Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-2-2020] Cháu trai tôi năm nay đang học lớp chín, là một đứa trẻ có tính cách rất bướng bỉnh. Cháu nghiện chơi trò chơi điện tử đến nỗi đôi khi cháu quên ăn, quên ngủ. Thường xuyên chơi điện thoại đến tận 2 giờ sáng, khi bố mẹ nhắc cháu đi ngủ sớm cháu còn cãi lại. Có lúc cháu còn khiến bố mẹ rất tức giận, rồi lại ra ngoài chơi điện tử hoặc đến nhà người quen ở vài ngày. Khi cháu ăn hết tất cả thức ăn khô trong nhà thì cũng gọi đồ ăn đến chứ nhất quyết không ra khỏi nhà, việc mâu thuẫn với bố mẹ là chuyện trường kỳ.
Vào một ngày sinh nhật của mình, cháu tôi đã đưa ba người bạn cùng lớp về nhà để tổ chức sinh nhật. Tôi tình cờ đến nhà cháu vào ngày hôm đó và rất muốn giảng chân tướng cho ba bạn học sinh đó. Tôi đã bàn bạc với con gái tôi (không phải học viên), con gái tôi đã hiểu rất rõ chân tướng về Đại Pháp và nói rằng tôi nên hỏi ý kiến của cháu trước. Tôi trực tiếp hỏi ý kiến nhưng cháu đã từ chối, vì vậy tôi đã không giảng chân tướng được. Ngày hôm đó, cháu gái cũng đưa hai bạn học nữ về nhà. Tôi lại sử dụng cách thức đó để hỏi cháu gái nhưng cháu cũng không đồng ý.
Sau đó, tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng cho năm đứa trẻ này. Tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối! Tôi nghĩ mình thân là đệ tử Đại Pháp, là đóng vai trò chủ đạo. Vậy, hôm nay hà cớ gì tôi lại không làm được như vậy? Cứu người mà cũng phải xin phép sự đồng ý của người thường là sao đây? Tôi quyết định sau này sẽ không làm như vậy nữa.
Sau đó, tôi lại đến nhà con gái một lần nữa. Khi đó cháu trai cũng đưa một bạn học A đến nhà chơi, nghe nói ở trên lớp thành tích học tập của bạn ấy đứng thứ nhất. Đương nhiên, chúng đến đều là để chơi điện thoại với cháu tôi. Tôi thiết nghĩ, hôm nay mình phải giữ vai trò chủ đạo.
Sau khi ăn bữa tối xong, bọn trẻ đều bận chơi điện thoại, còn có cả cháu gái trong tốp đó. Tôi bước đến phòng của bọn trẻ và nói: “Bà mong ba cháu có thể dừng lại một lúc, đầu tiên bà muốn hỏi các cháu một câu hỏi, mong các cháu trả lời xem ai là người trả lời đúng”.
Tôi hỏi: “Điều quý giá nhất trong cuộc đời con người là gì?” Lũ trẻ nghe xong cảm thấy câu hỏi này không khó, nhưng chúng lại không trả lời được và dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Sau một lúc, tôi hỏi riêng từng cháu và đều nhận được câu trả lời là không biết. Tôi nói với lũ trẻ rằng tôi sẽ cho chúng đáp án: “Sinh mệnh của chúng ta là đáng quý nhất! Cháu A liên tục gật đầu đồng ý, tôi lại hỏi: Đây thực sự là một thời điểm quan trọng, các thảm họa đang xảy ra ở khắp mọi nơi. Chúng ta hãy lấy ví dụ về dịch cúm heo, tất cả số lợn trên toàn quốc đều nhanh chóng bị nhiễm dịch. Nếu như con người cũng giống như ví dụ về dịch cúm heo kia, thì các cháu không thể tưởng tượng được nó sẽ khủng khiếp đến mức nào. Vì vậy, đối với mỗi người mà nói thì bảo bình an chính là vấn đề quan trọng nhất. Bà có một vé vào cửa của Tàng Tự Thạch, bà sẽ đưa cho cháu (chỉ cháu A) xem. Cháu A nhìn thấy vé vào cửa Tàng Tự Thạch thì liền nở một nụ cười. Bà nói các cháu nghe, nội dung trên tấm vé này là sự thật; các cháu có thể tra cứu thông tin này bằng điện thoại. Hiện tại, có rất nhiều tờ tiền đều ghi hãy thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để bảo bình an. Các cháu đã từng vào Đoàn, vậy đều phải báo lại với ông trời, bày tỏ thành tâm muốn thoái xuất khỏi nó, không cần phải thoái xuất ở trường học, chỉ cần các cháu đồng ý là được. Lũ trẻ đều đồng ý nói: “Cháu đồng ý”.
Lúc đó, con gái tôi đứng ở phía cửa đã toát mồ hôi! Con gái tôi lo lắng rằng cháu trai sẽ giận tôi. Sau khi bạn của cháu rời đi, tôi đã giải thích với cháu trai và cháu gái rằng: Thật ra chuyện này đối với bạn học của hai đứa đều là hảo sự, các bạn ấy sẽ giữ được bình an trong đại kiếp nạn. Sau này sẽ có nhiều bạn hơn nữa đến nhà chơi và các bạn ấy sẽ đều vui vẻ cảm kích cháu. Đây không phải là chuyện tốt cho cả cháu và các bạn của mình hay sao? Hai cháu của tôi nghe xong đều đồng ý. Lần này biểu hiện của cháu trai rất tốt, cả nhà đều cười vui vẻ! Sau đó, tôi lại tặng cho cháu A một tấm bùa bình an và cháu rất vui vẻ đón nhận và nói: “Cháu cảm ơn bà!”
Tôi nhận ra rằng khi chúng ta có tâm cứu người, Sư phụ sẽ ban cho chúng ta trí huệ để có thể cứu người. Chúng ta nhất định không được dựa vào người thường vì chính chúng ta mới là người đóng vai trò chủ đạo!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/12/400443.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/20/185112.html
Đăng ngày 09-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.