Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-12-2019] Bà Triệu Quân, 63 tuổi, là một nhân viên đã nghỉ hưu của Công ty Xây dựng Đồng Đức ở thành phố Tây Xương, tỉnh Tứ Xuyên, bị bắt vào ngày 18 tháng 7 năm 2019 vì đức tin của bà vào Pháp Luân Công. Cảnh sát đã tịch thu máy tính xách tay, các sách Pháp Luân Đại Pháp, và hơn 2.000 Nhân dân tệ tiền mặt của bà.

Mặc dù Viện Kiểm sát Thành phố Tây Xương đã không phê chuẩn bắt giữ và yêu cầu thả bà vì không đủ bằng chứng vào ngày 21 tháng 8, song cảnh sát vẫn chuyển hồ sơ vụ án của bà sang viện kiểm sát vào ngày 16 tháng 10 năm 2019.

Dưới đây là lời biện hộ trong thư bày tỏ ý kiến mà bà Triệu gửi tới viện kiểm sát. Trong đó, bà kể lại chi tiết việc Pháp Luân Công đã cải biến bà trở thành một người tốt hơn như thế nào.

Tôi đã tìm thấy ý nghĩa nhân sinh chân chính

Từ nhỏ tôi đã đầy rẫy bệnh tật, đặc biệt là chứng đau đầu, nó đã hành hạ tôi suốt nhiều thập kỷ. Sau đó, tôi còn bị viêm dạ dày, viêm họng, mất ngủ, và quanh năm bị cảm cúm. Thỉnh thoảng tôi còn đột nhiên ngất xỉu.

Vì sức khỏe không tốt, nên tôi thường phiền muộn, không vui. Tôi từng đi coi bói, thầy bói nói rằng tôi chỉ có thể sống đến hơn 50 tuổi. Tôi đã rất tin điều ông ấy nói.

Tôi nhớ lúc đang học lớp hai, một hôm, giáo viên kể cho chúng tôi những câu chuyện về người tốt, việc tốt. Tôi cảm động đến phát khóc. Giáo viên đã nói chuyện này với mẹ tôi và bảo: “Đứa trẻ này (ý nói tôi) có gì đó rất đặc biệt.”

Khi tôi lớn lên, bạn bè cùng trang lứa có xu hướng hâm mộ cuồng nhiệt các ngôi sao điện ảnh. Nhưng tôi lại hâm mộ những người có đạo đức cao thượng và chính trực. Tôi cũng tự hỏi rằng liệu một người có thực sự là từ tử cung của người mẹ mà sinh ra hay không. Tôi thấy cách giải thích đó thật khó tin– tôi nghĩ rằng phải còn gì khác nữa.

Tôi thấy sợ mỗi khi nghe ai đó nói rằng con người khi chết đi thì sẽ không còn gì cả. Bởi tôi thấy khi mọi người tin vào điều này, thì họ sẽ sống rất phóng túng: “Cuộc sống rất ngắn ngủi, hãy tận hưởng nó khi bạn có thể.” Tôi thấy họ làm điều xấu mà không màng hậu quả, họ nghĩ rằng dù trong đời họ có làm điều xấu hay điều tốt, thì khi họ chết đi là xong hết.

Hồi đó, tôi cũng nước chảy bèo trôi, tôi không coi mình là một người tốt, nhưng phía sau cái nhìn mịt mù về cuộc sống, tôi vẫn luôn khát khao được nhìn thấy hy vọng của sinh mệnh.

Mọi chuyện bắt đầu xung quanh năm 2006, khi tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu luyện công. Sau gần nửa tháng, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất – đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi mới biết thế nào là một thân thể không bệnh tật! Kể từ đó, tôi không cần uống bất kỳ một viên thuốc nào và luôn rất khỏe mạnh. Tôi cũng hiểu ý nghĩa sinh mệnh của mình và trở thành một người vô tư vô ngã.

Đáng tiếc thay, chỉ ba tháng sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công thì bị [chính quyền] phát hiện. Lính canh đã cố gắng cưỡng ép tôi từ bỏ tu luyện. Tôi phải làm gì đây? Tâm tôi rất khó chịu khi nghĩ rằng tôi sẽ phải quay trở về cuộc sống cũ.

Nhưng áp lực to lớn, và cuộc bức hại cũng sẽ khiến gia đình tôi bị liên lụy. Công lý ở đâu? Lúc tôi đau khổ vì bệnh tật hành hạ thì không ai đến thăm hỏi, khi tôi vừa bắt đầu thấy ánh sáng ở cuối con đường, thì tôi lại bị bắt phải bỏ môn tu luyện đã giúp tôi thoát khỏi cảnh khốn khổ. Thực tế này quá tàn khốc.

Tôi phải đưa ra lựa chọn: nghe theo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà bỏ tín ngưỡng của mình, hay kiên trì đức tin của mình. Trái tim tôi mách bảo tôi rằng sức khỏe của tôi quan trọng hơn lời của ĐCSTQ; sức khỏe của tôi do tôi định đoạt. Tôi đã chọn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công – pháp môn đã chỉ cho tôi thấy con đường phản bổn quy chân.

Từ bi và đối xử tốt với tù nhân

Tôi bị Tòa án Thành phố Tây Xương xét xử bí mật vào ngày 29 tháng 4 năm 2011, và bị kết án ba năm tù vào ngày 2 tháng 9 năm 2011. Thẩm phán từ chối tiết lộ về bản án tới gia đình tôi khi họ tới tòa án để hỏi về vụ việc của tôi.

Tôi bị đưa tới Nhà tù Nữ Tứ Xuyên vào ngày 28 tháng 12 năm đó. Lính canh đã sắp xếp để một tội phạm giết người đã bị kết án giám sát tôi. Tôi không được phép nói chuyện với bất kỳ ai.

Tôi nghĩ: “Bất kể họ đối xử với mình tàn nhẫn thế nào, mình cũng sẽ không oán hận họ. Mình sẽ đối xử tốt với tất cả mọi người.”

Sự thiện lương của các học viên Pháp Luân Công đã khiến một số tù nhân ở đó cảm động. Khi tôi bị tra tấn, có người đã lặng lẽ đưa cho tôi một ít giấy vệ sinh (tôi không được phép tắm rửa hay sử dụng giấy vệ sinh trong nhiều ngày) hoặc để dành cho tôi mấy chiếc kẹo ở trên giường.

Sau đó, lính canh yêu cầu tôi phải lao động không công. Một tù nhân làm việc ở dãy bên cạnh nói với tôi: “Tôi không cần kiểm tra số lượng hàng hóa mà chị đưa cho tôi, bởi học viên Pháp Luân Công các chị đều là người tốt. Tôi tin các chị.”

Trên thực tế, ngay cả tù nhân giám sát tôi cũng biết rằng chúng tôi là người tốt. Khi mới bắt đầu giám sát tôi, cô ấy thường hỏi tôi làm thế nào để trở thành một người xứng đáng, và cô ấy đã rất hạnh phúc khi tôi nói cho cô ấy nghe những gì tôi thể hội được. Cô ấy nói: “Học viên Pháp Luân Công các chị thực sự hành xử chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn.”

Một lần, cô ấy giới thiệu tôi với một người bạn của cô ấy ở trong phòng ăn, cô ấy đã nói với người bạn đó rằng cô ấy đã được thụ ích rất nhiều nhờ nói chuyện với tôi. Ngay sau đó, một tù nhân khác liền quát mắng cô ấy. Một tù nhân khác trách người tù nhân đã lớn tiếng kia: “Cô không được đối xử với Triệu Quân như thế. Triệu Quân chưa ‘chuyển hóa’”.

Lúc này, người tù nhân đang giám sát tôi bị gọi tới văn phòng quản giáo. Khi cô ta quay trở lại, cô ta đã biến thành một người hoàn toàn khác và thường tố giác tôi với lính canh.

Trước ngày tôi được trả tự do, cô ấy mang cho tôi một chiếc đùi gà nướng như là một món quà chia tay. Cô ấy nói: “Tôi không muốn đối xử với chị như thế, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi xin lỗi.”

Tôi có thể hiểu nỗi sợ và sự bất lực của cô ấy trong hoàn cảnh như vậy.

Tôi muốn nói thêm một chút về một tù nhân khác được giao nhiệm vụ trông chừng tôi, người này là một tội phạm giết người. Một lần, để hoàn thành nhiệm vụ mà quản giáo giao, cô ấy đã không cho tôi ngủ trong ba ngày liền. Tôi bị bắt phải đứng nghiêm. Chỉ cần tôi khẽ nhúc nhích người là cô ấy liền đánh tôi. Cô ấy còn nhét tất bẩn vào miệng tôi và lột sạch quần áo của tôi. Bất kể cô ấy hành hạ tôi như thế nào, tôi vẫn luôn đối xử tử tế với cô ấy. Thậm chí khi cô ấy bảo tôi giặt quần áo cho cô ấy, tôi cũng giặt.

Mùa đông, tay tôi lạnh cóng. Cô ấy nói: “Tay của cô trông gớm ghiếc quá, tôi muốn chặt nó đi”. Thế nhưng cô ấy vẫn bảo tôi làm mọi việc cho cô ấy, chẳng hạn như giặt quần áo cho cô ấy. Mặc dù hai tay tôi rất đau mỗi khi nhúng xuống nước, nhưng tôi vẫn giặt quần áo cho cô ấy. Trong mùa đông lạnh giá, khi cô ấy muốn mặc quần áo ấm của tôi, tôi cũng đưa cho cô ấy.

Một hôm, có một cảnh sát hỏi tôi nghĩ gì về cô ấy. Tôi nghĩ rằng, là một học viên Pháp Luân Công, nên tôi sẽ không oán hận bất kỳ ai. Tôi không có chút phàn nàn gì về sự thô bạo của cô ấy, mà còn cố gắng tìm ra những ưu điểm của cô ấy để nói với viên cảnh sát này. Tôi không hề nói với cô ấy rằng tôi đã nói gì với người cảnh sát này.

Một thời gian, tôi không thể đến nhà ăn mà phải ăn cơm cùng cô ấy ở trong buồng giam. Tôi luôn ăn những món mà cô ấy không thích. Ban đầu, cô ấy nói: “Tôi không cần cô chăm sóc cho tôi. Tôi khinh thường cô.”

Tôi vẫn không động tâm và tiếp tục làm những gì nên làm. Dù tôi có đối xử tốt với cô ấy như thế nào, thì mỗi khi lính canh bảo cô ấy tra tấn tôi, cô ấy đều ra tay không thương tiếc. Tôi trước sau vẫn đối xử tốt với cô ấy và cảm thấy cô ấy thật đáng thương vì phải làm chuyện xấu ác.

Một hôm, cô ấy nói: “Cô đừng đối xử tốt với tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không thể hạ thủ được với cô.” Nghe vậy tôi rất ngạc nhiên, bởi lẽ cô ấy khét tiếng là một người tàn nhẫn ở trong nhà tù này; cô ấy chưa từng tỏ lòng thương xót với bất kỳ ai.

Một lần khác, cô ấy thậm chí còn bênh vực tôi khi vài tù nhân lợi dụng tôi. Cô ấy muốn báo người cầm đầu của mấy tù nhân này với quản giáo, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại bởi lẽ tôi không muốn người đó bị phạt.

Sau đó cô ấy nói: “Tôi biết rằng cô chưa từng nói lời không hay nào về tôi. Bây giờ tôi đã biết rằng những người Pháp Luân Công các cô thực sự rất tốt bụng và không bao giờ đòi báo đáp.”

Sau đó, cô ấy không giám sát tôi nữa. Không lâu trước khi tôi ra tù, một tù nhân khác đã chuyển lời nhắn của cô ấy tới tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy rất xin lỗi vì những gì đã làm với tôi trước kia, và rằng chúng tôi (các học viên Pháp Luân Công) là những người tốt nhất. Cô ấy nói sẽ không bao giờ tham gia bức hại Pháp Luân Công nữa.

Vào ngày tôi được trả tự do, nhiều tù nhân dõi theo tôi. Một số còn dũng cảm đến ôm tôi. Người phạm tội giết người này đã khóc; cô ấy xúc động đến mức không thể nhìn vào mắt tôi, mà chỉ cúi đầu từ từ đi ngang qua tôi. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đã thực sự sám hối.

Tôi chưa từng khóc khi cô ấy đánh đập và tra tấn tôi, nhưng ngày hôm đó khi tôi thấy sự thay đổi trong tâm cô ấy, tôi đã không cầm nổi nước mắt.

Trước khi rời đi, tôi bảo một tù nhân giúp tôi đưa cho cô ấy một quả táo. Ở trong nhà tù này, tặng cho ai đó một quả táo thì có nghĩa là bạn mong người đó được bình an.

Bài liên quan:

Bà Triệu Quân kháng án sau khi ra tù

Bài liên quan bằng tiếng Anh:

Ms. Zhao Jun from Xichang City, Sichuan Province Subjected to Illegal Sentence, Her Parents Left Without Care


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/18/397182.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/22/183345.html

Đăng ngày 24-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share