Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 12-08-2019] Một lần, trong công việc của tôi phát sinh mâu thuẫn, điều này đã khiến tôi tìm ra tâm chấp trước ẩn sâu của bản thân.

Do đặc thù công việc, tôi phải tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân nói ngôn ngữ khác nhau. Có một lần, trưởng nhóm khác tìm tôi vì muốn đổi bệnh nhân với tôi để tiện quản lý. Cô ấy nói: “Có một bệnh nhân nói tiếng Quảng Đông, đồng nghiệp A trong nhóm tôi biết tiếng, chị lại không biết, chị với A đổi bệnh nhân cho nhau nhé.” Tôi nói: “Tôi với bệnh nhân đó ngay từ đầu tới giờ đều trao đổi với nhau bằng tiếng Quan thoại, không có vấn đề gì mà!” Cô ấy vẫn quyết định: “Dù sao thì văn hóa của chị và bệnh nhân bất đồng, tôi sẽ đổi cho chị bệnh nhân nói tiếng khác.”

Lúc đó, khi nghe cô ấy nói vậy, trong tâm tôi rất bực bội, không nhẫn được, tôi liền hỏi lại cô ấy: “Văn hóa khác nhau là sao? Chúng tôi đều nói tiếng Trung, hơn nữa chị đổi cho tôi bệnh nhân nói tiếng nước ngoài để làm gì?” Cô ấy nói: “Chị có thêm một bệnh nhân nói ngoại ngữ thì có làm sao, chẳng lẽ chị không biết tiếng Anh à?” Tôi thầm nghĩ: “Thông thường bệnh nhân bị đổi đều là ca khó xử lý, nếu như tôi nhận đổi bệnh nhân nói ngôn ngữ khác, tôi lại phải tìm phiên dịch, như vậy sẽ rất lãng phí mất thời gian của tôi. Hơn nữa người bệnh hiện tại tôi đã theo dõi rất lâu, cũng hiểu tình trạng của bệnh nhân đó, vậy sao tự nhiên tôi lại phải đổi bệnh nhân với cô? Như thế tôi lại phải thêm việc, hơn nữa nếu có đổi thì đều là đổi người nói cùng ngôn ngữ, chẳng ai đổi người như cô nói.”

Nghĩ tới đây, tâm tôi rất bất bình. Các đồng nghiệp quanh tôi chứng kiến sự việc, cũng cảm thấy cô ấy thật quá đáng. Sau đó, vị trưởng nhóm của tôi sau khi biết chuyện đã nói với tôi: “Chị không biết cô ấy vốn ngang ngược à? Cô ấy cũng chẳng hỏi xem tôi có đồng ý không, cứ tự mình sắp xếp như thế.” Người trưởng nhóm bảo tôi gọi điện hỏi ý kiến bệnh nhân rồi báo lại với anh, kết quả bệnh nhân nói không cần đổi. Vì thế cô ấy cũng phải từ bỏ ý định thay đổi.

Trên đường về nhà, sự việc xảy ra đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi, mặc dù cuối cùng tôi không bị đổi bệnh nhân, nhưng tôi đã mất bình tĩnh. Lý trí tôi biết mình làm không tốt, đáng lẽ không cần tranh cãi với cô ấy, nhưng vẫn không nhẫn được cái khẩu khí, cũng không ước thúc bản thân hành xử chiều theo yêu cầu của Pháp, ý nghĩ người thường cứ thế xuất ra.

Tôi tự hỏi: Rốt cuộc mình có vấn đề gì, làm sao lại bất bình như thế? Cảm giác giống như bị coi thường, tôi biết đó là do bị động chạm đến tâm tự tôn và bảo vệ bản thân. Đột nhiên Pháp của Sư phụ giảng ở Quảng Châu liên quan tới việc chia táo xuất hiện trong não tôi, tôi chợt hiểu ra, biểu hiện của tôi chẳng cũng giống như thế sao? Tại sao trước đây khi tôi nghe đến đoạn Pháp đó, đều cảm thấy nếu việc đó xảy ra với tôi, tôi sẽ không tức giận, chẳng phải chỉ là quả táo thôi sao? Sao phải tức giận? Dù sao đổi quả to tôi cũng không ăn hết được. Tôi nhận ra rằng đó là bởi vì tôi không thích ăn táo, vì thế tôi mới cảm thấy không có gì phải tức giận, nếu thực sự động chạm tới những thứ hoặc quan niệm bản chất nhất, tôi chắc cũng sẽ tức giận như người đó. Nghĩ tới đây, tôi hiểu rõ rằng mình đã sai, chấp trước vào lợi ích và ngoan cố ôm giữ mà không chịu cải biến những thứ hay những quan niệm của bản thân.

Nghĩ lại sự việc đó, điều ngăn cản tôi trước tiên trong việc hướng nội tìm chính là do các quan niệm đã hình thành trong người thường. Ví dụ, tôi không suy nghĩ gì đã nhận định “Việc này phải làm như thế này mới hợp lý”, “Làm người thì không nên như thế này hay thế kia”, hoặc cho rằng những lý này ở người thường là đúng. Nhưng dưới con mắt của Thần, họ cho rằng những thứ không hợp lý kia an bài cho tôi mới là hợp lý, chúng chính là được chuẩn bị để khảo nghiệm tôi, họ cho rằng tâm tính tôi đề cao lên mới là quan trọng nhất.

Sư phụ giảng:

“Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác. Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng. (vỗ tay)Khi đều có thể rất thản nhiên đối mặt với uỷ khuất dẫu lớn đến mấy, đều có thể bất động tâm, đều không tìm cớ cho mình, có rất nhiều việc thậm chí chư vị không cần tranh biện.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Manhattan 2006)

Quan niệm giống như cái ô bảo hộ cho tâm chấp trước, khi vứt bỏ quan niệm, mới có thể nghĩ tới việc dùng Pháp đối chiếu với bản thân, các chấp trước ẩn nấp rất sâu, tâm lợi ích liền mới lộ ra nguyên hình.

Vậy làm thế nào để không bị quan niệm con người thao túng? Sư phụ đã giảng:

“Bất kể thói quen được sự việc gì dưỡng thành đều là sự sinh thành của vật chất. Tại không gian khác là có chủng vật chất ấy, thì ở không gian này mới xuất hiện trạng thái ấy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Manhattan 2006)

“Lâu dần nó sẽ hình thành thói quen, thói quen đó bắt nguồn từ các chấp trước khác nhau.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Manhattan 2006)

Tôi lý giải rằng khi một sự việc xảy ra, bất kỳ là nhìn hoặc nghe thấy gì, bình thường cố hết sức khống chế bản thân không động niệm, nhảy ra khỏi tình và bản thân để phân biệt tốt xấu, quan niệm nào cần hay không cần để đối đãi với sự việc, dùng chính niệm và tâm từ bi đối đãi, thì sẽ không dễ hình thành quan niệm nào.

Sau khi hiểu rõ Pháp lý, có một dòng nhiệt ấm áp chạy từ đỉnh đầu tôi xuống, vào thời khắc đó, tôi cảm nhận được Sư phụ đã vứt bỏ giúp tôi các tư tưởng và quan niệm bất hảo. Sau đó vài ngày, tôi cảm nhận được khi học “Chuyển Pháp Luân” có được những thể hội mới, khi phát chính niệm trường năng lượng cũng thuần tịnh hơn. Tôi thực sự thể hội được thân tâm cùng đề cao, chỉnh thể đều có thể thăng hoa trong Pháp.

Trên đây là một chút thể ngộ cá nhân, nếu có điểm nào chưa đúng, mong các đồng tu từ bi chỉ giúp.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/8/12/391333.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/15/180337.html

Đăng ngày 22-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share