Bài viết của học viên Lão Mai

[MINH HUỆ 24-05-2010] Tôi 76 tuổi, và trở thành học viên Đại Pháp vào tháng 3 năm 1995.

Chồng tôi bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư vào tháng 11 năm 2007, và đã qua đời chưa đầy hai tháng sau. Cái chết của ông ấy làm cho tôi vô cùng đau khổ, và tôi đã không thể vượt qua điều đó trong một thời gian dài. Tôi vẫn rơi nước mắt mỗi khi nghĩ về nó. Tôi thực sự hối tiếc vì đã không thể giúp ông ấy hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Công và thoái ĐCSTQ trước khi ông ấy qua đời. Cho dù là tôi đang làm việc đó cho những người khác hàng ngày, tôi vẫn không thể giúp được chồng tôi. Khi tôi nghĩ về điều này, tôi nhận ra rằng tôi đã để cựu thế lực lợi dụng chấp trước của tôi, và để cho bi kịch này xảy ra.

Vào sáng ngày 01/11/2009, tôi trở về nhà sau khi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho những người dân trong vùng. Tôi đang định kiếm gì đó ăn bữa trưa, thì đột nhiên tôi không thể nhấc nổi đầu mình lên. Tôi bị đau ở ngực và phần thân trên của tôi cảm thấy rất khó cử động. Tôi lập tức hô lớn, “Sư Phụ, xin cứu con, xin cứu con!” Sau đó tôi bất tỉnh trên sàn nhà. Giây phút tôi tỉnh lại, tôi bắt đầu nôn mửa. Tôi bị khó thở và ho rất nhiều. Tôi cảm thấy thật sự kinh sợ. Cảm giác khủng khiếp này kéo dài trong 12 ngày, nhưng trong thời gian đó, tôi không buông lơi việc học Pháp.

Vào ngày thứ 13, tôi cảm thấy đôi chút thư giãn hơn, và tiếp tục duy trì cố gắng giảng chân tướng cho mọi người và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tuy nhiên tình trạng của tôi vẫn rất nghiêm trọng. Tôi ăn không ngon miệng và không thể ngủ ngon. Tôi thường bắt đầu ho khi tôi nằm xuống giường, do đó tôi chỉ có thể ngồi thẳng và ngủ thiếp một lúc. Tôi luôn luôn nghĩ rằng phải sống để cứu độ nhiều người hơn, bởi vậy tôi xin Sư Phụ ban cho sức mạnh. Tôi cần làm tốt hơn để cứu độ chúng sinh, và phải giữ kiên định vì lợi ích của chúng sinh.

Tôi đã chịu đựng như thế này trong 5 tháng. Sau đó, sự việc thậm chí còn tồi tệ hơn. Toàn thân tôi sưng lên, chân tôi cảm giác nặng như chì, và tôi không có năng lượng. Mỗi lần tôi thở đều nặng nề. Nhưng, tôi vẫn kiên trì giảng chân tướng hàng ngày.

Một lần, ngay sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm, ngực tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi cầm Chuyển Pháp Luân trong tay và nhìn vào ảnh của Sư Phụ, khóc. Tôi nói, “Sư Phụ, con không muốn chết, con muốn theo Người trở về nhà, làm ơn hãy cứu con. Con không thể chịu được nữa!” Cuối cùng, tôi phải tới bệnh viện vì cơn đau không thể chịu đựng nổi. Sau khi khám, họ phát hiện nhiều điều không ổn với tôi: huyết áp của tôi cực kỳ cao, thận của tôi thì hoạt động không bình thường, tôi có nhiều dịch ở ngực, và tôi bị thiếu máu. Họ khuyên tôi nên nằm trên giường ba tháng.

Là một học viên, tôi biết những triệu chứng này không phải từ bệnh thật, mà là cựu thế lực đã nắm được chấp trước của tôi để bức hại. Vào thời khắc then chốt của Chính Pháp này, rất cấp bách để cứu người, như Sư Phụ đã giảng trong các bài giảng Pháp. Làm sao tôi có thể ở trong bệnh viện được? Tôi đến thế gian này vì điều gì? Điều mà tôi chờ đợi trong hàng ngàn năm nay là gì? Khi khổ nạn đến, thay vì nhìn vào trong, tôi lại coi bản thân như một người không tu luyện. Những suy nghĩ bất chính của tôi không những hủy hoại tôi mà còn gây nguy hiểm cho chúng sinh trong cảnh giới của tôi. Làm thế nào tôi có thể trả được những món nợ nghiệp mà tôi đã tích trữ qua nhiều kiếp luân hồi? Tôi muốn tiếp tục vững vàng tu luyện Đại Pháp, và hiểu rằng tùy vào Sư Phụ quyết định tương lai của tôi.

Mặc dù tôi đang ở trong tình trạng nghiêm trọng, tôi vẫn tiếp tục cố gắng giúp mọi người hiểu rõ sự thực về Pháp Luân Công và giúp họ thoái đảng.

Giờ đây với những suy nghĩ trên con đường tu luyện đúng đắn của mình, dần dần, tất cả bệnh tật đã biến mất. Một bạn đồng tu, cũng là một bác sĩ đã nói, “Nhìn thấy chị hoàn toàn bình phục từ những căn bệnh nghiêm trọng thực sự khó mà tin nổi!

Tu luyện là nghiêm túc và tỉ mỉ. Mỗi bước đi cẩn thận trong tu luyện là tối quan trọng. Sư Phụ đã đề cập nhiều lần về vũ khí kỳ diệu của chúng ta – hướng nội tìm. Tại sao sự tiêu nghiệp bệnh trầm trọng như vậy xảy ra với tôi và kéo dài như vậy? Tôi đã không vượt qua mọi khảo nghiệm tâm tính được tốt, và cùng với chấp trước tình cảm với chồng tôi nên đã để sơ hở cho cựu thế lực lợi dụng, bởi vì chúng muốn đẩy tôi tới cái chết. Tu luyện là thật sự tu luyện cái tâm. Đây là nhận thức của tôi sau khi trải qua khổ nạn khổng lồ này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/24/224135.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/13/117816.html
Đăng ngày: 27-06-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share