Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 21-05-2020] Trước Tết năm nay, con gái tôi bất ngờ đưa cháu ngoại đến nhà tôi và muốn để cháu ở đây vài ngày. Tôi vui vẻ nói: “Tốt quá, cháu ở đây với bà ngoại vài ngày nhé.” Con gái tôi ở lại một lúc rồi ra về.

Cháu ngoại tôi năm nay học lớp 3. Bình thường cháu khá bận với việc học, hơn nữa con gái tôi cũng ủng hộ tôi tu luyện, sợ ảnh hưởng đến tôi, nên cũng không thường xuyên để cháu ở lại. Tôi nói với cháu gái: “Chúng ta học Pháp nhé.” Trước đây tôi đã cùng cháu học cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng chưa có lần nào đọc một cách hệ thống từ bài giảng thứ nhất đến bài giảng thứ chín. Lần này tôi muốn cùng cháu đọc một lần hoàn chỉnh cuốn Chuyển Pháp Luân.

Nghe tôi nói học Pháp, cháu vui mừng trả lời: “Vâng ạ,” sau đó còn nói với tôi một cách bí hiểm: “Bà ngoại biết không, cháu đã nhìn thấy Sư phụ.” Vì mỗi ngày tôi đều thắp hương cho Sư phụ, có lúc cháu ở đây cũng tự mình thắp hương cho Sư phụ rồi khấu đầu. Nhìn thấy bộ dạng của cháu thành kính, tôi hỏi: “Cháu nhìn thấy Sư phụ trong ảnh phải không?” Cháu trả lời: “Không phải, là Sư phụ thật sự đã tới nhà cháu.”

Tôi xúc động nói: “Mau kể cho bà ngoại nghe!” Tôi biết nhất định Pháp thân của Sư phụ đã tới nhà cháu, cháu đã nhìn thấy. Trước đây cháu cũng thường nhìn thấy một số cảnh tượng ở không gian khác, ví dụ như: Buổi tối tan học tôi đi đón cháu, cháu nhìn thấy dưới chân tôi có ánh sáng, còn nhìn thấy thân thể của tôi phát ra ánh sáng, còn trên đỉnh đầu có quang trụ. Do đó cháu rất tin vào việc thế gian này có Thần Phật, cũng thường nói với tôi khi về Thiên quốc phải mang cháu theo. Cho nên lần này cháu thấy Sư phụ, thực sự chính là Pháp thân của Sư phụ.

Cháu gái tôi có khả năng biểu diễn tự nhiên, cháu kể cho tôi rất sinh động, khiến tôi nước mắt lưng tròng. Cháu nói rằng mẹ cháu lúc đó cũng rơi lệ.

Cháu kể rằng mấy hôm trước ở nhà, đột nhiên bụng cháu rất đau, càng ngày càng đau, có lúc chịu không nổi. Bố mẹ cháu sợ hãi, nhanh chóng đưa cháu vào bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói cháu bị viêm ruột thừa cấp tính, cần đến bệnh viện nhi khám lại, bệnh viện này không chữa được. Bố mẹ lái xe đưa cháu đến một bệnh viện lớn. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói trong bụng cháu có một loại khí chưa xác định, cần ở lại bệnh viện để theo dõi. Nhưng phòng bệnh hết giường, phải nằm ở hành lang. Bố mẹ cháu nói như vậy thì khổ quá! Lại lái xe đưa đến một bệnh viện lớn khác, sau khi kiểm tra lại nhập viện theo dõi, tiêu tốn bao nhiêu tiền vẫn không xác định được đích xác là bệnh gì.

Khi cháu kể đến đây, tôi hỏi cháu: “Sao cháu không niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo?” Cháu nói: “Trong tâm cháu đã niệm rồi.” Lúc ấy mẹ cháu cũng nhớ ra và nói: “Mau niệm những lời bà ngoại dạy con.” Lúc này trời đã sắp tối, mẹ cháu bảo về nhà ăn cơm trước, mai tính sau. Khi này cháu dường như không còn đau đớn như lúc trước, bố mẹ liền đưa cháu về nhà.

Về đến nhà, mẹ cháu nói: “Con học theo bà ngoại ngồi xếp bằng một lúc đi.” Mẹ cháu đi nấu cơm, cháu liền ngồi xếp bằng.

Bởi vì trước đây có nhiều lần con gái đưa cháu đến nhà tôi, đến giờ ăn cơm, lại đúng thời gian phát chính niệm toàn cầu, nên tôi để mọi người ăn trước, tôi phát chính niệm xong mới ăn. Lúc này cháu làm theo tôi ngồi song bàn lập chưởng. Khi phát chính niệm, tôi làm thế tay không chuẩn, cháu liền chỉnh lại cho tôi, nói thân phải ngay ngắn, lưng phải thẳng, đầu không được cúi, rất có trách nhiệm. Kỳ thực khi mọi người đang ăn cơm, tôi phát chính niệm không được tĩnh tâm, nhưng tôi vẫn tiếp tục cố gắng làm việc mình cần phải làm, để mọi người biết đây là một phần trong tu luyện của tôi. Sau một thời gian, tôi đã có thể tĩnh lại được.

Cháu gái thường nghe tôi nói tu luyện phải có chính niệm, hiện tại khi ở nhà cháu cũng học cách ngồi xếp bằng giống tôi, trong tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Cháu nói: “Hôm đó cháu ngồi xếp bằng, đang niệm thì thấy Sư phụ tới. Cháu nhìn kỹ, thấy Sư phụ giống hệt như Pháp tượng Sư phụ ở nhà bà ngoại. Sư phụ ngồi đả tọa trên đài sen. Sư phụ từ xa bay tới trước mặt cháu rồi nói, ‘Con cố gắng nhẫn một chút là được, sau này da dẻ của con cũng sẽ tốt lên.’”

Từ nhỏ, da của cháu chỗ nào bị thương sẽ không dễ lành, lần này Sư phụ đã gỡ nghiệp bệnh cho cháu. Cháu nói, lúc này bụng của cháu liền thoát khí ra ngoài, bài xuất ra rất nhiều khí, một lúc sau cháu đã xuống nhà chơi đùa. Mẹ cháu làm cơm xong nhìn thấy cháu tự chơi đùa, liền hỏi: “Con đã khoẻ chưa?” Cháu liền kể lại chuyện vừa xảy ra.

Cháu nói rằng mẹ cháu đã khóc. Đúng vậy, ở hoàn cảnh của người mẹ đang lo âu, bất an khi con bị bệnh, thoáng cái bệnh liền mất, có thể không xúc động sao? Tôi biết con gái tôi khóc vì vui mừng, cũng vì đau buồn, vui vì cháu ngoại tôi đã được Sư phụ quản, cũng vì vậy mà con gái tôi đã đưa cháu qua chỗ tôi học Pháp; buồn vì trước đây con gái tôi cũng là đệ tử Đại Pháp, vì quá coi nặng tình, sau khi kết hôn không còn học Pháp nữa. Chỉ là lúc thân thể gặp vấn đề mới luyện công, hơn nữa Sư phụ vẫn quản, sau khi luyện công xong thân thể lại khoẻ lại, về sau công việc bận rộn lại không luyện.

Tôi nghĩ việc này cũng có quan hệ với trạng thái tu luyện của tôi. Tôi muốn tận dụng cơ duyên này, cứu những người hữu duyên trong gia đình. Cháu ngoại tôi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi, vẫn còn ham chơi. Tôi cùng với cháu học khoảng 10 trang, lại cho cháu chơi đùa một lúc.

Cho dù vậy, tôi cũng thấy được chân chính đắc Pháp không hề dễ dàng. Mỗi lần học Pháp liền thấy cháu dáng vẻ khó chịu, còn lúc chơi đùa thì không có chuyện gì, ngồi xuống học Pháp chưa được vài trang, lập tức bắt đầu chỗ này khó chịu, chỗ kia khó chịu, một lúc lại gãi, một lúc lại gãi. Tôi hỏi cháu chuyện gì? Cháu nói cũng không biết vì sao, mỗi lần học Pháp thân thể lại khó chịu.

Nhưng xem ra đứa trẻ này vẫn rất nghiêm túc dụng tâm học. Tôi yêu cầu cháu vô cùng nghiêm khắc, không được đọc sai, để cháu biết rằng việc học Pháp rất nghiêm túc. Ngược lại cháu yêu cầu tôi cũng rất nghiêm túc: tôi phát âm không chuẩn liền chỉnh lại cho tôi. Tôi học Pháp hơn 20 năm qua, về cơ bản chưa có ai chỉnh cho tôi như vậy, tôi học Pháp vô cùng nghiêm túc, nhưng tiểu đồng tu này vẫn có thể chỉ ra những chữ tôi đọc không chính xác. Điều này cũng giúp cho hai bà cháu cùng đề cao trong học Pháp, tâm tính ngày càng trầm ổn.

Để giúp cháu đọc hết một lần cuốn Chuyển Pháp Luân và chân chính đắc Pháp, tôi phát chính niệm để thanh lý trường không gian của cháu, để cháu có thể ngồi được lâu hơn. Nhưng đôi khi cháu không thể ngồi tiếp được, cháu khó chịu đến mức mắt ngấn lệ, tôi có chút không đành lòng. Tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm cho cháu. Tôi biết rằng mặt minh bạch của cháu biết rõ mình phải học Pháp cho tốt. Lúc này tôi thực sự cảm nhận được một cá nhân đắc Pháp khó khăn như thế nào cá nhân đó may mắn như thế nào.

Trước Tết, chúng tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cũng đã cùng cháu xem băng hình Sư phụ giảng Pháp. Ngày đầu năm mới, cháu ở nhà tôi xem biểu diễn Shen Yun. Bởi vì trường học không hoạt động, học tại nhà, sau Tết cháu lại tới nhà tôi ở vài ngày, chúng tôi lại học một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân. Lần này tình hình học Pháp tốt hơn nhiều, không còn gãi đầu gãi tai khó chịu. Cháu còn biết mình có tâm chấp trước cần bỏ.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu cháu ngoại của con, đồng thời cũng giúp con đề cao. Trước đây tôi luôn cảm thấy ngủ không đủ, mệt mỏi, hiện tại sau khi phát chính niệm lúc 12 giờ đêm tôi cũng không ngủ luôn, mà còn luyện tĩnh công ba tiếng đồng hồ. Mặc dù trong khi luyện không phải lúc nào cũng đạt được trạng thái tĩnh, nhưng đây cũng là một sự khích lệ mà Sư phụ dành cho tôi.

Hiện tại cháu gái tôi có thể đọc thuộc hết Luận Ngữ, đã biết chân tướng. Cháu bị bắt buộc gia nhập đội thiếu niên ở trường, tôi bảo cháu, lúc giơ nắm tay lên thì tâm bất động, miệng không nói gì. Cháu làm theo, nhưng vẫn bị coi là đội viên đội thiếu niên, cho nên tôi đã cho cháu lên mạng làm thoái đội.

Cháu ngoại tôi quả là may mắn: trí nhớ rất tốt, học từ vựng tiếng Anh, bài văn Tiếng Anh rất nhanh; học ở trường trọng điểm của thành phố, là một trong những học sinh đứng đầu lớp, biểu hiện ở các hoạt động khác cũng rất xuất sắc; rất thiện lương, chân thành, ở phương diện nào cũng tốt, khiến tôi rất cảm động. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã mang đứa trẻ này tới gia đình chúng tôi, trở thành cháu ngoại, cũng là tiểu đồng tu của tôi.

Hiện tại con gái tôi đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp, mẹ con cháu đã có thể cùng nhau học Pháp.

Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi đã cứu độ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/21/外孙女说师父来了-405956.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/6/185398.html

Đăng ngày 18-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share