Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-8-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) trẻ. Khi còn học tiểu học, tôi đã nghe về cuộc bức hại môn tu luyện này từ các giáo viên trong trường. Đó là lần đầu tiên tôi nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Khi ấy, mặc dù còn rất nhỏ và chẳng biết gì về nó, nhưng tôi đã có một nguyện vọng mãnh liệt, tôi hy vọng rằng một ngày nào đó mình cũng có thể tu Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Mỗi người chư vị ngồi đây, trong lịch sử trước khi chư vị còn chưa đến nhân gian, tận sâu trong tâm linh chư vị đã gieo hạt giống để ngày hôm nay đắc Pháp. Trong xã hội nhân loại tôi đã nhiều lần tìm đến chư vị, đã từng thọ ký cho chư vị, những thứ này đều khởi tác dụng mạnh mẽ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thuỵ Sỹ [1998])

Tôi nghĩ rằng đó là khi hạt giống hy vọng đã được gieo vào trong tâm mình.

Khi lên học trung học cơ sở, tôi đã chuyển đến một thành phố khác. Đợt về nhà vào dịp nghỉ lễ, tôi đã tình cờ gặp lại giáo viên hồi tiểu học của mình, vị giáo viên này đã giúp tôi có một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nhớ khi ấy tôi đã chạy thẳng về nhà để có thể đọc sách ngay.

Tôi lên trung học rồi đại học, kết hôn và có một con nhỏ. Tôi sống xa quê và không gặp học viên nào khác. 10 năm trôi qua, tôi đã đắm chìm trong hồng trần cuồn cuộn. Trong 10 năm đó, tôi chỉ đôi lúc đọc Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi chỉ đang “lảng vảng bên ngoài cửa Đại Pháp.”

Đôi khi, tôi mơ thấy mình thi trượt do không chăm chỉ học hành và mãi hối tiếc không nguôi. Vào một lần khác, tôi lại mơ thấy mình vẫn chơi bên ngoài trong khi các bạn cùng lớp đang học tập chăm chỉ. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ đây là điểm hóa của Sư phụ, rằng tôi cần phải tu luyện tinh tấn và đừng bỏ lỡ cơ hội này, để không phải hối tiếc về sau.

Tôi không biết bất kỳ học viên nào khác và không thể có được các ấn phẩm Đại Pháp mới nhất. Tôi thường cầu xin Sư phụ cho tôi được gặp các học viên. Sư phụ từ bi đã nhìn thấy rằng tôi vẫn còn tâm nguyện muốn tu luyện nên đã an bài cho tôi gặp được một học viên địa phương vào tháng 6 năm 2015.

Loại bỏ nghiệp tư tưởng

Sau khi tiếp xúc với các học viên địa phương, họ bảo tôi cần phải học Pháp nhiều hơn. Vì con trai của tôi còn nhỏ, việc tham gia học Pháp nhóm có chút bất tiện, nên tôi phải học ở nhà một mình. Tuy nhiên khi học Pháp ở nhà một mình thì tôi lại bị nghiệp tư tưởng can nhiễu. Vừa cầm sách Chuyển Pháp Luân lên, đầu não liền không thanh tĩnh. Ngay cả khi tôi không động niệm, những tư tưởng kia cũng bắt đầu chạy loạn và lấn át tôi! Thông thường khi học Pháp xong, tôi sẽ không biết mình đã học gì và cảm thấy rất buồn khổ.

Sau đó, tôi đã đọc rất nhiều bài chia sẻ trên trang Minh Huệ về việc học thuộc Pháp, và các học viên địa phương cũng đã bắt đầu học thuộc. Tôi nghĩ: “Đúng vậy! Pháp trân quý như vậy! Mình thực sự nên học thuộc Pháp!”

Vì vậy, tôi đã quyết định học thuộc Pháp cho dù thế nào đi nữa. Kế hoạch ban đầu của tôi là học thuộc Chuyển Pháp Luân trong một tháng. Khi ấy là mùa đông và trời rất lạnh, vì vậy tôi hiếm khi đưa con trai ra ngoài. Ở nhà, ngoài ăn và ngủ ra, tôi dành toàn bộ thời gian trong ngày của mình để học thuộc Pháp. Con trai của tôi rất ngoan. Cháu sẽ chơi một mình rồi tự ngủ khi mệt, không làm phiền người khác. Khi chúng ta quyết định học thuộc Pháp, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.

Khi mới bắt đầu, tôi học từng câu một. Tôi đọc từng câu thật chậm và cố gắng hiểu nghĩa bề mặt. Sau đó, tôi đọc mỗi câu hai lần và đọc nó thuộc lòng hai lần. Sau đó, tôi làm tương tự cho cả đoạn. Sau khi làm việc này một thời gian, tôi nhận ra can nhiễu từ nghiệp tư tưởng đã giảm đi khá nhiều, và Pháp mà tôi đã thuộc lưu lại trong tư tưởng của tôi.

Nhờ học thuộc Pháp, tôi cảm thấy các bài giảng của Sư phụ thực sự rất đơn giản về mặt lý thuyết và ngôn ngữ. Sư phụ có thể giải thích những vấn đề cực kỳ khó một cách rất dễ dàng chỉ trong vài câu. Sau khi làm xong hết việc nhà và sẵn sàng học thuộc Pháp, dường như ngay cả các tế bào trong cơ thể tôi cũng cao hứng. Đó là một cảm giác vui mừng xuất phát từ nội tâm.

Đôi lúc tôi cũng gặp chút trở ngại. Có một số đoạn rất khó nhớ. Bất kể tôi có cố gắng ghi nhớ chúng bao nhiêu lần, thì tôi vẫn không thể ghi nhớ được. Lúc này, tôi cảm thấy bực bội và sốt ruột hơn, nghiệp tư tưởng càng thừa cơ can nhiễu. Thực ra, đây là cơ hội để tôi loại bỏ chấp trước thiếu kiên nhẫn cùng với nghiệp tư tưởng. Bất cứ khi nào gặp can nhiễu dạng này, tôi đều nhắc nhở bản thân phải loại bỏ nghiệp tư tưởng và để chủ nguyên thần chủ tể đầu não của mình, bình tâm, không nên gấp gáp. Tôi chậm lại, đọc từng từ một cách chậm rãi cho đến khi mỗi từ này đều nằm chắc trong tâm trí mình, và rồi bắt đầu học thuộc thêm một lần nữa.

Đôi khi tôi nghe các học viên nói rằng học thuộc Pháp rất khó và họ không thể làm được. Học thuộc xong liền quên ngay. Tôi phát hiện thấy một số học viên không học thuộc Pháp đúng cách – họ chỉ cố gắng học thuộc dựa hoàn toàn vào việc ghi nhớ. Một số người thường đọc Pháp rất nhanh như thể đang niệm Pháp chứ không phải học Pháp, vì vậy họ cũng rất gấp gáp trong việc cố gắng ghi nhớ Pháp, nhưng họ vẫn thấy rất khó để thuộc lòng. Do chỉ học thuộc Pháp bằng cách ghi nhớ, nên về sau cũng dễ dàng quên.

Điều đó giống hệt như đi học ở trường; chúng ta học một số thứ chỉ để vượt qua các kỳ thi. Chúng ta không thích những thứ này và cũng không thực sự hiểu chúng. Khi các kỳ thi kết thúc, chúng ta liền lập tức quên hết. Mọi người thường có thể nhớ mọi thứ dễ dàng hơn nếu họ hiểu chúng. Nếu chúng ta đọc nó một cách chậm rãi và hiểu được ý nghĩa bề mặt của từng câu trước khi chúng ta đặt tâm của mình vào việc học thuộc lòng nó, thì việc học thuộc lòng sẽ không khó, và những gì chúng ta đã ghi nhớ sẽ không dễ bị quên.

Thực ra, lý do chúng ta học thuộc Pháp là để đồng hóa với Đại Pháp. Chúng ta học thuộc Pháp để Pháp có thể chỉ đạo hành vi của chúng ta. Chúng ta không học thuộc Pháp chỉ vì để thuộc.

Loại bỏ điện thoại di động và Internet

Trước khi bắt đầu học thuộc Pháp, mỗi ngày tôi đã có thể học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân và một số bài giảng mà Sư phụ đã giảng ở những quốc gia khác. Tôi sẽ nghỉ khi thấy mệt. Đôi khi tôi cầm điện thoại lên để xem liệu mấy bạn của mình có đăng cái gì đó không hay quay lại hình ảnh của con mình rồi gửi lên nhóm để khoe. Đôi lúc, tôi đăng nhập vào các ứng dụng mua sắm để xem trên đó có khuyến mãi hay giảm giá gì không. Lúc khác, tôi lại xem các tin tức giải trí, khiến tâm trí đầy những thứ rác rưởi.

Khi tôi tiếp tục học thuộc Pháp, Pháp lý liên tục triển hiện ra. Tôi nhận ra rằng mình có rất nhiều chấp trước chẳng hạn như lười biếng, truy cầu lợi ích cá nhân, tâm sắc dục, tâm tranh đấu và tò mò.

Tôi biết rằng thân người khó đắc, và Đại Pháp cũng vậy – Tôi đã rất may mắn được đắc Pháp. Vì vậy, tôi cần phải tinh tấn và kiên trì tu luyện. Internet thực sự là hang ổ ma quỷ, nó sử dụng danh lợi tình để lôi kéo người tu luyện. Nó dụ dỗ chúng ta cho đến khi chúng ta không còn có thể thoát khỏi chính mình. Rồi nó dần dần gia tăng các chấp trước của chúng ta, mài mòn quyết tâm của chúng ta, để chúng ta dần dần rớt xuống và cuối cùng bị tiêu huỷ – nó rất nguy hiểm!

Thông qua việc học thuộc Pháp, tôi nhận ra mình cần phải loại bỏ những chấp trước này. Điều đầu tiên cần loại bỏ chính là điện thoại di động. Ban đầu, tôi cố gắng không xem nó. Nhưng đôi khi rất khó cưỡng lại cám dỗ. Khi tôi nhìn thấy đứa con dễ thương của mình, tôi rất muốn gửi một tấm ảnh vào nhóm trò chuyện. Khi trong nhà cần mua thứ gì, tôi muốn lên mạng xem liệu mình có thể tìm thấy chúng với giá rẻ hơn không.

Đôi lúc tôi cầm điện thoại lên, lãng phí nửa giờ đồng hồ với nó, rồi sau đó lại thấy hối hận. Tôi ghét bản thân vì đã làm điều đó, nghĩ rằng với từng ấy thời gian mình đã học thuộc được biết bao nhiêu là Pháp. Tôi biết mình phải đổi chiếc điện thoại di động của mình sang loại mà mấy người già hay dùng, loại mà không lên mạng được. Cuối năm 2015, tôi đã chuyển sang dùng chiếc điện thoại không hỗ trợ Internet.

Sau khi dùng chiếc điện thoại này, tôi thực sự đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian và bỏ được rất nhiều chấp trước. Trên thực tế, sau khi làm việc này, tôi đã có thể học thuộc lòng Pháp tốt hơn nhiều. Nhờ tiếp tục học thuộc Pháp, tôi cảm thấy thời gian thật sự quý giá và không còn muốn lãng phí một giây nào nữa.

Trong suốt quá trình học thuộc Pháp, tôi thực sự cảm thấy thời gian còn quý giá hơn tiền. Tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể học thuộc Pháp, đặc biệt là các học viên trẻ. Họ nên tận dụng tất cả thời gian mà họ có để học thuộc Pháp, ngay cả khi chỉ trong một giờ đồng hồ mỗi ngày.

Gia trì chính niệm

Sau khi đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân vào tháng 7 năm 2015, tôi nghe nói có nhiều học viên đã bị bắt. Đó cũng là một khảo nghiệm đối với một học viên mới như tôi. Vì chưa bao giờ bị cảnh sát bắt, nên tôi không biết cách đối phó với tình huống đó hay liệu mình có chính niệm hay không.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Vì vậy, tôi đã tăng cường độ học thuộc Pháp của mình. Lần đầu và lần thứ hai, tôi học thuộc Pháp từng đoạn từng đoạn một. Lần thứ ba, tôi bắt đầu nối các đoạn lại với nhau khi đã học thuộc chúng.

Đôi khi, tôi không nhớ được đoạn tiếp theo sau khi đã học thuộc lòng đoạn đầu tiên. Những lần như vậy tôi sẽ đọc lại một cách chậm rãi cả hai đoạn. Bằng cách hiểu được mối quan hệ giữa hai đoạn, việc học thuộc lòng trở nên dễ hơn. Vào đầu năm 2016, tôi đã học thuộc lòng được cả cuốn Chuyển Pháp Luân ba lần và bắt đầu học thuộc lần thứ tư.

Đầu tháng 3 năm 2016, bố chồng tôi đã đến nhà tôi cùng các cán bộ thôn và ba cảnh sát. Họ hỏi xem tôi có đang tu luyện Pháp Luân Công hay không, có viết đơn kiện Giang Trạch Dân không, và có ai xúi giục tôi làm điều đó không.

Tôi đã thừa nhận rằng mình đang tu luyện Pháp Luân Công, rằng tôi đã viết đơn tố cáo và không ai xúi giục tôi cả. Tôi bảo với họ rằng vụ tự thiêu ở Quảng Trường Thiên An Môn chỉ là một màn kịch và cuộc bức hại Pháp Luân Công do Giang Trạch Dân phát động đã vi phạm pháp luật. Hiến pháp bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng của chúng ta, vì vậy việc tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp. Những ai bức hại Pháp Luân Công sẽ bị quả báo. Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai và những người khác đã bị quả báo. Họ đã hỏi tôi vài câu như ngày sinh của tôi và v.v.. Tôi đã trả lời nhưng nghĩ rằng nếu họ yêu cầu tôi ký một văn bản, tôi sẽ không hợp tác. Cuối cùng họ đã ra về mà không bắt tôi phải ký gì cả.

Trước cuộc họp thường niên lần thứ 19 của ĐCSTQ năm 2017, bố chồng tôi đã đến nhà tôi cùng hai cảnh sát. Một người cầm cuốn sổ tay còn người kia cầm một máy quay phim. Tôi bảo với họ rằng họ không được phép ghi lại bất kỳ âm thanh hay hình ảnh gì vì điều đó là xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Tôi cầm máy tính bảng của mình và nói rằng nếu họ chụp hình tôi, tôi sẽ chụp hình họ. Người cầm máy quay đã ngừng quay phim, trong khi người kia quay sang hỏi tôi xem tôi còn tu luyện Pháp Luân Công không. Khi tôi nói tôi vẫn tu luyện, anh ta nói rằng Pháp Luân Công là tà giáo. Tôi nói với anh ấy rằng người dân khắp nơi trên thế giới đang thực hành Pháp Luân Công. Tôi cũng cảnh báo họ đừng nên bức hại Pháp Luân Công.

Anh ấy hỏi tên tôi và tôi nói rằng: “Chẳng phải anh đã biết tên tôi rồi còn gì?“ Anh ấy hỏi về trình độ học vấn của tôi, tôi nói với họ rằng tôi đã tốt nghiệp đại học. Anh ta nói: “Chị là người đã tốt nghiệp đại học. Tại sao chị lại tu luyện Pháp Luân Công?” Tôi đáp Pháp Luân Công dạy con người ta trở thành người tốt và có rất nhiều giáo sư, bác sĩ và giáo viên thực hành môn tu luyện. Anh ấy hỏi số chứng minh nhân dân của tôi để ghi lại vào sổ tay. Ngay khi ấy, tôi thoáng thấy cuốn sổ tay của anh ấy và thấy chữ “tà giáo.” Tôi nói: “Tôi không thể hợp tác với anh được và việc trả lời các câu hỏi của anh không tốt cho tôi. Pháp Luân Đại Pháp không phải là ‘tà giáo’.”

Tôi bảo họ rằng tôi sẽ chỉ tiếp tục cuộc đối thoại nếu họ muốn tôi nói rõ sự thật cho họ. Nhưng nếu họ ở đây để gây rắc rối, xin vui lòng không quay lại, vì như vậy là họ đang xâm phạm tài sản riêng tư, và tôi sẽ không chào đón họ. Anh ta khăng khăng rằng tôi phải hoàn tất tài liệu của anh ta, nhưng tôi đã từ chối, ngay cả khi anh ta đe doạ sẽ tố cáo tôi với cấp trên của anh ta và để cấp trên của anh ta nói chuyện với tôi.

Hai ngày sau, vào buổi sáng khi chồng tôi đi làm về sau giờ tan ca, anh ấy nói với tôi rằng cảnh sát đã quay lại. Tôi đi ra ngoài và nhìn thấy có khoảng bảy cảnh sát. Một người trong số họ đang cầm máy quay phim. Tôi bảo anh ta hãy tắt máy đi và anh ta đã tắt. Họ hỏi tôi xem có phải tôi thực sự không định điền vào biểu mẫu. Tôi bảo với họ rằng: “Đúng vậy!”

Tôi nói: “Sau khi bình phản Cách mạng Văn hóa. Những cảnh sát nào từng tham gia đều bị đưa đến một nơi bí mật ở Vân Nam để xử tử bằng một đội bắn. Trong tương lai, khi sự thật được đưa ra ánh sáng, ai sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả các anh. Cấp trên của các anh ư? Bức hại Pháp Luân Công đã khiến các anh tạo nghiệp quá nhiều, các anh sẽ bị quả báo. Đừng bức hại Pháp Luân Công nữa.”

Viên cảnh sát nói chuyện với tôi lần trước lần này đứng phía sau và nói với những cảnh sát khác rằng: “Đi thôi nếu chị ta không muốn điền đơn.” Và họ ra về. Tôi cũng bảo với họ đừng tìm bố chồng tôi và cũng đừng đe doạ ông ấy nữa, vì ông ấy đã quá già rồi. Họ nói rằng họ đã đến tìm ông ấy vì họ không biết chỗ tôi ở. Lần tới, họ sẽ không đến tìm ông nữa.

Khi tôi biết mình cần đối mặt với cảnh sát, tôi đã sợ hãi và chính niệm của tôi dường như không đủ mạnh. Tuy nhiên, hiện tại, tôi đã có thể đối mặt với họ và giảng rõ chân tướng. Sau khi cảnh sát rời đi, tôi lại sợ hãi, như thể chính niệm của tôi lại không đủ mạnh.

Sau đó tôi ngộ được rằng đó là do tôi học thuộc Pháp. Khi tôi đối diện với những tình huống như vậy, uy lực của Pháp đang khởi tác dụng. Uy lực của Pháp và Sư phụ đã gia trì chính niệm cho tôi vào thời khắc quan trọng. Điều đó cho thấy tầm quan trọng của việc học và ghi nhớ Pháp tốt!

Loại bỏ tâm tật đố nhờ học thuộc Pháp

Trong suốt ba năm khi học thuộc Pháp, tôi đã thuộc Chuyển Pháp Luân khoảng 50 lần. Cách tôi học Pháp là ghi nhớ Pháp. Đôi khi, tôi đọc qua tiêu đề một lần trước khi học thuộc toàn bộ những đoạn bên dưới tiêu đề đó. Đôi khi tôi lại chép Pháp. Tôi sẽ đọc một đoạn, viết đoạn đó xuống, và dùng Chuyển Pháp Luân để đối chiếu lại xem những gì tôi viết ra có chính xác không. Tôi dùng bút xoá để chỉnh lại những chỗ viết sai và học thuộc những chỗ sai đó một lần nữa.

Trước khi học thuộc Pháp, tôi không nhận ra mình có tâm tật đố. Tôi nghĩ mình đang tu khá tốt. Tâm tật đố dần dần lộ ra khi học thuộc Pháp.

Có lần khi chúng tôi đến nhà bố tôi, chị gái của tôi đã đến trước để dọn dẹp. Khi chị ấy nói rằng chị đã mất cả buổi sáng để dọn dẹp, tôi đáp lại mà không chút nghĩ ngợi: “Chỉ là dọn dẹp nhà cửa thôi, có gì mà to tát đâu? Trước đây ai chẳng từng phải làm việc đó?” Ngay khi những lời ấy vuột ra khỏi miệng tôi, tôi liền lập tức nhận ra mình đã bộc lộ tâm tật đố. Chẳng phải nó giống hệt như điều Sư phụ đã giảng về tâm tật đố đối với con của người khác khi thấy chúng làm bài kiểm tra được 100 điểm sao?

Khi phối hợp với các đồng tu để giảng rõ chân tướng, tâm tật đố của tôi cũng bị phơi bày. Một học viên lớn tuổi không thể tự mình mở miệng để giảng rõ chân tướng và đã hỏi xem liệu bà có thể đi cùng tôi không. Đôi khi, tôi chịu trách nhiệm nói chuyện và bà ấy chỉ đứng cạnh bên lắng nghe. Đôi khi, chúng tôi cùng nhau phối hợp và cả hai cùng nói. Cuối cùng bà ấy có thể tự mình giảng rõ chân tướng, nhưng cũng có lúc bà ấy yêu cầu tôi là người nói.

Có lần chúng tôi trông thấy có người đang ngồi bên lề đường. Vị học viên lớn tuổi đã nói: “Ông ấy đang chờ cô đấy. Đến nói chuyện với ông ấy đi.” Khi tôi đang cố gắng giảng rõ chân tướng thì người đàn ông này cho hay ông đã được nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp rồi, nhưng dường như nó chẳng liên quan gì đến ông nên ông không mấy quan tâm.

Tôi bảo ông rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt và sau đó nói về cuộc bức hại, mổ cướp nội tạng, tham nhũng, ngộ độc thực phẩm và tại sao mọi người không nên ghét nhau. Tôi bảo với ông ấy rằng nếu chúng ta không trừng phạt những kẻ phạm tội, thì Trời cũng sẽ trừng phạt họ.

Tôi cho ông ấy biết rằng ĐCSTQ đã giết 80 triệu người Trung Quốc trong các cuộc vận động của nó, và bây giờ nó thậm chí còn bức hại những người sống theo Chân–Thiện–Nhẫn. Điều quan trọng là chúng ta cần phải hiểu rằng những ai vẫn còn là thành viên của ĐCSTQ sẽ bị trừng phạt khi Đảng bị diệt vong.

Sau khi lắng nghe tôi nói, ông ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông ấy thậm chí còn nói rằng tôi nói rất hay. Vị học viên lớn tuổi cũng nói với tôi rằng: “Cô đã nói rất hay. Nó làm tôi muốn nghe nhiều hơn.”

Tôi thường không có bất kỳ suy nghĩ gì trong đầu trước khi giảng rõ chân tướng. Nhưng khi nói, tôi cảm thấy như được Sư phụ gia trì, những lời nên nói cứ thế tuôn ra và tôi có thể thu hút chú ý của người khác.

Được Sư phụ khích lệ

Vì không nhận ra rằng việc được mọi người và các học viên khen ngợi vì đã giảng rõ chân tướng tốt chính là Sư phụ đang khích lệ, nên tôi đã có chút tự phụ. Mặc dù tôi biết chính Sư phụ mới đang cứu người còn tôi chỉ là người trung gian trong quá trình này, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình tốt hơn những học viên khác.

Vị học viên lớn tuổi giảng chân tướng cũng rất thuần thục. Có những lúc tôi cảm thấy không vui và buồn bã khi bà ấy thuyết phục được nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ hơn tôi. Tôi biết rằng đây là tâm tật đố và muốn buông bỏ nó, nhưng việc đó rất khó, vì tâm tật đố muốn kiểm soát những cảm xúc của tôi, đặc biệt là khi mọi người làm tốt hơn tôi. Lúc đó, tôi sẽ cảm thấy không vui hoặc mất cân bằng.

Bây giờ khi cùng các đồng tu giảng rõ chân tướng, tôi không cho phép tâm tật đố chi phối mình và nhắc nhở bản thân rằng tôi nên vui mừng khi họ làm tốt. Tất cả chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ và đang phối hợp chỉnh thể để cứu độ chúng sinh, vì thế không nên có việc ganh đấu giữa chúng ta. Chúng ta cần phải phối hợp tốt với nhau để làm tốt hơn! Những học viên khác cũng có nhiều điểm mạnh đáng để tôi tôn trọng.

Đôi khi tôi cảm thấy ghét bản thân mình vì vẫn còn có tâm tật đố. Thực ra đây là một suy nghĩ sai lầm, vì đó là đang thừa nhận tâm tật đố. Khi tâm tật đố xuất hiện trong đầu, chúng ta không nên thừa nhận nó.

Mỗi ngày khi ra khỏi nhà, tôi đều nhắc nhở bản thân rằng tôi ra ngoài cứu độ chúng sinh chính là để trợ Sư Chính Pháp – chứ không phải làm cho bản thân. Do đó tôi phải buông bỏ tâm ích kỷ và nghĩ cho người khác. Tâm tật đố là xấu xa và độc hại, vì thế tôi phải buông bỏ nó. Trên đường đến điểm học Pháp, tôi vẫn nhẩm thuộc lòng bài giảng của Sư phụ về tâm tật đố.

Khi tiếp tục học thuộc Pháp của Sư phụ, tôi có thể cảm thấy tâm tật đố của mình ngày càng yếu đi. Mặc dù thỉnh thoảng nó vẫn quấy nhiễu tôi, nhưng tôi có thể bài xích nó. Bây giờ khi nhìn thấy các đồng tu thuyết phục được nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ hơn tôi, tôi không còn cảm thấy tâm tật đố nổi lên trong tâm mình nữa. Thay vào đó tôi cảm thấy vui mừng cho họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/15/389183.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/22/180424.html

Đăng ngày 23-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share