Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-04-2020] Việc tu luyện của tôi đã bị cản trở bởi một bức tường vững chắc được tạo thành từ tâm tật đố, nhưng nó đã sụp đổ chỉ trong một ngày.

Sau nhiều năm làm việc vất vả, gia đình em dâu tôi đã định cư khá thoải mái tại một thành phố lớn. Cô ấy đã mua được nhà, con gái cô ấy đã lập gia đình và có con. Họ có điều kiện tốt hơn chúng tôi rất nhiều. Khi tôi bắt đầu làm việc cho cô ấy vào tháng 8 năm ngoái, cô ấy đã thành chủ đề khiến tôi bực bội và ghen tỵ.

Cô ấy là người có năng lực nhưng lại yêu tiền và không thành thật, những thói quen và cách hành xử của cô ấy không phù hợp với tôi. Tôi coi thường cô ấy và luôn phàn nàn về cô ấy với chồng tôi mặc dù tôi biết rằng tôi không nên làm vậy. Tôi còn nói về cô ấy với các học viên khác. Tôi muốn tìm một công việc khác hoặc bắt đầu tự kinh doanh để có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Một ngày nọ tôi phàn nàn về em dâu với chồng tôi. Anh ấy tỏ ra khá bực bội, “Tại sao em có thể nhẫn với tất cả mọi người ngoại trừ cô ấy?” Tôi có chút bối rối, “Đó là sự thật. Tại sao lại như vậy?”

Mặc dù đôi khi tôi nhận ra rất nhiều phản ứng của tôi đối với cô ấy đều bắt nguồn từ tâm tật đố của mình. Tôi đã không thể quy chính bản thân. Tâm tật đố của tôi mạnh tới mức nó đã làm lu mờ đi phần đã tu thành của tôi và làm yếu đi khả năng đồng hoá với Pháp. Nói cách khác, tôi đã phản ứng với tình huống của mình như thể tôi không phải là một đệ tử Đại Pháp.

Sự thay đổi tâm tính

Có hai sự cố rất nhỏ đã xảy ra với tôi vào ngày hôm qua. Một sự việc xảy ra với một nhân viên khác, cậu ấy là sinh viên. Cậu ấy bình thường bắt đầu công việc muộn hơn một tiếng so với mọi người, điều này có nghĩa là chúng tôi phải hỗ trợ cậu ấy bởi vì cậu ấy vắng mặt vào thời điểm bận nhất. Tôi luôn có vấn đề với điều này, mặc dù tôi hiếm khi thể hiện ra. Nhưng khi cậu ấy tiếp tục tới muộn vào ngày hôm qua, tôi đã không nghĩ gì tới việc này nữa cả.

Sự cố thứ hai xảy ra với thời tiết nóng bức. Ngày hôm qua trời rất nóng nhưng em dâu tôi không bật điều hoà. Tôi đã cảm thấy nóng và đổ mồ hôi cả ngày bởi vì tôi không thấy mát khi dùng quạt điện nhưng tôi đã không phàn nàn.

Ngay khi đi làm về tới nhà, tôi đã đi tắm ngay lập tức. Chồng tôi hỏi rằng đó có phải vì em dâu đã không bật điều hoà. Tôi nói: “Đúng” một cách thờ ơ và dừng lại ở đó. Tôi có thể tưởng tượng được tôi sẽ cư xử rất khác nếu không có sự đề cao trong tâm tính của tôi.

Điều gì đã mang tới sự thay đổi này? Ngày mà chồng tôi nhắc nhở tôi về việc tôi không đủ kiên nhẫn đối với em dâu đã làm tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn dễ bị tật đố sau nhiều năm tu luyện. Sư phụ đã nghiêm khắc cảnh báo chúng ta rằng:

“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

“Phật tính của con người là Thiện, biểu hiện từ bi, làm các việc thì trước tiên nghĩ cho người khác, có thể nhẫn chịu thống khổ. Ma tính của con người là ác, biểu hiện sát sinh, trộm cướp, tự tư, tà niệm, khuấy đảo thị phi, phiến động đồn đại, tật đố, độc ác, phát cuồng, lười biếng, loạn luân, v.v….Người tu luyện mà không tu bỏ ma tính đi, thì công ắt sẽ đại loạn và chẳng đắc được gì, hoặc nhập sang ma đạo”. (Phật tính và ma tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tâm tật đố chính là bức tường đã cản trở con đường tu luyện của tôi. Tôi phải vượt qua nó. Thật may mắn, Sư phụ đã thấy được mong muốn cải biến của tôi, nên Ngài đã giúp tiêu trừ đi chủng vật chất xấu gắn với tâm tật đố này.

Tôi đã có một giấc mơ, trong mơ có rất nhiều người, trong đó có cả trẻ em, đang cố giữ tôi nhưng tôi đã bay lên trời và không một ai có thể chạm tới tôi được.

Kể từ khi tôi buông bỏ được tâm tật đố, tôi đã không còn tự cao tự đại và buông bỏ tâm oán hận cũng như truy cầu lợi ích cá nhân.

Giờ đây, khi tôi nhìn lại, bất cứ điều gì xảy ra trước đây cũng không gì là đáng kể. Phần thưởng cho việc buông bỏ tâm tật đố chính là sự bình an trong tâm hồn. Tôi không còn cái nhìn thiếu thiện cảm về em dâu nữa. Thực tế, cô ấy và gia đình cô luôn nghĩ tốt về Pháp Luân Đại Pháp

Tôi cũng không còn phàn nàn về lương bổng. Thay vì về nhà ngay sau khi hết giờ làm việc, tôi đã ở lại để giúp em dâu đóng gói.

Nghĩ lại, việc tôi có thể sửa chữa những sai lầm của mình với sự giúp đỡ của Sư phụ là một minh chứng cho lợi ích của việc kiên trì học Pháp trong nhiều năm qua, ghi nhớ Pháp và giữ vững chính niệm. Tôi thừa nhận rằng không phải lúc nào tôi cũng tinh tấn, nhưng vào những thời khắc then chốt, tôi đã tìm được lối thoát ra khỏi những tình huống khó khăn khi được Đại Pháp dẫn đường.

Con xin tạ ơn Sư phụ, vì đã dạy cho con Đại Pháp của vũ trụ, giúp con vượt qua những khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua và cho phép con tiếp tục tu tốt bản thân mình dưới sự chỉ dẫn của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/4/10/403618.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/11/184442.html

Đăng ngày 17-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share