Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 31-01-2020] Vào tối ngày 2 tháng 6 năm 2018, tôi cầm các bản photo của cuốn “Mục đích cuối cùng của Đảng Cộng sản” tới cho một đồng tu để đóng sách. Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, một người hàng xóm đến và nói với chúng tôi rằng cảnh sát đang giám sát cha mẹ và chị gái người học viên đó (cũng là những người tu luyện) trong 4 ngày rồi. Cảnh sát định bắt họ vào đêm.

Tôi ngạc nhiên khi nghe thông tin này và vội vã về nhà. Tôi tự hỏi rằng đã xuất hiện vấn đề ở đâu. Nếu họ thật sự bị bắt sẽ là một vấn đề lớn vì việc này còn liên quan tới nhiều học viên khác, trong đó có tôi. Tôi muốn giấu các tài liệu Đại Pháp nhưng không biết giấu ở đâu. Tôi lo lắng và bước đến bên cửa sổ để tự trấn an mình.

Tôi nói với Sư phụ Lý Hồng Chí: “Thưa Sư phụ, sinh mệnh của con là do Ngài ban cho. Tất cả tài liệu và thiết bị là Pháp khí để cứu chúng sinh. Chúng không thể bị cảnh sát tịch thu và trở thành bằng chứng để họ đàn áp con. Xin Ngài hãy an bài mọi việc. Con sẽ không giấu thứ gì”.

Tôi nhẩm bài thơ “Phạ Xá” của Sư phụ trong “Hồng Ngâm II”:

“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp”

Tôi đã phát chính niệm và cảm thấy trường năng lượng rất mạnh mẽ. Tôi biết rằng mọi việc sẽ ổn. Tôi tiếp tục phát chính niệm suốt đêm không ngừng. Vào buổi sáng, vị đồng tu kia rẽ qua nhà tôi và nói mọi việc đều ổn. Tôi biết rằng Sư phụ đã hóa giải ma nạn này cho chúng tôi.

Vào buổi chiều, tôi bắt đầu nôn và đi ngoài và không dám ăn bất kể thứ gì. Tôi thấy mình rất yếu. Vào buổi chiều, tôi bắt đầu ngứa và phát hiện ra tôi bị phát ban. Nó lan ra khắp cơ thể tôi và khiến toàn thân tôi sưng lên. Cơ thể tôi như thể bị bao bọc bởi một lớp vỏ dày.

Đột nhiên, có một giọng nói bên tai tôi: “Bệnh, tình, tử”, vì thế tôi đã nói với Sư phụ: “Con sẽ buông cái tình với các đồng tu”.

Giọng nói đó lại vang lên: “Khi chủ nguyên thần của ngươi ly thể, đừng lưu luyến ở lại không gian nào quá lâu. Hãy quay lại”.

Tôi thấy có điều gì đó không bình thường, tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sẽ không để chủ nguyên thần của con ly thể, bởi vì con muốn theo Ngài cho đến khi Chính Pháp kết thúc. Con sẽ không đi đâu cả”.

Sau đó tôi cảm thấy khó thở, tôi nhanh chóng xin Sư phụ cứu tôi. Một lát sau, tôi thở lại như bình thường. Tôi ngồi dậy và cảm tạ Sư tôn đã giúp đỡ tôi.

Khi tôi chuẩn bị phát chính niệm vào lúc 8 giờ tối, một giọng nói lại vang bên tai tôi rằng đây không phải việc nhỏ, đây là một vấn đề lớn. Tôi lập tức xin Sư phụ: “Con biết chúng con phải vượt qua khảo nghiệm về sự tín Sư tín Pháp trong giai đoạn cuối cùng này. Con toàn tâm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Con không sợ gì hết. Con là một sinh mệnh do Đại Pháp tạo ra”.

Sau đó, ngực tôi rất đau và sau đó là lưng. Cơn đau ngày càng nghiêm trọng. Quằn quại trong đau dớn, một lần nữa tôi lại xin Sư phụ giúp đỡ. Cơn đau giảm dần vào lúc 4 giờ sáng và tôi nhận ra rằng mình đã vượt qua khảo nghiệm này. Cơn đau biến mất vào lúc 5 giờ.

Mặc dù cả đêm đó tôi thức trắng và cảm thấy kiệt sức, tôi vẫn dậy phát chính niệm vào lúc 6 giờ sáng. Sau đó tôi ăn nhẹ và ngủ tiếp. Tôi dậy vào buổi trưa và tiếp tục phát chính niệm.

Sư phụ giảng rằng:

“Có những người cho đến nay vẫn không thể chuyên tâm đọc sách; đặc biệt là những vị làm công tác Đại Pháp, chư vị không được dùng bất kể cớ gì để che đậy rằng chư vị không đọc sách học Pháp; chính vì chư vị làm việc vì tôi—Sư phụ—nên phải hàng ngày tĩnh tâm học Pháp, phải tu một cách thực chất.“ (Tiến đến viên mãnTinh Tấn Yếu Chỉ II)

“Bất kể chư vị bận đến đâu, cũng không thể lơ là xem nhẹ việc học Pháp. (Gửi toàn thể học viên Pháp hội Bắc ÂuTinh tấn yếu chỉ II)

Những lời giảng của Sư phụ tiến vào tâm trí tôi, tôi tiếp tục học Pháp.

Đêm đó, tôi lại bị mất ngủ. Cánh tay tôi bị sưng lên khiến tôi không thể duỗi thẳng. Tôi nói: “Ngay cả khi không thể nâng tay lên, con vẫn sẽ phát chính niệm và loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác”. Sau đó, tôi nhìn thấy 2 tia sáng chạm vào cánh tay phải của tôi. Buổi sáng hôm sau, tôi lại có thể cử động cánh tay trở lại.

Một học viên đến thăm tôi ngày hôm đó để đưa tôi một bản nghiêm chính thanh minh và danh sách tên của các học viên để gửi lên trang web Minh Huệ. Thấy tình trạng của tôi, cô ấy muốn phát chính niệm cho tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi vẫn ổn vì Sư phụ và các Chính Thần đang bảo hộ tôi. Tôi chầm chậm gõ tên trong danh sách với những ngón tay sưng phồng và gửi đến trang web Minh Huệ.

Vào ngày thứ ba, tôi tự nói với bản thân rằng tôi không nên nằm mãi trên giường và đối đãi với bản thân như một người bệnh như vậy. Tôi cảm thấy yêu ớt và chân tôi không thể đi lại được. Mặt tôi bị biến dạng. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ và cố gắng hết sức để bước đi như bình thường. Tôi đọc 4 cuốn Hồng Ngâm trong vòng 3 ngày tồi tệ nhất ấy. Tôi tiếp tục phát chính niệm và học Pháp hằng ngày. Mọi thứ trở lại bình thường sau 10 ngày.

Tôi đã hướng nội và tìm ra tâm hiển thị. Tôi đã không gặp bất kỳ quan nào lớn trong những năm gần đây, vì thế tôi nghĩ rằng đó là do tôi có chính niệm mạnh mẽ. Tôi phát triển tâm tự mãn và ngừng chú ý đến vấn đề an toàn. Tôi đã học được bài học lớn từ khảo nghiệm này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/31/师尊呵护闯出死关-400491.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/22/185144.html

Đăng ngày 18-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share