Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-9-2019] Tôi năm nay 67 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào cuối năm 1998 và đã hồi phục hết tất cả bệnh tật.
Năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chế độ cộng sản, bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Thay vì sợ hãi, tín tâm vào Đại Pháp của tôi thậm chí càng kiên định hơn.
Sau đó, tôi chuyển đến sống cùng con gái trong một thành phố. Vì không quen khu vực này, nên tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu mình có thể gặp được một số học viên địa phương. Khi tôi hỏi hai người trong siêu thị rằng liệu họ có biết ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, họ nói rằng chủ nhà của họ có luyện.
Nhưng gặp người chủ nhà khiến tôi cảm thấy thất vọng, vì cô rất sợ hãi. Sợ bị bức hại, cô không dám luyện công nữa. Cô nói rằng cô biết Đại Pháp là tốt và cô đã không phải uống bất kỳ loại thuốc nào trong khoảng năm năm, nhưng cô có rất nhiều tài sản và cô sợ mình sẽ mất tất cả nếu bị bức hại.
In Cửu Bình
Cô ấy tặng tôi tất cả sách Đại Pháp của cô và một cuốn Cửu Bình. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội đọc cửu bình. Tôi nghĩ rằng nó được viết rất tốt và chân thực, vậy nên tôi đã in ra nhiều bản để phân phát.
Sư phụ đã giúp tôi tìm được một cửa tiệm để in cuốn sách này thành nhiều bản. Các cuốn cửu bình mà tôi làm nhỏ hơn khổ giấy A4. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải cắt các trang giấy ra, ghép chúng lại với nhau, và tạo ra một bản chính trước khi có thể bắt đầu sao thành nhiều bản.
Con gái tôi lo lắng tôi có thể không biết cách làm, vì vậy cháu đã đi thay tôi trong khi tôi phát chính niệm cho cháu. Trong khi chủ tiệm in đang in các trang sách, một cảnh sát bước vào, đứng cạnh chủ tiệm nhìn một lúc, sau đó anh ta bỏ đi như thể anh ta không nhìn thấy gì cả. Sau khi trở về an toàn từ cửa tiệm in ấn, con gái tôi nói: “Mẹ ơi, con run quá.” Tôi nói: “Chúng ta có Sư phụ và Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta, vì vậy không có gì phải sợ.”
Một lần, khi chủ tiệm in sắp hoàn thành việc in tài liệu cho chúng tôi thì một cảnh sát bước vào, đứng cạnh chủ tiệm và hỏi xem anh đang in gì. Chủ tiệm nói rằng đó là một cuốn sách. Viên cảnh sát nói: “Ồ, anh cũng biết in sách ư?” Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ khiến anh ta rời đi. Nhưng viên cảnh sát ngồi trước máy tính và bắt đầu nhìn vào màn hình. Trong lúc ấy, chủ tiệm nhanh đặt tất cả các cuốn cửu bình sang một bên. Được Sư phụ bảo hộ, chúng tôi đã không bị phát hiện.
Sau lần đó, cân nhắc đến an toàn của chủ tiệm in, tôi chỉ đến tiệm sau chín giờ tối. Khi chủ tiệm đang in, tôi phát chính niệm và giảng chân tướng cho nhân viên cửa tiệm.
Chủ tiệm in nói rằng, anh từng là một phóng viên và khá quan tâm đến những vấn đề như vậy. Nếu không, có lẽ anh đã không giúp chúng tôi in cuốn sách này. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao anh lại tự in cho mình một bản. Hai vợ chồng anh sau đó đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Phân phát cửu bình tới những khu nhà dành cho người cao tuổi
Tôi sống khá gần khu vực quân đội, ở đó có nhiều căn nhà dành cho các cán bộ về hưu cao tuổi. An ninh ở đó rất nghiêm ngặt và có lính canh gác, vì vậy tôi đã suy nghĩ làm sao để có thể phân phát được cửu bình. Sau đó, Sư phụ an bài cho tôi một cơ hội. Tôi có một người bạn mà chồng bà làm nghề giao sữa, vì vậy tôi đã đi phỏng vấn xin việc theo lời giới thiệu của người bạn này. Tuy nhiên, ông chủ nói rằng tôi đã quá già và sẽ gặp khó khăn khi leo cầu thang. Hơn một tuần sau, bạn tôi nói rằng ông chủ muốn gặp lại tôi vì ông ấy không thể tìm được ai khác cho công việc. Ông ấy đưa tôi đi khắp nơi để làm quen với lộ trình giao hàng. Điểm dừng đầu tiên là khu vực quân đội, và tôi nghĩ rằng điều này thật tuyệt.
Ngày hôm sau, điểm dừng đầu tiên để giao sữa là trong khu vực quân đội. Sau khi bước vào, tôi thấy nhiều người bước ra từ cùng một hướng và nghĩ rằng đó có thể là một phòng họp. Sau đó, bất cứ khi nào đi vào, tôi đều phát chính niệm về phía căn phòng ấy trước khi tiếp tục giao hàng.
Khi tôi thấy một cánh cửa mở và không có ai bên trong, tôi đặt một cuốn cửu bình ở một vị trí thích hợp và tìm thứ gì đó để che lại.
Khi lần đầu tiên giao sữa cho một trong những người cao tuổi ở khu nhà, lính gác đang làm nhiệm vụ không cho tôi vào và yêu cầu được xem chứng minh nhân dân. Tôi nói rằng tôi không có. Ngay sau đó, một phụ nữ giao sữa khác bước vào và tôi hỏi lính gác, tại sao cô ấy có thể vào mà tôi thì không thể. Anh ta trả lời: “Chỉ có bà là không thể vào được chỗ đó.” Tôi biết rằng viên lính canh này đang bị thế lực tà ác thao túng, vì vậy tôi đã phát chính niệm để thanh trừ [các nhân tố tà ác đang khống chế anh ấy]. Tôi nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa cho anh số nhà và hoá đơn sữa của khách hàng, anh có thể giúp tôi chuyển hàng. Thế thì tôi sẽ không cần vào đó nữa.” Anh ta nói rằng anh không thể rời vị trí của mình. Tôi nói: “Trong trường hợp này, anh có gợi ý nào tốt hơn cho tôi không?” Cuối cùng, anh ta nói: “Quên chuyện vừa rồi đi, bà có thể vào.”
Có một ban công nhỏ ở mỗi căn hộ để các gia đình phơi quần áo. Tôi đã sử dụng khăn hoặc quần áo nhỏ của họ để bọc cuốn cửu bình và đặt nó trên bậu cửa sổ. Bất cứ ngôi nhà nào tôi có thể vào, trước tiên tôi sẽ tìm những nơi thích hợp để đặt tài liệu giảng chân tướng.
Một lần, sau khi giao hàng xong và đi xuống cầu thang, tôi thấy một túi tài liệu giảng chân tướng treo trên tay nắm cửa. Tôi biết một học viên khác đã đặt nó ở đó.
Sư phụ ở ngay bên cạnh chúng ta
Tôi thường ra ngoài để giảng chân tướng vào ban đêm. Năm 2006, khi đi ra ngoài, tôi đã giúp sáu người thoái ĐCSTQ, sau đó tôi nghĩ mình sẽ về nhà để học Pháp. Tuy nhiên, tôi thấy có ba chiếc xe ô tô dừng lại ở ngã tư đường và nghĩ rằng mình sẽ giúp hành khách trên xe thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi bước tới và hỏi liệu có ai trong số họ đã gia nhập ĐCSTQ không. Một người trong số họ nói rằng chỉ có lãnh đạo của họ từng gia nhập. Vị “lãnh đạo” đó đã nắm lấy cổ tay tôi và bảo tôi đi cùng anh ta đến đồn cảnh sát.
Chuông cảnh báo đã tắt, vì vậy tôi rút tay mình ra khỏi tay anh ta, phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Anh ta nắm lấy cổ tay tôi một lần nữa, vì vậy tôi hỏi anh ta từ đâu đến. Anh ta lại bảo tôi đến đồn cảnh sát cùng anh ta. Tôi giật tay mình lại. Sư phụ đã giúp tôi, nếu không tôi sẽ không thể làm được vì người đàn ông kia khá khoẻ. Tôi bước đi và nhận thấy họ như thể đã bị bất động.
Vào dịp năm mới năm 2005, tôi lo lắng rằng tất cả các cửa hàng in ấn sẽ đóng cửa và sẽ không có chỗ để in tài liệu của chúng tôi. Tôi đã in thêm các tài liệu trước để phân phát vào dịp năm mới.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, tôi ra ngoài để phân phát các tài liệu Đại Pháp. Tôi dừng lại ở một cửa hàng bán khớp nối và tặng người bán hàng một bản. Khi anh ta thấy tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, anh ta đã thốt lên: “Sao bà dám quảng bá Pháp Luân Công!” Tôi phớt lờ anh ta và tiếp tục phân phát tài liệu trong công viên. Nhiều người cầm tờ rơi, ngồi xuống và đọc.
Một người trông giống như một quan chức chính phủ đã nói: “Đừng đi!” Ông ta rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát và tôi tự nhủ rằng ông ấy sẽ không thể thực hiện cuộc gọi. Tôi thấy ông ta bấm phím và gọi liên tục, nhưng vẫn không gọi được. Lúc này, nhiều người tụ tập xung quanh và tôi nói với họ: “Những người tu luyện Pháp Luân Công là người tốt. Mọi người có lo lắng khi có nhiều người tốt ngoài kia không? Nhiều người tốt chẳng phải càng tốt hay sao?” Khi tôi rời đi, người đàn ông đó vẫn đang bấm số điện thoại.
Trong quá trình giảng chân tướng, tôi đã gặp đủ mọi loại người. Khi tôi đang nói chuyện với một người dân di cư về việc thoái ĐCSTQ, một nhóm cảnh sát đi ngang qua và người di cư đã lớn tiếng: “Tất cả cảnh sát đều là Đảng viên. Bà có thể hỏi họ. Nếu họ thoái ĐCSTQ thì tôi cũng sẽ thoái!” Anh ấy nói to như thế một vài lần. Tâm tôi không động, tôi chỉ mỉm cười và nói: “Tôi đang làm điều này vì muốn tốt cho anh. Sao anh lại có thể làm vậy?” Có vẻ như cảnh sát không nghe thấy gì và không ai chú ý đến lời của anh ta, vì vậy người di cư đó không thể làm gì.
Khi tôi đang khuyên ba thanh niên thoái ĐCSTQ, một trong số họ đã gợi ý cho người kia gọi cảnh sát, trong khi anh ta cố gắng đánh lạc hướng tôi bằng cách hỏi đủ loại câu hỏi. Tôi nhận ra việc họ đang cố gắng làm nhưng không hoảng loạn. Tôi chỉ nghe người thực hiện cuộc gọi nói về vị trí mà chúng tôi đang đứng và vội vã cúp máy. Tôi nghĩ rằng mình nên rời đi trước khi quá muộn, vì vậy tôi quay đi. Người thanh niên đang nói chuyện với tôi nói: “Dì ơi, dì đừng đi.” Tôi nói: “Dì cần về nhà và nấu ăn.” Ba người họ dường như bị đơ cứng. Sư phụ đã bảo hộ tôi.
Vào thời điểm đó, tôi đã không tiếp xúc với bất kỳ học viên địa phương nào. Nhưng khi làm việc trong một tiệm tóc, tôi đã giảng chân tướng cho một phụ nữ lớn tuổi và biết rằng chúng tôi đi chung đường. Bây giờ tôi đã tìm được các học viên địa phương và có một nơi để học Pháp. Sau khi làm quen với một học viên biết kỹ thuật, tôi thậm chí đã lập một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp. Bây giờ, tôi không còn lo hết tài liệu giảng chân tướng nữa.
Tôi nghĩ rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta thật may mắn và dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được những gì chúng ta có. Vào thời khắc then chốt này, tôi sẽ nỗ lực làm tốt ba việc, hướng nội và loại bỏ bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.
Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/13/383420.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/7/180629.html
Đăng ngày 09-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.