Bài viết của đệ tử Đại Pháp Bắc Kinh
[MINH HUỆ 13-05-2020]
1. May mắn được tham gia khóa giảng thứ nhất, thân thể hết bệnh thần kỳ
Từ nhỏ tôi vốn yếu ớt và mắc nhiều bệnh tật, cứ hai ba ngày lại phải tới phòng khám, các bác sĩ đều gọi tôi với tên “Lâm Đại Ngọc“. Trong ký ức của tôi hầu như không có một ngày nào yên ổn, nếu không phải bị viêm phế quản thì là viêm màng phổi, viêm cơ tim, viêm phổi v.v. Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành tôi đều phải sống chung với những căn bệnh này.
Năm 1990, tim tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, vì vậy tôi đã đến Bệnh viện Chuyên khoa Tim mạch Phụ Ngoại Bắc Kinh để kiểm tra, kết quả chẩn đoán tôi bị rối loạn nhịp tim. Bác sĩ ngay lập tức yêu cầu nhập viện nhưng họ vẫn không thể tìm ra nguyên nhân. Vào thời điểm đó, nhịp tim của tôi chỉ đập 40 nhịp/mỗi phút, có lúc hơn 30 nhịp/ mỗi phút. Cho dù dùng đủ các loại thuốc khác nhau nhưng vẫn không thể kiểm soát nhịp đập, điều này khiến tôi vài lần gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cứ như vậy, tôi nằm viện suốt bốn tháng mà không hề có cải thiện gì. Sau đó, tôi được chuyển đến bệnh viện khác nhưng cũng không có gì thay đổi, thậm chí còn một lần nữa xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng. Tôi được cấp cứu trở lại. Bác sĩ yêu cầu gia đình cho tôi xuất viện, đồng thời từ bỏ việc điều trị.
Sau khi trở về nhà, tôi chỉ có thể nằm trên giường mỗi ngày và hít thở không khí mà duy trì sự sống. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân, tất cả các việc lớn nhỏ trong nhà đều phải dựa vào một mình chồng tôi. Cả ngày tôi chỉ có thể dùng nước mắt để rửa mặt nhưng cũng không thay đổi được điều gì, thật sự là cảm giác sống không bằng chết. Vào năm 1992, một đồng nghiệp đã giới thiệu với tôi rằng có một công pháp rất tốt sắp bắt đầu mở khóa học và khuyên tôi nên đi. Nhờ sự hỗ trợ của người nhà, tôi đã may mắn được tham dự khóa giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ tổ chức tại Bắc Kinh. Lúc đó, cảm giác đầu tiên khi tôi nhìn thấy Sư phụ là Ngài rất cao lớn, đĩnh đạc và lại rất ôn hòa, Ngài đối xử với mọi người rất hòa nhã. Sư phụ lúc đó đã ở tuổi 40 nhưng trông rất có tinh thần, một người vô cùng giản dị. Khóa học đầu tiên có khoảng hơn 200 người tham gia, mã số học viên của tôi là 99.
Trong quá trình nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi đã minh bạch được rằng mục đích con người đến thế gian này là để quay về với bản tính tiên thiên, cuối cùng phản bổn quy chân, dựa theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” để làm một người tốt. Trong những môn khí công tôi học trước đây, không có thầy khí công nào từng giảng về những đạo lý làm người như vậy, vì vậy tôi cảm nhận thấy Sư phụ hoàn toàn khác biệt và Sư phụ là chính phái.
Khi Sư phụ điều chỉnh thân thể cho các học viên, tôi có thể cảm thấy Pháp Luân đang quay tròn trên cơ thể mình và đang giúp tôi điều chỉnh thân thể. Tôi còn có thể ngửi thấy một mùi hương rất thơm như mùi gỗ đàn hương ở khắp hội trường. Một lần, tôi ngửi thấy mùi thuốc Trung y nồng nặc xuất ra từ cơ thể mình. Lúc đó, tôi rất ngạc nhiên vì bản thân đã dừng thuốc rất lâu rồi (tôi đã từng uống thuốc Trung y hơn một năm để trị bệnh). Tại sao vẫn còn mùi thuốc đậm đặc như vậy? Sau này khi nghe Sư phụ giảng Pháp tôi mới hiểu rằng là do Sư phụ đang giúp tôi thanh lý thân thể, đem những thứ không tốt tồn tại trên thân thể đánh bật ra ngoài.
Một lần, Sư phụ nói sẽ cấp Pháp Luân cho các học viên, nhắc mọi người hãy duỗi tay ra. Tôi cũng đưa tay ra, Sư phụ hỏi mọi người cảm thấy gì, tôi cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ran và có Pháp Luân đang xoay tròn. Mỗi lần nhìn thấy Sư phụ từ bi hòa ái và nhẫn nại giải đáp các thắc mắc của học viên, trong tâm tôi lại dâng trào một cảm giác xúc động không thể diễn tả bằng lời. Trong trường tường hòa này, tâm trạng đặc biệt thư thái, trong tâm tôi có một cảm giác bình yên lạ chưa từng thấy, những oán hận và khổ não bị dồn nén tích góp trong quá trình bệnh tật đau đớn của tôi cũng biến mất toàn bộ.
Sau vài buổi của khóa giảng, cả thân lẫn tâm tôi đều phát sinh biến hóa to lớn, tôi thậm chí còn có thể tự bắt được xe đến lớp học. Chẳng mấy chốc tôi phát hiện các triệu chứng về nhịp tim và rối loạn bất thường trước đây đều đã được cải thiện rất nhiều. Thông qua một thời gian tu luyện, sức khoẻ của tôi đã hoàn toàn phục hồi.
Sau đó, tôi lại tham gia khóa giảng Pháp thứ hai của Sư phụ. Vào ngày cuối cùng của khóa học, mọi người đều vây quanh Sư phụ để chụp ảnh, ký tên lưu niệm, tôi cũng xin Sư phụ ký tên cho tôi. Sư phụ đã viết hai dòng trên một tờ giấy:
“Công tu hữu lộ tâm vi kính
Đại Pháp vô biên khổ tố chu” (Pháp Luân Đại Pháp, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Tu luyện có đường tâm là tắt
Đại Pháp vô biên khổ làm thuyền”
Ảnh: Sư phụ đề chữ
Tôi đã giữ tờ giấy trân quý này với nét bút của Sư phụ cho đến tận ngày hôm nay. Mặc dù lúc đó nhận thức của tôi đối với tu luyện không cao, nhưng tôi đã quyết tâm dốc lòng tu luyện, nhất định sẽ chuyên nhất tu luyện môn Pháp Luân Đại Pháp này.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, toàn bộ thân thể tôi đều cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, gia đình cũng càng hòa thuận hơn. Hàng xóm và bạn bè xung quanh đều biết rằng sức khỏe của tôi trước đây rất kém, sau khi thấy thân thể tôi hồi phục khỏe mạnh họ đều cảm thấy rất kinh ngạc sửng sốt, cũng vì vậy mà không ít người cũng bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp.
2. Chứng kiến sự thần kỳ trong bài giảng Pháp
1) Gỡ bỏ khối u và u huyết quản qua không trung
Trong những ngày đầu Sư phụ truyền Pháp, Sư phụ đã thông qua hình thức khí công để truyền công, đồng thời cũng giúp một số học viên và người thường trị bệnh. Trong giai đoạn này, tôi đã được chứng kiến rất nhiều những điều kỳ diệu.
Tôi có một người họ hàng vì đau bụng khó chịu nên đến bệnh viện kiểm tra, kết quả phát hiện đó là một khối u xơ tử cung to bằng quả nho rất hiếm gặp, chỉ có thể phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Lúc đó cô ấy vẫn còn trẻ nên không muốn mất đi khả năng sinh sản của mình, vì vậy cô ấy đã đến lớp giảng Pháp và nhờ Sư phụ giúp cô ấy điều chỉnh thân thể. Khi Sư phụ lấy khối u ra khỏi thân thể cô ấy, Ngài chỉ nắm lấy nó một vài lần giữa không trung nhưng cô ấy lại cảm thấy có một lực lượng vô hình như đang kéo một thứ gì đó ra khỏi bụng của mình. Sau một lúc, bụng cô đã cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng. Sau đó, cô ấy đến bệnh viện kiểm tra lại thì thấy khối u thực sự đã biến mất một cách thần kỳ, không phải tốn một đồng nào hay phải thực hiện một ca phẫu thuật nào. Cho đến bây giờ đã rất nhiều năm trôi qua, cô ấy vẫn rất khỏe mạnh.
Có một lần, trong giảng đường giảng Pháp của Sư phụ, tại sảnh đường Nhị Bào một nữ học viên khoảng 40 tuổi đã đến gặp Sư phụ để điều trị. Một khối u huyết quản tương đối lớn đã mọc trên cổ cô, bởi vì nó mọc gần khí quản nên bệnh viện cho rằng nó quá nguy hiểm để thực hiện phẫu thuật. Sau khi Sư phụ biết về tình huống này, Ngài đã để cô đứng đối diện, dùng tay hướng về phía cổ của cô ấy và nhẹ nhàng như bắt một thứ gì đó giữa không trung, hàng chục người xung quanh tận mắt nhìn thấy khối u ở cổ cô ấy dần nhỏ lại, cuối cùng dường như biến mất hoàn toàn, toàn bộ quá trình chỉ mất một vài phút. Những người xem xung quanh đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tất cả họ đều mừng thay cho học viên này. Sau khi nữ học viên này trở về nhà, cô còn nôn ra rất nhiều cục máu đông và những thứ dính dấp, sau đó cô đã hoàn toàn bình phục.
2) Sư phụ chữa cho đứa trẻ bị câm điếc ngay tại hiện trường
Một sự việc cũng khiến tôi rất ấn tượng xảy ra tại chính giảng đường Nhị Bào này. Vào thời điểm đó, Sư phụ và con gái Ngài đang đi ra từ hậu đài, một ông bố trẻ với một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi đã rất lịch sự chắn đường Sư phụ. Đứa trẻ trông rất dễ thương, mũm mĩm với đôi mắt to tròn long lanh, nhưng người cha nói rằng đứa trẻ bị câm điếc, cháu không thể nghe thấy gì, đối với những âm thanh xung quanh đều không có phản ứng, và cũng không biết nói, anh ấy cầu xin Sư phụ chữa trị cho cháu bé.
Sư phụ rất nhã nhặn đồng ý, tiếp đó Sư phụ nhìn vào tai của đứa trẻ và bắt đầu giúp cháu điều chỉnh thân thể. Sư phụ hướng về phía bên cạnh đứa trẻ và túm giữa không trung hai lần, rồi sau đó bảo con gái Ngài bước tới và vỗ nhẹ vào tai đứa trẻ câm điếc, tai trái tai phải đều vỗ vài lần. Lúc mới đầu cháu bé còn cảm thấy tủi thân chút, có thể vì cô bé đã vỗ vào tai của cậu nên cậu không vui vẻ. Sau một hồi công phu, điều thần kỳ đã phát sinh, Sư phụ đã nói với cháu bé rằng cháu hãy đếm đến 5, kết quả đứa trẻ đã thật sự có thể nghe thấy chỉ dẫn của Sư phụ, hơn nữa còn có thể phát ra âm thanh và đọc được rõ con số.
Người cha khi thấy hiện trạng của đứa trẻ như vậy vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng, anh cảm động đến nỗi quỳ gối xuống đất, không ngừng dập đầu cảm ơn Sư phụ! Lúc đó tôi cùng một vị học viên khác đều có mặt tại đó, chứng kiến cảnh tượng này khiến cho chúng tôi đều ngây đơ người, cũng rất phấn khích. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được cảnh tượng đó.
3) Sư phụ đã cứu mạng tôi một lần nữa
Sau năm 1994, ngày càng có nhiều người tham dự các lớp giảng Pháp, mỗi một khóa đều có hơn một nghìn hoặc thậm chí vài nghìn người tham gia. Vào tháng 4 năm 1994, tôi cùng hơn mười học viên khác đã nhanh chóng bắt xe từ Bắc Kinh đến Trường Xuân để tham gia khóa giảng Pháp Luân Công kỳ thứ bảy được tổ chức tại Trường Xuân.
Trong lớp học lần này, tôi đã xuất hiện một phản ứng rất đặc biệt. Khi Sư phụ bắt đầu giảng Pháp vào ngày đầu tiên, tôi bắt đầu rơi nước mắt mà không thể giải thích được cho đến khi kết thúc bài giảng Pháp. Điều này vẫn xảy ra tương tự vào các ngày thứ hai và thứ ba tiếp theo. Ngay khi Sư phụ bắt đầu giảng, chỉ cần nhìn thấy Sư phụ, nước mắt tôi liền tuôn rơi, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy cho đến khi tôi gặp phải một sự việc như này.
Vào ngày thứ ba của lớp học, tôi cùng một vài học viên từ khách sạn đi đến Lễ đường của Đại học Cát Lâm, trên đường có một chiếc xe kéo lớn chở đầy những ống sắt ruột đặc, những ống sắt này rất dài và lại chất đống không đều đặt cùng một chỗ, một số còn bị chìa ra hẳn bên ngoài xe. Chiếc xe này đang đi ngay trước mặt chúng tôi, mấy học viên chúng tôi đi ngay phía sau, vừa đi vừa nói chuyện. Đột nhiên xe chở hàng này dừng lại đột ngột phía trước, chúng tôi đều không phát hiện ra và vẫn tiến về phía trước. Một chiếc ống sắt đang đối diện với cổ tôi, cực kỳ nguy hiểm, đến khi chỉ cách tôi chưa đầy 10cm, tôi cảm thấy đột nhiên có thứ gì đó chắn trước mặt tôi ngăn tôi tiến lên, cuối cùng không có nguy hiểm gì xảy ra. Các đồng tu đi sau đều bị dọa đến giật hết cả mình, tôi lập tức nhận thức ra rằng Sư phụ đang bảo vệ tôi.
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy được những gì Sư phụ đã làm cho tôi ở không gian khác, nhưng tôi minh bạch rằng phía mặt minh bạch nhất định biết Sư phụ đã thay tôi mà nhận kiếp nạn này, đối với sự từ bi của Sư phụ tôi không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được rõ, vì vậy tôi mới khóc không ngừng như vậy. Không những vậy có hàng nghìn hàng vạn các học viên khác cũng giống tôi như vậy, liệu có mấy ai biết được Sư phụ đã phải chịu đựng những gì thay cho chúng ta suốt bao nhiêu năm như vậy?
Vào cuối buổi giảng Pháp cuối cùng, các học viên đã chụp ảnh chung cùng với Sư phụ. Lúc đó, họ nói những người trước đây đã từng chụp ảnh chung với Sư phụ thì không đứng vào chụp cùng nữa, vì vậy khi các học viên Bắc Kinh chụp ảnh với Sư phụ, tôi đã rất tự ý thức bước ra ngoài. Lúc này, Sư phụ nhìn thấy tôi và chỉ vào tôi nói rằng chư vị cũng đến từ Bắc Kinh, vì vậy cũng qua đây chụp ảnh đi. Lúc đó, trong tâm tôi cảm thấy rất vinh dự, cũng rất cảm động, cảm thấy ngay cả những điều nhỏ bé như vậy mà Sư phụ đều để tâm, thật sự suy nghĩ quá chu đáo.
3. Thời gian hạnh phúc ở bên Sư phụ
Tháng 1 năm 1993, sau khi chúng tôi cùng theo Sư phụ tham gia hội chợ triển lãm sức khỏe Đông Phương tại Bắc Kinh 1992, Sư phụ đã trở thành bậc thầy khí công giành được nhiều giải thưởng nhất trong hội chợ này. Trước năm mới, chúng tôi một vài nhân viên công tác tham gia sự kiện này đều đã rất ngạc nhiên và vui mừng nhận được thiệp chúc mừng.
Tôi đã nhận được tấm thiệp chúc mừng trên đó có viết:
“Mong:
Cống hiến đóng góp nhiều hơn cho việc hoằng dương Pháp Luân Công tại Trung Quốc.
Lý Hồng Chí
13.1.1993”
Minh họa: Thiệp chúc mừng (vì cuộc bức hại vẫn tiếp diễn nên tên trên ảnh đã được xử lý)
Lúc đó, tâm tôi rất phấn khích, tôi cảm thấy rằng mình chỉ làm một số việc nên làm, thật không ngờ Sư phụ còn tặng chúng tôi một món quà ấm áp và trân quý như vậy. Những lời chúc của Sư phụ cũng chính là tiếng lòng của tôi, tôi cần phải cống hiến nhiều hơn cho sự hoằng dương của Đại Pháp. Tôi đã giữ tấm thiệp chúc mừng trân quý này cho đến tận ngày hôm nay, những kỷ niệm đẹp này vẫn luôn nằm trong tim tôi.
Tháng 12 năm 1993, Sư phụ dẫn các đệ tử của mình tham gia Triển lãm sức khỏe Đông Phương Bắc Kinh, tôi lại may mắn được tham gia với tư cách là một nhân viên công tác. Lúc đó có hơn 100 gian hàng Trung y và khí công. Có rất ít người trong các gian hàng của các công pháp khác, chỉ có gian hàng của Pháp Luân Công là có nhiều người nhất. Sư phụ dẫn dắt các đệ tử cùng điều chỉnh cơ thể của bệnh nhân. Thời điểm đó, Sư phụ đã khai thủ cho một vài đệ tử để họ chữa trị cho bệnh nhân. Còn có người dùng máy ảnh chụp được những ánh sáng phát ra từ tay của đệ tử Đại Pháp cùng với những chùm ánh sáng xuất hiện trong quá trình điều trị. Mọi người đều rất kinh ngạc sửng sốt.
Khi một đệ tử Đại Pháp chữa trị cho một bệnh nhân, anh ấy đã bắt con linh thể ở trong tay và cho tôi nghe, tôi thật sự có thể nghe thấy thứ đó đang “kêu loạn cả lên”. Khi gặp phải một con lợi hại hơn nữa, thậm chí còn bị cắn chảy cả máu, cắn đến nỗi tay phồng rộp cả lên, giống hệt như trong bài giảng của Sư phụ đề cập đến.
Một đệ tử Đại Pháp khác khi điều trị cho một bệnh nhân, tay phát công, “pắc” một phát giống như luồng điện vậy, trị một cái liền khỏi bệnh ngay, thật sự rất thần kỳ. Cho dù đó là bệnh ung thư, bại liệt, trên thân có phụ thể hay đủ các loại bệnh nan y khác, tất cả đều được chữa khỏi tại khu triển lãm. Đây là tất cả những điều mà đích thân bản thân tôi được chứng kiến và trải nghiệm tận mắt.
Vì hiệu quả thần kỳ của Pháp Luân Công, Sư phụ đã giành được giải thưởng cao nhất của Hội chợ Triển lãm Đông Phương này, đó là: “Giải thưởng Tiến bộ Khoa học” và đại hội “Giải Vàng đặc biệt” cùng danh hiệu “Khí công sư được nhiều người ưa chuộng nhất”. Mọi người đều rất vui mừng, cảm thấy công pháp của chúng ta thực đúng như Sư phụ nói, là Đại Pháp vũ trụ, là chính nhất. Mỗi một nhân viên công tác chúng tôi, cũng đều nhận được một tấm bằng danh dự do hội chợ triển lãm Đông Phương phát tặng. Có thể cống hiến một phần sức lực của mình cho sự nghiệp hồng truyền Đại Pháp, trong tâm mọi người đều có một niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.
4. Trải qua cuộc bức hại và quyết chí không thay đổi
Từ năm 1992 đến nay, một nửa cuộc đời tôi đã được đắm chìm tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp. Trong những năm qua, tôi đã tuân theo Đại Pháp, “Chân-Thiện-Nhẫn“ vẫn luôn ở bên tôi, những lời dạy và sự kỳ vọng của Sư phụ vẫn luôn khích lệ tôi, giúp tôi có thể kiên định chính tín trong những năm bức hại gian khó này.
Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, với tư cách là người nhận được rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp, vì muốn nói lời công đạo cho Đại Pháp mà tôi đã từng nhiều lần bị bắt cóc và ngồi tù phi pháp. Trong suốt quá trình tu luyện hơn 20 năm, trải qua bao mưa gió bão táp nhưng niềm tin của tôi vào Đại Pháp chưa bao giờ bị lay chuyển. Cuộc đàn áp nhắm vào Pháp Luân Công của ĐCSTQ thật vô lý bất dung, tôi tin rằng ngày mà sự thật sẽ được phơi bày ra sẽ không còn bao xa nữa.
Vào ngày đặc biệt Pháp Luân Đại Pháp 13 tháng 5 năm 2020 này, con xin chân thành cảm tạ Sư phụ! Cảm ân Sư tôn đã ban cho đệ tử một cuộc sống thứ hai, Cảm ân Sư tôn đã ban cho hàng vạn hàng triệu người một cuộc sống thứ hai. Sư phụ giảng: “Tôi truyền rộng chính là phổ độ” (Bái Sư, Tinh tấn yếu chỉ ). Nhưng liệu ai có thể thật sự thể hội được nội hàm chân chính của nó? Sự chịu đựng đằng sau sự phổ độ, những phó xuất đằng sau của phổ độ, vô lượng từ bi đằng sau của phổ độ đều không thể dùng ngôn ngữ con người đểu miêu tả cho được. Con xin cảm ân Sư tôn đã truyền rộng Đại Pháp mỹ hảo, cho những con người thế nhân trong một thế giới với đủ loại thập ác bất xá này có thêm một lần cơ hội để bước tới hy vọng và quang minh. Một lần nữa, con xin kính chúc Sư tôn sinh nhật vui vẻ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/13/【庆祝513】与师父在一起的日子-405085.html
Đăng ngày 10-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.