Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2020] Một vài ngày sau khi tôi bắt đầu công việc thu ngân, giám đốc đã nói riêng với các nhân viên khác trong cửa hàng rằng: “Phỏng vấn chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một người học Pháp Luân Công là sao?”

Khi cửa hàng trưởng nói với tôi về nhận xét của giám đốc, tôi nói: “Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều cố gắng làm người tốt. Chúng tôi không làm hại bất kỳ ai.” Cửa hàng trưởng không nói gì cả, nhưng tôi có thể nhìn ra được cô có chút dè dặt đối với Pháp Luân Công.

Do chiến dịch tuyên truyền bôi xấu Pháp Luân Công trong hai thập kỷ qua của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhiều người Trung Quốc đã bị lừa dối và oán hận chúng ta.

Nói cách khác, có lẽ không ngẫu nhiên mà tôi nhận được công việc này. Tôi phải làm tốt để cho họ thấy Pháp Luân Công thực sự là gì.

Đầu tiên tôi viết một lá thư cho giám đốc giải thích về việc tôi đã nhận được lợi ích từ môn tu luyện như thế nào, hy vọng xóa tan những hiểu nhầm của ông về Pháp Luân Công. Ông ấy đọc lá thư và thái độ của ông đã thay đổi một chút.

Tôi chưa từng có kinh nghiệm làm thu ngân, vì vậy tôi đã nỗ lực rất nhiều để học hỏi. Mặc dù tôi nhiều tuổi hơn các thu ngân khác, nhưng Đại Pháp đã cấp trí huệ cho tôi. Tôi nắm bắt được công việc chỉ sau vài ngày. Tôi rất hòa hợp với các đồng nghiệp của mình. Tôi kiên nhẫn với khách hàng và không nói chuyện phiếm. Thời gian trôi qua, các đồng nghiệp đều muốn làm bạn với tôi. Đó là một môi trường tu luyện tốt.

Lên tiếng vì Đại Pháp

Một ngày nọ, khi tôi đang nghỉ ngơi tại bàn làm việc, cửa hàng trưởng và một vài đại diện bán hàng khác trò chuyện gần đó. Tôi thường không chú ý đến những gì họ nói, nhưng hôm đó tôi nghe họ nói điều gì đó tiêu cực về Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cảm thấy đau lòng khi nghe mọi người cứ lặp lại những hiểu lầm về Đại Pháp và Sư phụ. Tôi biết mình nên lên tiếng cho Đại Pháp, vì vậy tôi đã nói với cửa hàng trưởng: “Tôi xin lỗi. Tôi vừa tình cờ nghe được câu chuyện của chị. Tôi thực sự hy vọng chị không giúp chính quyền lan truyền tin đồn về Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí. Chúng ta đã biết nhau một thời gian. Chị nên biết Pháp Luân Công không phải như thế. Đây thực sự là vì lợi ích của bản thân chị.”

Có lẽ vì cô ấy cảm nhận được tôi đang thực sự muốn tốt cho cô ấy nên cô ấy tỏ ra hối hận về những gì đã nói. Cô ấy nói với tôi: “Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không nói về chuyện đó nữa.”

Một đại diện bán hàng nói: “Cô nói đúng, chúng tôi sẽ không nói về tin đồn đó nữa.” Một nhân viên khác đang giao dịch với khách hàng, quay sang tôi nhìn với vẻ tôn trọng. Sau đó, cô bày tỏ quan tâm muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công.

“Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt!”

Tôi luôn mỉm cười và đối xử nhiệt tình với khách hàng. Tôi nỗ lực hết sức giải quyết các vấn đề của họ. Ngay cả khi họ thất vọng và nói điều khó chịu với tôi, tôi cũng không bao giờ tranh cãi với họ.

Một lần, một khách hàng khăng khăng rằng sau khi mua sắm, cô ấy đã bỏ quên 800 nhân dân tệ trên quầy của chúng tôi. Khi chúng tôi nói với cô ấy rằng không ai trong chúng tôi nhìn thấy số tiền mặt đó, cô đã tức giận và quản lý của tôi bắt đầu tranh cãi với cô ấy.

Tôi bình tĩnh nói với khách hàng: “Xin đừng tức giận. Tôi có ý này. Chúng ta có thể xem lại video ghi hình từ hệ thống giám sát của chúng tôi. Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể xem từ văn phòng của giám đốc chúng tôi, nhưng hôm nay ông ấy lại không có mặt. Cô có thể vui lòng quay lại vào 8 giờ sáng ngày mai được không? Chúng ta có thể cùng nhau xem băng ghi hình. Nếu cô thực sự bỏ quên ở đây và bị mất, tôi sẽ tự trả lại cho cô. Nếu không, thì cô cũng có thể biết chuyện gì đã xảy ra.”

Cô ấy bình tĩnh lại và đồng ý quay lại vào ngày hôm sau. Sau đó, tôi gọi cho giám đốc và giải thích tình huống.

Ngày hôm sau, vị khách hàng quay lại. Qua đoạn video ghi lại, hóa ra cô ấy đã bỏ tiền lại vào ví. Cô bối rối và nói với giám đốc của tôi rằng: “Nhân viên của ông thật tử tế và có trách nhiệm. Ngày nay không dễ tìm được người như cô ấy.”

Khi tôi gặp cô ấy ở tầng dưới, cô ấy liên tục cảm ơn tôi. Tôi nhân cơ hội đó giảng rõ chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy. Hóa ra cô ấy làm việc tại ủy ban đường phố và là một Đảng viên ĐCSTQ. Cô ấy nói với tôi rằng một trong những hàng xóm của cô ấy cũng là một học viên Đại Pháp rất tốt bụng, vì vậy cô đã thoái ĐCSTQ rồi. Cô nói: “Dường như tất cả học viên Pháp Luân Công đều là người tốt!”

Đồng nghiệp thay đổi

Trước cửa hàng của chúng tôi thường có một số tiểu thương bán hoa quả. Vì họ cho ăn thử, nên một số nhân viên cửa hàng sẽ lấy trái cây từ quầy hàng mà không trả tiền.

Có lần một đồng nghiệp lấy một vài quả mận mà không trả tiền, mang về và bảo tôi ăn. Tôi nhắc cô ấy: “Mấy người bán hàng rong đó không dễ kiếm được tiền. Đừng lấy của họ mà không trả tiền.” Cô ấy không giận dữ với tôi, mà đồng ý rằng đó không phải là việc nên làm. Sau đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Nhiều nhân viên khác tại cửa hàng cũng không lấy hoa quả của những người bán rong nữa.

“Người dân nên từ bỏ ĐCSTQ”

Mỗi năm, những cuốn lịch chân tướng mang thông tin và hình ảnh về Đại Pháp rất phổ biến. Tất cả đồng nghiệp của tôi đều muốn có một cuốn. Tôi cũng để một cái trên quầy mỗi năm. Năm đầu tiên, giám đốc của chúng tôi (người hiếm khi đến cửa hàng) thấy cuốn lịch trên quầy của tôi và hỏi: “Ai mang cái này đến đây?” Tôi nói: “Đó là lịch của tôi.” Ông nói: “À.” Sau đó ông mỉm cười: “Pháp Luân Công rất tốt, chỉ là có chút chống đối Đảng.” Không đợi tôi nói tiếp, ông lại lẩm bẩm: “ĐCSTQ quá xấu. Nên phản [đối]! Người dân nên từ bỏ nó.” Sau đó ông mỉm cười và rời đi.

Đồng nghiệp bảo vệ tôi khỏi Phòng 610

Một lần, một nhân viên từ Phòng 610 ở thị trấn chúng tôi, một cơ quan ngoài vòng pháp luật được thành lập để bức hại Pháp Luân Công, đã gọi đến và yêu cầu nói chuyện trực tiếp với tôi. Họ nói chỉ có hai người sẽ đến nói chuyện nhanh với tôi về điều gì đó và sau đó họ sẽ rời đi. Tôi đồng ý gặp họ trong 10 phút tại nơi làm việc. Sau khi cúp máy, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi không nên tin họ vì trước đây họ đã lừa gạt tôi. Họ đưa tôi vào trung tâm tẩy não và trại lao động cưỡng bức. Vì vậy, tôi quyết định sang cửa hàng bách hóa bên kia đường và quan sát họ trước.

10 phút sau, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện. Bốn, năm người bước ra và lao vào cửa hàng của chúng tôi. Tôi thấy họ lại muốn tiếp tục dối trá nên đã quyết định không gặp mặt. Họ gọi điện cho tôi, tôi liền nói: “Tôi quyết định không gặp các anh vì các anh lại muốn tiếp tục lừa tôi.”

Sau đó, họ đến một cửa hàng khác trong chuỗi để tìm tôi. Quản lý cửa hàng ở đó tình cờ là một đồng nghiệp mà tôi quen biết. Cô không nói gì với họ. Cô cũng gọi cho các cửa hàng khác và đề nghị họ không nói gì với các nhân viên Phòng 610 về tôi. Tôi rất biết ơn các đồng nghiệp vì đã bảo vệ tôi.

Đồng nghiệp tin tưởng

Lòng tốt và sự trung thực của tôi đã giành được sự tin tưởng của giám đốc và các đồng nghiệp. Tuy nhiên, vì những lý do khác, bao gồm trách nhiệm chăm sóc mẹ già, tôi đã phải nghỉ việc.

Các đồng nghiệp của tôi đều cố gắng giữ tôi lại. Một trong số họ đã đến gặp vợ của giám đốc, nhất quyết muốn nhờ họ giữ tôi lại. Cô đã kể cho bà nghe một số câu chuyện nhỏ về tôi. Một câu chuyện là về một phụ nữ giao báo bị ngã xe máy và tôi đã giúp cô ấy không chút do dự. Một lần khác, một người bán cơm hộp quên mang theo thìa, không cách nào bán đồ ăn, về nhà lấy không kịp, nên ông muốn mượn thìa của chúng tôi. Cửa hàng trưởng của chúng tôi không muốn cho mượn, nhưng tôi hết lời thuyết phục, nên cuối cùng đã giúp được ông. Cô ấy nói rằng tôi không biết ai trong số những người đó, nhưng tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ bất kỳ ai cần được giúp đỡ.

Tôi rất cảm kích các đồng nghiệp đã tin tưởng tôi. Tôi thật vô cùng may mắn khi gặp được Đại Pháp và biết cách trở thành một người tốt dưới sự chỉ dẫn của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/16/406304.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/20/185115.html

Đăng ngày 18-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share