Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-02-2020] Tôi sinh năm 1992 và đã được đắm mình trong phúc lành của Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn học mẫu giáo.

Những đứa trẻ lớn lên trong Đại Pháp là hạnh phúc nhất

Tháng 12 năm 1996, bố tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau vài tháng, mẹ tôi và tôi nhận thấy tính cách của bố và cách cư xử của bố tốt hơn lên. Năm 1997, mẹ tôi nghe lời khuyên của bố và cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Ở tuổi lên 5, tôi theo mẹ tu luyện.

Vì còn ít tuổi như thế, tôi cũng không hiểu rõ ràng tu luyện có ý nghĩa gì với tôi. May mắn là bố mẹ tôi đã hiểu việc này và đã đưa tôi đi học Pháp và luyện công. Bố mẹ chia sẻ dần dần cho tôi về ý nghĩa của Pháp. Mùa Hè năm học cuối cấp tiểu học, bố hướng dẫn tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân. Đại Pháp đã dần bám rễ trong cuộc đời tôi.

Khi còn nhỏ, tôi khá dễ thương và được người lớn nuông chiều, khiến tôi trở nên kiêu ngạo và mong ước được nổi tiếng. Bố từng nói rằng tôi rất khó dạy bảo vì tôi trông ưa nhìn và có cá tính mạnh mẽ. Tôi thường trêu chọc em họ, cào mặt em ấy và thậm chí còn làm em ấy chảy máu.

Tôi cũng yếu ớt và dễ mắc bệnh. Mỗi tháng tôi thường bị ốm hai lần, mỗi lần có khi kéo dài đến hai tuần. Thuốc men không hiệu quả gì nhiều.

Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi. Tôi trở thành một đứa trẻ khỏe mạnh và không cần dùng thuốc nữa. Không chỉ càng ngày càng khỏe hơn, tâm tính tôi cũng dần dần đề cao.

Tính cách tôi thay đổi khá nhiều. Tôi nhận ra rằng tôi phải ước thúc bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, kính trọng người lớn tuổi, nhẫn nại và sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Tôi sẽ chăm sóc các em họ ở nhà và chơi đùa vui vẻ với các em. Ở trường, tôi thường xuyên giúp những em bé nhỏ hơn khi chúng gặp khó khăn. Mọi người nói rằng tôi là một đứa trẻ thông minh, ngọt ngào và tử tế. Ngược lại, tôi cảm thấy rằng những đứa trẻ lớn lên trong Đại Pháp là hạnh phúc nhất.

Đại Pháp dạy tôi làm một người tốt, chẳng hạn như chân thành và tử tế, kiên nhẫn, tha thứ và không tranh giành lợi ích cá nhân. Tôi trở nên ấm áp, lạc quan, khoáng đạt và khiêm nhường.

Mẹ bảo tôi tu bỏ tâm oán hận với cảnh sát

Sau đó, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Đại Pháp, và truyền hình thường phát sóng những chương trình công kích Đại Pháp. Tôi nhớ có lần tôi đứng đó, xem bản tin và nghĩ: “Điều này là không thể nào. Học viên Đại Pháp hoàn toàn không phải là người xấu.”

Rồi tôi hỏi bố tại sao. Bố giải thích ĐCSTQ đã thao túng truyền thông và phỉ báng Đại Pháp trong những bản tin. Là một đứa trẻ, tâm trí tôi thuần tịnh hơn và tôi không nghi ngờ Đại Pháp. Không lâu sau đó, bố tôi bị giam giữ bất hợp pháp và bị ĐCSTQ bức hại hai lần.

Tôi đã trải qua khảo nghiệm tâm tính và ma nạn trên thân thể. Có lần, nướu răng của tôi sưng tấy và vết loét trong miệng tôi đau đớn đến nỗi tôi không thể ăn được thứ gì. Tôi nằm trên giường không làm được gì trong nhiều ngày. Sau đó mẹ cùng học Pháp với tôi, hướng nội và phát chính niệm cùng tôi. Tôi dần dần hồi phục.

Mỗi khi đến thăm bố tại trại cưỡng bức lao động, tôi phát chính niệm thanh lý đám hắc thủ lạn quỷ chung quanh trại lao động cưỡng bức. Tôi cầu Sư phụ cho tôi năng lực để phá trừ những trở ngại và chất vấn của nhân viên tà Đảng ở nơi thăm viếng.

Năm tôi học lớp 5, một ngày mẹ dẫn tôi đi thăm bố. Mẹ bảo tôi tìm cách đọc cho bố nghe bài thơ mới của Sư phụ, “Phạ xá.” Tuy sợ cảnh sát nhưng tôi vẫn có đủ dũng khí để nói thì thầm vào tai bố:

“Nhĩ hữu phạ-Tha tựu trảo

Niệm nhất chính-Ác tựu khoa”

Tạm diễn nghĩa:

Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ

Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp

(Phạ xá-Hồng Ngâm II)

Nhưng giọng nói của tôi quá nhỏ nên bố không nghe rõ. Trước khi đọc xong bài thơ, cảnh sát hét to buộc tôi ngừng thì thầm. Tôi cảm thấy sợ hãi và kinh hoàng. Một cảm xúc oán hận cảnh sát khởi lên trong tôi.

Khi tôi kể với mẹ về cảm xúc của mình, mẹ nói rằng oán hận là một loại chấp trước mà tôi nên tu khứ nó đi. Tôi phát chính niệm để thanh lý tâm lo sợ và oán hận.

Sư phụ đang chăm sóc tôi

Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và cho tôi thành tích học tập xuất sắc. Từ khi còn nhỏ, tôi luôn luôn đạt điểm cao và không phải tốn tiền đi học thêm.

Mẹ nói rằng trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ thời mẫu giáo, tôi gặp khó khăn với môn Toán vì tôi phải dùng tất cả ngón tay và ngón chân để đếm. Bố tôi lo lắng rằng sau này tôi sẽ học kém môn Toán. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của bố mẹ, sau khi bắt đầu học Pháp, môn Toán đã trở thành môn mạnh nhất của tôi cho đến khi tôi được nhận vào trường phổ thông hạng nhất và sau đó là một trường đại học danh tiếng.

Có lần trong một bài kiểm tra Toán nâng cao ở trường đại học, phần lớn sinh viên đều căng thẳng và không đạt được điểm tốt, nhưng tôi đã đạt 99 trên thang điểm 100.

Năm cuối đại học, mọi người đối mặt với những lựa chọn khó khăn, chẳng hạn như xin việc và kỳ thi tuyển sinh sau đại học. Để ngăn tôi không bị ô nhiễm trong môi trường xã hội người thường, bố mẹ mong muốn tôi tiếp tục việc học. Họ biết rằng một khi tôi đi làm, tôi sẽ phải đối mặt với vấn đề hôn nhân. Tiếp tục học hành sẽ là một cách tránh được những xao nhãng do kết hôn sớm.

Tôi được nhận vào một chương trình nghiên cứu sinh Tiến sỹ nhờ sự hỗ trợ của trường đại học của tôi. Tôi được hỗ trợ tài chính hơn 2.000 Tệ một tháng và được 5.000 Tệ học bổng, số tiền này cho phép tôi tự lập tài chính. Gia đình và bạn bè đều ngưỡng mộ tôi vì thành quả của tôi. Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi. Miễn là chúng ta tuân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, Sư phụ luôn an bài tốt nhất cho chúng ta.

Vượt qua nỗi sợ hãi

Lúc còn nhỏ, tôi thường sợ bóng đêm và không dám ngủ một mình. Tôi cứ như vậy cho đến lớn. Khi tôi phân phát tài liệu thông tin Đại Pháp, đặc biệt là vào những buổi tối mùa Đông, tôi phải đi dọc theo những con đường quê tối tăm và thường rộ lên tiếng chó sủa.

Tôi thấy run rẩy nhưng tôi sẽ phát chính niệm để vượt qua nỗi sợ hãi đó. Thỉnh thoảng tôi không muốn đi ra ngoài với học viên khác vì tôi sợ và tôi cũng muốn an nhàn, nhưng tôi cũng sợ bị bố mẹ phê bình.

Tôi suy nghĩ về việc này kỹ càng hơn. Tôi thấy những học viên khác rất nghiêm túc khi giảng chân tướng về Đại Pháp và không quản ngại nhọc nhằn. Tôi cũng muốn được như họ, vì thế tôi đã thay đổi tâm mình và đi cùng họ.

Nhiều lần chúng tôi không gặp bất kỳ khó khăn nào khi phát tài liệu, tôi lại nảy sinh tâm tự mãn. Mỗi khi nó khởi lên, tôi sẽ đột ngột gặp phải một số nguy hiểm, ví dụ như bước hụt chân lên cầu thang. Nó làm tôi nhận ra chấp trước của mình và tôi ngay lập tức thanh lý nó. Khi tôi làm thế, “nguy hiểm” sẽ tan biến.

Phục hồi sau tai nạn

Khi học tiểu học, tôi là lớp Trưởng. Tôi đạt điểm tốt và làm việc tốt, nên thầy cô và bạn bè đều quí mến tôi. Theo thời gian, tôi dần trở nên chấp trước vào danh, thiếu kiên trì học Pháp và không nghe lời bố mẹ.

Một ngày vào giờ ăn trưa ở trường, tôi băng qua đường và bị một chiếc taxi đâm vào đầu. Bạn bè tôi hoảng sợ và lập tức gọi cho bố mẹ tôi. Bố tôi vội vã lái xe máy tới. Tôi có một cục u to trên trán và một ở đầu gối.

Bố nhìn tôi một lượt rồi nói với tài xế taxi: “Không sao, anh có thể đi.” Người tài xế muốn đưa cho chúng tôi một số tiền để lo chi phí bệnh viện, nhưng bố lịch sự từ chối. Bố nói rằng mọi việc sẽ ổn bởi vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một con phố đông đúc, và nhiều người đang quan sát chúng tôi.

Về đến nhà, chúng tôi lập tức phát chính niệm và hướng nội. Tôi nhận ra rằng việc thiếu động lực học Pháp của tôi là nguyên nhân gây ra những rắc rối này. Là Sư phụ đã gánh chịu khổ nạn này cho tôi. Nếu không, sẽ thật là thảm khốc khi nghĩ đến những gì xảy ra với một đứa trẻ như thế với một tai nạn như thế.

Khi tôi quay lại trường vào buổi chiều hôm đó, các bạn cùng lớp đã biết về vụ tai nạn. Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy tôi chỉ có một vết bầm nhỏ trên trán. “Làm sao mà cậu hồi phục nhanh thế?” Họ hỏi.

Môi trường tu luyện tốt

Trước khi tôi vào cấp ba, bố tôi ngồi tính lại thời gian đi về giữa nhà tôi và trường học. Để tiết kiệm thời gian dành cho tôi học Pháp, bố đã bán căn nhà hiện tại chúng tôi ở và mua một căn nhà khác gần trường hơn, việc đến trường sẽ giảm được từ 20 đến 25 phút.

Mặc dù việc đi lại đã được rút ngắn, nhưng bố vẫn kiên trì đón tôi mỗi ngày sau giờ học để chúng tôi có thể chia sẻ thể ngộ về Pháp trên đường về. Vào 10 giờ tối, chúng tôi sẽ bắt đầu học Pháp. Tôi đã làm xong bài tập ở trường, nên tôi không phải làm khi ở nhà.

Tham gia vào chương trình học STEM thử nghiệm (chương trình giáo dục tích hợp và lồng ghép Khoa học, Công nghệ, Kỹ thuật và Toán học) vốn có ít học sinh Nữ hơn Nam, tôi thường không tránh khỏi can nhiễu từ danh, lợi và tình. Trong một kỳ thi cấp thành phố, tôi nhận Giải Tư cấp thành phố và Giải Nhất của trường. Chấp trước vào danh khởi lên. Khi các bậc phụ huynh đến đón con ở trường khen ngợi tôi, tôi vẫy tay với họ, cảm thấy vui sướng và hài lòng.

Một số phụ huynh thích tôi vì họ biết bố mẹ tôi tu luyện Đại Pháp. Khi bố mẹ tôi nói chuyện với họ về Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất ĐCSTQ, họ thấu hiểu và hoàn toàn đồng ý.

Trạng thái tu luyện của tôi thường xuyên phản ánh vào việc học hành và cuộc sống của tôi. Thỉnh thoảng khi tôi buông lơi học Pháp và tu luyện, điểm số của tôi sẽ tụt xuống rất nhiều. Nhưng khi tôi hiểu về tầm quan trọng của học Pháp và thực tu và ước thúc bản thân theo Pháp, thành tích học tập của tôi cải thiện đáng kể.

Mặc dù tu luyện của tôi còn xa mới đạt được yêu cầu của Pháp, nhưng Sư phụ luôn từ bi hỗ trợ tôi. Mỗi khi tôi đề cao được một chút, Sư phụ khích lệ tôi bằng cách khai mở trí huệ cho tôi và cho phép tôi đề cao hơn nữa.

Kiên định trong bức hại

Năm học cấp ba đầu tiên của tôi, bố tôi bị ĐCSTQ bức hại. Mẹ tôi phải ở với bố trong bệnh viện nhiều ngày.

Mỗi ngày sau giờ học, bà tôi đến nhà ở với tôi. Mặc dù tôi biết không có gì là tốt khi nghĩ về bố bằng tình, nhưng tôi không thể không khóc khi nghĩ đến việc bố đang bị bức hại.

Mỗi đêm khi tôi đi học về lúc 10 giờ, tôi sẽ tắm rửa, chào Sư phụ rồi tự mình học Pháp.

Tôi đã vượt qua thời gian khó khăn đó dưới sự bảo hộ của Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã không bị đè bẹp bởi áp lực học hành hoặc cảm giác bố đang bị bức hại. Mỗi khi hồi tưởng lại năm học cuối cấp ba, tôi vô cùng biết hơn Sư phụ và Đại Pháp. Không có Sư phụ từ bi bảo hộ, không thể có một tôi lạc quan và khỏe khoắn như ngày hôm nay.

Tu luyện thời thơ ấu của tôi được bố mẹ dìu dắt và chỉ dẫn. Bây giờ tôi cần tự mình bước đi con đường của mình. Tôi cần luôn luôn yêu cầu bản thân tuân theo Pháp và tránh trôi theo dòng khi đối mặt với những cám dỗ trong xã hội người thường. Tôi sẽ tận tụy cứu người và hoàn thành trách nhiệm và thệ ước của một đệ tử Đại Pháp.

Con xin tạ ơn Sư phụ từ bi khổ độ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/17/401314.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/13/184021.html

Đăng ngày 07-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share