sợ, nhưng rồi tôi nghĩ rất nhiều đồng tu còn không sợ sinh tử, thì đám phát ban nhỏ xíu không thể ảnh hưởng tới tôi được, thậm chí dù tay tôi có bị phế. Nỗi khổ sở này kéo dài gần sáu tháng. Hai tháng đầu, tôi cảm thấy rất tệ do bị ngứa dữ dội khắp cơ thể. Điều kỳ lạ là tôi không cảm thấy ngứa ngáy chút nào khi ngồi kiết già và bắt đầu tập. Lúc đó, hàng đêm khi tôi  thức giấc vì ngứa ngáy, tôi lại dậy và tập công. Tôi ngủ khi cảm thấy buồn ngủ và tôi lại tập công khi cảm thấy ngứa. Tôi ghi nhớ Pháp và phát chính niệm mỗi khi có cơ hội. Tôi nhanh chóng hồi phục, mọi người trong phòng giam và các quản giáo đều kinh ngạc.

Trong  tù, tôi đã gặp một cậu bé khác bị đi tù vì tội trộm cắp. Cậu rất vui mừng khi gặp tôi, vì cậu nói rằng một người bạn của cậu ở Bắc Kinh đã kể với cậu một câu chuyện về Pháp Luân Công. Bạn cậu đã ăn trộm ví của một người đàn bà trên xe buýt và đã bị một cảnh sát bắt quả tang. Viên cảnh sát hỏi người đàn bà liệu cái ví có phải của bà không. Bà bảo đúng, nhưng đã nói rằng cậu bé kia là bạn của bà, và nó không ăn trộm. Mặc dù viên cảnh sát rất tức giận, nhưng anh ta không thể làm gì cả. Khi bạn cậu và người đàn bà xuống xe, bà đã cho bạn cậu 100 tệ, và nói rằng bà tập Pháp Luân Công. Bà bảo rằng Pháp Luân Công không giống như những gì ĐCSTQ tuyên truyền và rằng cậu từ giờ trở đi nên chính lại hành vi của mình. Sau khi tôi nghe câu chuyện, tôi thấy ấn tượng vì người đồng tu đó đã hành xử rất hay. Ở Bắc Kinh tôi đã gặp vài tên trộm cắp. Họ nói rằng họ có thể được thả ra miễn là họ chịu đưa tiền hối lộ cho các viên chức nhà tù. Các cảnh sát đã công khai định mức giá dựa trên mức độ nhiều ít của những bằng chứng mà họ có. Những tên trộm mà tôi gặp đã bị ngồi tù là vì họ không trả tiền gì. Trên bề mặt, dường như là cảnh sát duy trì công lý, nhưng thực tế là cảnh sát đã lấy tiền ăn cắp cho bản thân mình. Sau khi được thả, những tên trộm lại ăn trộm nhiều hơn để chuẩn bị cho những lần hối lộ sắp tới. Tôi đã nói với những tên trộm cắp đó về Pháp Luân Công và vì họ đã nghe chân tướng về Pháp Luân Công trước đó, họ có thể dễ dàng chấp nhận những gì tôi đã nói.

Trong phân xưởng làm việc tại nhà tù, một tên cướp thường hỏi tôi về Pháp Luân Công. Sau khi tôi nói chuyện với anh, anh  bảo mình đã hiểu nhầm về Pháp Luân Công trước đây. Từ đó, anh  rất tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tặng anh  một cuốn Hồng Ngâm và các kinh văn của Sư phụ. Anh  đã cố gắng ghi nhớ tất cả. Tôi tiếp tục nói sâu với anh về Pháp Luân Công từ mọi góc độ. Nhận thức của anh về Đại Pháp ngày càng trở nên sâu sắc hơn, và anh cũng đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh đã giúp đỡ chúng tôi truyền nhau những kinh văn của Sư phụ và phân phát thư từ. Anh cũng chỉ ra những chấp trước của chúng tôi mỗi khi anh thấy chúng. Hành xử của anh đã thay đổi thành một học viên vì anh đã có thể thực sự suy nghĩ và hành động từ trong Pháp.

Có một “đại ca” trong phòng giam tối nhất của nhà tù. Anh này thích nói chuyện với tôi và biết về Pháp Luân Đại Pháp thông qua tất cả các kênh thông tin. Anh cũng đã bị ĐCSTQ tra tấn tàn bạo. Tôi nói “ĐCSTQ thực sự là một tổ chức tà ác và tà giáo.” Anh đồng ý với tôi. Một hôm, trước vài người, anh  gọi tôi lên và bảo “Pháp Luân Công đã làm gì nào? Tại sao họ lại bị tra tấn? Họ tin vào Chân – Thiện – Nhẫn. Họ là những người tốt. Những gì tuyên truyền trên TV đều là dối trá.” Khi anh thấy tôi cảm thấy không khỏe, anh khăng khăng đưa tôi 100 tệ. Khi tôi không nhận tiền, anh đã đưa tiền cho một quản giáo và bảo anh này mua hoa quả cho tôi. Điều này khiến tôi hạnh phúc khi biết được rằng những người có tiền duyên đang ở khắp nơi, thậm chí cả trong môi trường tù đày này.

Tôi đã thực sự trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp. Với Pháp, chúng ta có thể tồn tại trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào. Chúng ta giữ đức hạnh riêng của mình, tịnh hóa bản thân, và cũng cứu độ chúng sinh để tạo ra một tương lai tốt đẹp cho họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/12/21/在狱中救度世人的故事-233925.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/1/6/122344.html
Đăng ngày 19-1-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share