Bài viết của Lương Lâm, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nhật Bản
[MINH HUỆ 09-07-2020] Tôi là một học viên Đại Pháp ở Nhật Bản. Khi đọc Kinh văn mới của Sư phụ “Lại một gậy cảnh tỉnh”, tôi mới nhận ra mình đã làm sai điều gì. Tôi muốn làm rõ một số sự thật liên quan đến hai bài viết mà Trần Văn Duệ đã công bố dưới tên tôi, cũng như một số suy ngẫm của tôi về ma nạn này.
Trần Văn Duệ đã công bố hai bài viết bằng tên tôi như thế nào
Khi tôi gặp Trần Văn Duệ lần đầu, cô ta nói với tôi rằng cô ta đã đến Nhật Bản vào những ngày đầu của đại dịch virus corona, nhưng không thể quay lại Singapore do bệnh dịch lây lan. Trần Văn Duệ nói với tôi rằng, sau này, cô ta sẽ sang Ý học để thiết kế quần áo hàng hiệu cho nhân loại trong tương lai, v.v.
Lúc mới sang, cô ta ở nhà của một học viên, nhưng sau đó lại bị yêu cầu rời đi. Khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, cô ta bắt đầu kể cho tôi nghe về những công năng của bản thân và cô ta đã sử dụng những công năng đó như thế nào. Cô ta cũng nói rằng cô ta có một sứ mệnh ở Nhật Bản, v.v.
Tôi đã kể cho Trần Văn Duệ về một chút năng lực mà tôi có và những gì tôi có thể nhìn thấy. Tôi cũng chỉ ra những chấp trước và thiếu sót của cô ta. Cô ta vẫn cứ quả quyết rằng mình đúng và đã bị các học viên khác đối xử bất công. Tôi hơi khựng lại rồi nghĩ: Là một học viên, tại sao cô ta không thể hướng nội tìm?
Tôi đề nghị cô ta thiện ý nói chuyện với những người có liên quan để tìm cách giải quyết các vấn đề. Trần Văn Duệ nói rằng không ai trong số họ trả lời điện thoại và không chịu chia sẻ với cô ta. Cô ta nói rằng cô ta đã có cách để giải quyết các vấn đề đó.
Do chấp trước hiển thị của bản thân, tôi đã bị mê hoặc khi nghe cô ta nói về công năng. Khi tôi chuẩn bị rời đi, Trần Văn Duệ nhờ tôi viết một bài báo để chứng minh rằng cô ta vô tội và đã bị buộc tội oan. Tôi nói với cô ta rằng tôi cần phải suy nghĩ thêm về điều đó sau khi trở về nhà. Ngay sau đó, người chủ nhà (là một đồng tu) cũng tham gia và cố gắng thuyết phục tôi giúp Trần Văn Duệ, còn nói rằng cô ta thực sự đáng thương. Họ cũng cho tôi xem điện thoại di động của họ, và nói rằng nhiều đồng tu đang viết bài để lên tiếng cho Trần Văn Duệ.
Vì bị động tâm người thường, tôi đã đồng ý. Tôi đọc bài viết lên trong khi Trần Văn Duệ gõ vào máy tính. Lúc đó, tôi cảm giác như thể có gì đó đang điều khiển mình và tôi đã nói tất cả những gì Trần Văn Duệ cần. Chỉ cần cô ta gợi ý một chút là tôi sẽ nói mọi điều theo mạch suy nghĩ đó, như thể chính cô ta đang nói điều đó. Tôi hỏi cô ta tại sao lại như vậy thì cô ta chỉ nhìn xuống mà không nói gì.
Tôi muốn suy nghĩ nhiều hơn về bài viết này sau khi trở về nhà, nhưng Trần Văn Duệ cứ giục tôi nhanh chóng đưa nó ra. Cuối cùng, tôi đã đồng ý để cô ta sẽ gửi nó đi. Tôi cảm thấy khá tệ hại, vì đã làm điều trái với ý nguyện của mình. Sau đó, tôi trở về nhà.
Tôi nghĩ bài viết này sẽ được gửi đến Phật học hội địa phương ở Nhật Bản trước để xét duyệt, nhưng Trần Văn Duệ đã gửi nó thẳng đến Phật Học hội Singapore. Khi tôi hỏi tại sao lại gửi bài viết đến đó, cô ta nói đó là để chứng minh sự vô tội của cô ta, rằng các học viên ở Nhật Bản đang lên tiếng cho cô ta. Tôi không biết cô ta còn gửi nó đến nơi nào khác không.
Trên đường về nhà, một học viên địa phương đã gọi cho tôi, vì vậy tôi đã kể cho anh ấy nghe chuyện gì đã xảy ra. Anh hỏi tôi đã đọc thông tri của Phật Học hội địa phương chưa. Tôi nói tôi chưa đọc. Anh nói với tôi rằng bài viết đã được gửi cho anh, và anh cảm thấy tôi làm vậy là sai. Tôi nói với anh rằng bản thân tôi cũng có cảm giác như vậy.
Về đến nhà, tôi cảm thấy thực sự tệ, vì vậy tôi đã gọi điện cho Trần Văn Duệ và để lại lời nhắn: “Tôi không đồng ý gửi bài viết này. Xin hãy xóa nó đi.“ Ngày hôm sau, tôi gọi cho cô ta lần nữa để yêu cầu xóa bài viết, nhưng cô ta nói cô ta đã gửi đi rồi, và không thể xóa nó được nữa.
Sau đó, tôi đến giải thích với Phật Học hội địa phương, và họ cho biết tôi có thể giải thích những gì đã xảy ra tại buổi học Pháp nhóm lớn. Sau đó, những người đi theo Trần Văn Duệ đã gọi điện cho tôi mỗi ngày, nói rằng Trần Văn Duệ đã bị oan mà tôi vẫn không chịu lên tiếng bênh vực cho cô ta.
Tôi nghĩ mình nên thiện ý giải quyết vấn đề theo các nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”, vì vậy tôi đồng ý viết một bài viết khác theo yêu cầu của Trần Văn Duệ.
Trong bài viết mới này, tôi đã viết: Các học viên Đại Pháp ở Nhật Bản cần hướng nội, và các học viên ở Singapore cũng cần hướng nội. Khi tất cả chúng ta đề cao tâm tính dựa trên Pháp, các vấn đề sẽ được giải quyết tốt đẹp.
Tôi đã gửi bài viết cho Trần Văn Duệ, nhưng cô ta gọi cho tôi và nói bài viết không tốt và cần được chỉnh sửa vì tôi đã không viết theo đúng yêu cầu của cô ta. Cuối cùng, tôi đồng ý đến chỗ cô ta một lần nữa để chỉnh sửa lại bài viết. Tôi bắt nhầm chuyến xe buýt trên đường đến chỗ cô ta. Thực ra, đây là một điểm hóa của Sư phụ bảo tôi đừng đi. Nhưng tôi đã không ngộ ra mà vẫn đến chỗ Trần Văn Duệ.
Khi tôi đến nơi, Trần Văn Duệ nói rằng tất cả những gì tôi viết trong bài là không có gì tốt cả. Tôi nói với cô ta rằng tôi không thể viết về những gì cô ta đang làm, vì vậy cô ta đã tự viết lại bài viết này, trong đó cô ta đã đẩy các học viên ở Nhật Bản sang phía đối lập và viết dựa trên quan niệm của cá nhân cô ta. Cô ta đọc cho tôi nghe sau khi hoàn thành. Tôi cảm thấy tâm trí mình đang bị khống chế và không thể tiếp thu những gì cô ta đang đọc. Trong tâm tôi thấy thực sự khủng khiếp. Tôi mê mờ đến mức thậm chí đã đồng ý gửi bài viết đi.
Khi đang viết bài, biểu hiện trong mắt cô ta rất kỳ lạ, trạng thái tinh thần của cô ta cũng biểu hiện khá kỳ quái. Cô ta rất vui và hào hứng sau khi gửi bài viết. Tôi đã sốc khi nhìn thấy biểu cảm trong mắt cô ta. Cô ta đang ở trên chín tầng mây, một cách hơi bất thường, như thể một ác quỷ đã hiện nguyên hình. Khi nhận ra tôi đã phát hiện ra điều gì đó ở cô ta, cô ta liền cúi đầu và chuyển sang nói chuyện với người khác.
Lúc ấy, có bốn người ở đó, có cả một đứa bé. Tôi ra nói chuyện với Trần Văn Duệ, nhưng cô ta lờ tôi đi. Vì vậy, tôi đã đi về. Tôi cảm thấy rất tệ sau khi rời khỏi chỗ của họ. Trần Văn Duệ đã gửi bài viết thứ hai bằng tên tôi cho nhiều người khác, gồm cả các nhóm chat của nhiều hạng mục khác nhau, gây ảnh hưởng rất xấu.
Suy ngẫm của tôi về ma nạn này
Tôi đã hướng nội sâu để xác định vì sao tôi lại bị Trần Văn Duệ khống chế chặt đến vậy, kể cả những chấp trước của tôi và những điều tôi đã nói trong bài viết đầu tiên của mình để cố gắng chứng minh Trần Văn Duệ vô tội.
Có những lời trong bài viết đó không xuất phát từ tâm tôi. Nghĩ lại, tôi nhận ra rằng tôi đã nói những lời đó dưới sự sai khiến của tà ác. Bốn, năm ngày sau khi bài viết đầu tiên được gửi đi, chúng liên tục phát tín tức vào tâm trí tôi “Ngươi làm đúng rồi. Ngươi đã đúng.” Có hai lần, những sinh mệnh đó tiến đến chỗ tôi dưới dạng một khối vật chất màu xám, to bằng nắm tay. Có lần, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai sau giờ làm việc, tôi mở mắt ra và thấy nó đang tiến đến. Nhưng lần này, nó đến với hình ảnh của một vị Bồ Tát. Tôi nói với nó trong tâm: “Người là giả mạo. Bồ Tát có đi ra từ thùng rác không?” Rồi nó rời đi.
Khi viết bài viết này, tôi có thể nhớ lại hành vi của Trần Văn Duệ, cách cư xử, và biểu hiện trong đôi mắt của cô ta… Những điều đó đã chứng minh rằng cô ta là tà ác, không có một chút tử tế nào.
Tôi phát hiện ra rằng cô ta không chỉ dùng tên của tôi mà còn dùng tên của nhiều người khác để viết bài nhằm chứng thực bản thân. Tôi cũng nhận thấy khi chia sẻ với nhiều học viên khác nhau, cô ta đã dùng các phương thức khác nhau để khống chế mọi người. Cô ta đã lợi dụng các chấp trước của họ để khống chế họ một cách khó mà phát hiện ra, cũng giống như cách khiến tôi mắc bẫy. Tôi thấy vô cùng xấu hổ về sai lầm của bản thân.
Khi tôi chia sẻ với một đồng tu, cô ấy bảo tôi: “Chị đã sống ở nước ngoài lâu rồi. Chị không biết đây là thủ đoạn mà tà ác dùng để chuyển hóa học viên bị cầm tù ở Trung Quốc. Chúng khiến cô phải bám chặt vào chúng như nam châm. Nhiều người đã vô tình đi chệch khỏi chính lộ.”
Khi suy ngẫm sâu, tôi nhận ra rằng đây là một vấn đề rất đáng sợ. Trong tu luyện, nếu bước sai một bước có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Tôi đang phơi bày những gì tôi đã nhìn, nghe, và cảm nhận như một lời cảnh báo cho các đồng tu khác.
Ngày 30 tháng 6, tôi đã tuyên bố tại buổi học Pháp nhóm lớn rằng hai bài viết mang tên tôi là vô hiệu, nhưng Trần Văn Duệ và một số người khác vẫn tiếp tục gửi tới mọi người.
Tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng trong giai đoạn cuối của thời kỳ Chính Pháp và gây tổn hại nghiêm trọng cho Đại Pháp, gây can nhiễu lớn đến các học viên ở Nhật Bản, cũng như gây tổn hại lớn cho các học viên trong Đoàn nhạc Tianguo của Nhật Bản. Tôi chân thành xin lỗi tất cả các học viên Đại Pháp ở Nhật Bản. Cuối cùng, tôi đã trở nên thanh tỉnh. Kể từ bây giờ, tôi sẽ chỉ làm những gì mà Sư phụ đã bảo chúng ta làm. Tôi sẽ làm tốt ba việc và nhanh chóng cứu nhiều chúng sinh hơn nữa!
Tôi cũng muốn kêu gọi những đồng tu vẫn còn mê lạc hãy thức tỉnh. Chúng ta hãy phối hợp tốt như một chỉnh thể và bước đi ngay chính trên con đường của mình trong giai đoạn trợ Sư chính Pháp cuối cùng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/9/408757.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/4/186188.html
Đăng ngày 12-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.