Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 27-04-2020] Vào năm 1998, tôi trao đổi đất canh tác nhà tôi với đất nền của nhà hàng xóm để cất nhà. Khi đó chúng tôi đã thỏa thuận là một mét đất nhà tôi đổi với một mét đất nhà họ, nhưng chưa kịp đo đạc xong xuôi thì nhà hàng xóm đã cất nhà trên mảnh đất nền của họ. Nhà hàng xóm xây xong trước nhà tôi hai năm. Lúc chúng tôi chuẩn bị xong xuôi giấy tờ cất nhà mới, ông hàng xóm bèn nói nếu chúng tôi muốn xây nhà thì phải đổi hai mét đất của tôi với một mét đất của họ. Ông ta nói nếu chúng tôi không làm như vậy thì đừng mong xây được nhà mới.
Những người khác trong xóm cũng nói là nhà ông kia ức hiếp nhà tôi. Sau khi chị chồng tôi biết chuyện, chị ấy đã đến gặp tôi và thúc giục chúng tôi yêu cầu ông hàng xóm dỡ nhà ông ta xuống. Nhưng tôi biết cậu con trai của nhà hàng xóm cần phải có nhà để cưới vợ nên tôi đã không lên tiếng nói gì. Tôi nghĩ mình tu Đại Pháp nên không thể làm giống như họ được. Lúc này tôi nhớ đến câu chuyện về “con hẻm sáu thước”.
Bố chồng tôi cũng tỏ ra không đồng ý. Tôi đã nói chuyện với bố chồng: “Bố năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Hai mươi năm nay bố cũng muốn xây nhà mới để ở nhưng vẫn chưa xây được. Lần này bố cứ yên tâm ở nhà ngồi chờ, chúng con sẽ có thể xây được nhà thôi.” Bố chồng tôi nói: “Bố tin tưởng con.”
Đúng lúc ông hàng xóm vừa bước ra khỏi nhà và nghe được câu chuyện của nhà tôi. Ông ấy cũng biết rằng mình làm không đúng nhưng vẫn còn thèm muốn mảnh đất nhà tôi. Chồng tôi và bà hàng xóm tranh chấp với nhau, không ai chịu nhịn ai. Chồng tôi bảo những lời nhà hàng xóm nói là không được tính. Bà chủ nhà hàng xóm vẫn cứ kiên quyết đòi hai mét đất nhà tôi đổi lấy một mét đất nhà họ. Hai bên cứ giằng co qua lại một lúc như vậy. Tôi bèn thương lượng với ông hàng xóm: “Chúng ta không cần nghe theo họ nữa. Tôi sẽ nhượng cho ông thêm ba mét đất, ông thấy thế nào? Chúng ta sẽ tiến hành đo đạc như thế.” Những người thích hóng chuyện nghe xong thì ai nấy đều bình luận rôm rả.
Nếu sự việc như thế này xảy ra với người thường, họ sẽ làm cho mọi chuyện rùm beng lên. Nhưng đối với người học Đại Pháp thì không giống như vậy. Tôi nói với ông hàng xóm là nếu tôi không học Đại Pháp thì tôi cũng sẽ không làm như vậy. Nhưng vì tôi đã học Đại Pháp rồi, nếu tôi làm không tốt thì ông sẽ bảo tôi là chỉ nói suông chứ không có tu luyện! Do vậy, sự việc này đã được giải quyết xong. Lúc đó, tôi còn cảm thấy mình đã vượt qua quan này không tệ.
Một số người thích hóng chuyện buột miệng nói: “Có người chỉ vì mấy câu mà đã đánh nhau. Người ta học Đại Pháp chịu thiệt thòi lớn như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra. Nếu như mọi người đều học Đại Pháp thì nhất định sẽ bớt xung đột với nhau.” Nghe xong, tôi bèn nói với họ: “Đây là Sư phụ Đại Pháp dạy chúng tôi. Nếu tôi không học Đại Pháp thì lần này tôi cũng làm rùm beng lên rồi.” Sau đó, mọi người dần dần rời đi và ngôi nhà của chúng tôi cũng có thể xây xong.
Lần đó tôi chỉ mới vượt qua trên bề mặt, chứ trong tâm vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn cao hơn của Pháp. Đến mùa xuân năm 2005, tôi lại gặp phải một lần khảo nghiệm về tâm tính. Có một hôm, tôi đang tưới đất thì người hàng xóm ở phía đông nhà tôi hỏi: “Chị đã đưa cho nhà kia bao nhiêu đất rồi?” Người hàng xóm đó nói tiếp: “Bà ấy chiếm đất nhà chị nhiều như vậy, ông Trời cũng không có báo ứng hay người khác cũng không nói gì cả sao?!” Lúc đó, bà hàng xóm kế bên nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, bà ấy liền lớn tiếng chửi rủa. Con trai, con dâu và chồng bà ấy đều xúm lại chửi bới không ngớt. Có hai người lớn tuổi trong xóm nghe xong chuyện bèn nói với mọi người: “Thật là không biết xấu hổ gì cả. Chẳng phải họ đang ức hiếp người khác sao?” Nhà hàng xóm nghe thấy người ta bình luận về mình nên sợ hãi bỏ về nhà.
Đợi cho đến khi mọi người đi về hết, cậu con trai nhà hàng xóm cầm dao chĩa về hướng tôi và nói: “Bây giờ bà muốn làm gì?” Tôi bèn trả lời tôi muốn tưới nước cho đất. Lúc đó, trong đầu tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:
“Đa thiểu nhân gian loạn sự
Lịch kinh trùng trùng ân oán
Tâm ác nghiệp đại vô vọng
Đại Pháp tận giải uyên nguyên” (Giải đại kiếp, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
“Bao nhiêu việc rối rít trên đời
Nếm trải trùng trùng ân oán
Tâm ác nghiệp lại to lớn không còn hy vọng
Đại Pháp hóa giải hoàn toàn những nguyên do lâu đời ấy.”
Tôi nói với cậu con trai nhà hàng xóm: “Cháu hãy bỏ dao xuống. Cháu sắp làm bố đứa bé rồi, sao cháu còn manh động như vậy.” Tôi vừa nói dứt thì con dao trong tay cậu ta cũng rơi xuống đất. Con dâu nhà ấy vác bụng bầu xuống chửi rủa tôi một phen. Tôi nghe cô ấy nói là: “Bà học Đại Pháp rồi mà còn làm chuyện thất đức như vậy sao!” Tôi đáp lại rằng: “Để an toàn cho hai mẹ con cháu thì cháu đừng vội nóng giận, tránh làm kinh động đến thai nhi.” Ngay lập tức, cô ấy đã dừng lại và không chửi rủa lời nào nữa. Sau đó, cô ấy đi về nhà và tôi lại tiếp tục công việc tưới nước. Tối ngày hôm đó, hai mẹ con nhà hàng xóm đã sang nhà tôi nói lời xin lỗi. Vậy là mọi việc kết thúc êm đẹp.
Có một lần, vào lúc tôi đang ngồi đả tọa thì nhìn thấy đứa bé trong bụng cô con dâu nhà hàng xóm như đang chơi đùa trong bồn tắm, trông cháu bé rất khỏe mạnh. Lần thứ hai tôi nhìn thấy tình huống đứa bé bị dây rốn quấn quanh cổ. Lần thứ ba tôi nhìn thấy đứa bé bị treo lên, chỉ còn bàn chân bé xíu ở bên trong nước ối, hô hấp cực kỳ khó khăn. Sau khi nhìn thấy việc này, trong tâm cảm thấy rất kinh ngạc, tôi không biết mình nên làm thế nào. Đứa bé là vô tội, trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Nếu như con không nhìn thấy, dùng phương thức này để báo ứng nhà họ thì con không biết phải làm sao. Nhưng mà bây giờ con đã nhìn thấy rồi nên con không thể thấy chết mà không cứu. Thưa Sư phụ, con nên làm thế nào đây?”
Tôi lập tức chạy ra khỏi nhà đi tìm cô con dâu nhà hàng xóm, bảo cô ấy nhanh chóng đến bệnh viện làm kiểm tra xem có thể là đứa bé đang bị dây rốn quấn quanh cổ. Cô ấy đã lập tức đi bệnh viện vào ngày hôm đó, sau khi kiểm tra xong thì mới biết đứa bé đã vỡ ối, nếu chỉ chậm trễ nửa ngày là mẹ và con đều gặp phải nguy hiểm. Nhà hàng xóm quyết định cho sinh mổ để lấy đứa bé ra. Người mẹ phải nằm viện trong 12 ngày và đứa bé phải nằm trong lòng ấp 18 ngày, số tiền viện phí phải chi trả gần 40 nghìn Nhân dân tệ. Trải qua lần này, mọi người trên phố đều đàm tiếu về việc nhà hàng xóm ăn hiếp người luyện công nên bị báo ứng. Chờ cô con dâu xuất viện về nhà, tôi đã sang nhà họ thăm hỏi và cả nhà họ tỏ ra rất cảm kích tôi. Tôi đã nói cho họ biết Đại Pháp tốt như thế nào, đứa bé này được Phật bảo hộ, và bảo họ ghi nhớ “Đại Pháp hảo”. Họ liền niệm “Đại Pháp hảo” và đã làm tam thoái.
Hơn hai mươi năm trôi qua, tôi lại phải đề cao tâm tính thêm lần nữa. Khi con trai tôi sửa sang đường lộ trước cửa nhà thì bà hàng xóm bèn nói một nửa con đường đó là thuộc về phần đất nhà họ, nếu họ không đồng ý thì tôi cũng không sửa sang gì được. Bà ấy còn bảo tôi chia đôi con đường ấy ra. Lúc đó, tôi giữ tâm tính không tốt lắm nên đã trả lời bà ấy: “Lúc bà xây nhà, ngay cả bức tường bảo vệ cũng không thèm xây, bây giờ còn bảo là lấy phân nửa con đường này sao?” Tôi nói xong rồi quay trở về nhà.
Khi giao lưu cùng đồng tu, đồng tu nói: “Chuyện này chẳng phải nhắm thẳng vào tâm của chị sao? Chị cần phải mở rộng tâm mình hơn nữa để đề cao lên.” Tôi về nhà hướng nội tìm, hồi tưởng lại câu chuyện của hơn hai mươi năm trước mới phát hiện ra mình chỉ mới tu bỏ trên bề mặt, chứ trong tâm vẫn chưa đạt được thản nhiên.” Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị có thể Nhẫn được vững, nhưng trong tâm vẫn không dứt bỏ, thì như thế vẫn chưa được.” (Chuyển Pháp Luân)
“…cải biến bề mặt là để cho người khác xem, chư vị có thể đắc độ hay không là ở sự cải biến và thăng hoa của tự tâm …” (Đại Pháp không thể bị lợi dụng, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sau đó, tôi đã buông tâm xuống và tấm lòng cũng trở nên thản đãng hơn.
Đợi tôi đi ra ngoài, hai ông bà hàng xóm và cậu con trai lớn đã tiến hành đo đạc lại đất đai và phát hiện ra phần đường chúng tôi định sửa sang thuộc về phần đất của họ. Tôi bảo con trai mình xem xét làm thế nào tiện cho nhà họ thì làm thế ấy. Khi tôi làm được như vậy thì mọi việc đều tốt lên. Sư phụ giảng:
“… lùi một bước biển rộng trời cao …” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã làm được, và quả nhiên mọi chuyện đều trở nên suôn sẻ.
Mối quan hệ giữa hai gia đình chúng tôi cho đến hôm nay đã tốt hơn. Con xin cảm ơn Sư tôn từ bi bảo hộ. Con sẽ bước đi tinh tấn trên con đường Chính Pháp.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/4/27/兩米地換一米地-三次提高心性-404436.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/5/185374.html
Đăng ngày 09-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.