Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-06-2019] Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi 26 tuổi và đã kết hôn. Đó là vào tháng 2 năm 1997. Từ ngày đó trở đi, tôi luôn có thể cảm nhận được sự bảo hộ và từ bi của Sư phụ, điều đó đã giúp tôi vượt qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.
Cãi nhau với chồng
Chồng tôi từng là một người rất nóng tính và thường xuyên đánh đập tôi. Chúng tôi cãi nhau liên miên và tôi nghĩ rằng cuộc chiến giữa chúng tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Tôi đã dự tính sẽ ly hôn.
Một ngày tôi tới thăm chị dâu. Chị đưa cho tôi xem cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói với tôi rằng đây là một cuốn sách để tu luyện.
Tôi mượn chị cuốn sách và mang về nhà. Lần đầu tiên khi đọc sách, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân quay tròn quanh mắt mình.
Chính vì điều đó mà các học viên nghĩ rằng ngộ tính của tôi tốt. Kể từ đó tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và vứt bỏ ý nghĩ muốn ly hôn chồng.
Tuy nhiên, chồng tôi lại liên tục ngăn cản tôi tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Còn người có nhiều vật chất màu đen, thì giống như sản xuất ra sản phẩm ở nhà máy vậy, phải thêm một thủ tục nữa; người ta đã [có vật] liệu sẵn sàng rồi, còn họ mới [có nguyên] liệu thô, cần phải gia công thêm một lượt nữa, phải qua một quá trình ấy. Do vậy trước tiên họ phải chịu khổ, để hạ bỏ nghiệp lực của họ, chuyển thành vật chất màu trắng; sau khi hình thành chất đức ấy rồi mới có thể tăng công lên cao.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi tin rằng mình có rất nhiều “nguyên liệu thô” như Sư phụ đã giảng, vì thế mà mặc dù bị chồng đánh đập, tôi vẫn tiếp tục tu luyện.
Chồng tôi có công việc kinh doanh và thường xuyên đi xa thành phố trong ít nhất là hai tuần. Do đó tôi đã tận dụng khoảng thời gian này để tăng cường học Pháp. Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Nhưng dần dần tâm sợ hãi của tôi nổi lên và tôi bắt đầu sợ rằng chồng mình có thể về nhà và xé sách. Tôi cảm thấy học Pháp ở nhà là không an toàn. Chồng tôi cũng không cho phép tôi luyện công ở nhà, vì thế tôi thường phải luyện công ở nơi làm việc trong suốt giờ nghỉ trưa.
Ngay sau khi chồng tôi về nhà, tôi đi ra sân sau để nhổ cỏ. Khi chồng tôi đi vắng, tôi ngay lập tức đi vào phòng của mình để học Pháp.
Tôi ghi nhớ những lời Sư phụ đã giảng:
“…là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Dù bị đánh đập hay lăng mạ bao nhiêu lần, tôi thường nghĩ rằng đó cơ hội để đề cao tâm tính và tiêu bỏ nghiệp lực. Nhưng dưới áp lực của cuộc bức hại, chồng và bố mẹ chồng tôi đã yêu cầu tôi phải lựa chọn giữa gia đình và Đại Pháp. Nếu tôi từ bỏ tu luyện, tôi có thể ở lại, nếu không tôi phải ra đi và sống với bố mẹ tôi – Tôi đã chọn Đại Pháp.
Bố tôi cũng cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện nhưng không thành công. Ông cũng đưa cho tôi một bức thư và yêu cầu tôi lựa chọn bố mẹ và Đại Pháp.
Ở nhà, chồng tôi lại vẫn đánh đập tôi và không cho tôi tu luyện. Tôi nói: “Ngay cả khi tôi phải rời khỏi nhà và đi lang thang, tôi sẽ vẫn tu luyện.”
Chồng tôi nhận thấy rằng những sự đe dọa không thể làm ảnh hưởng đến tôi nên cuối cùng đã ngừng phản đối và nói: “Cứ tiếp tục tu luyện đi.”
Bây giờ tôi có thể tu luyện ở nhà một cách đường đường chính chính. Thậm chí tôi còn thành lập một nhóm học Pháp ở nhà. Mặc dù chồng tôi rất ngang ngạnh, Phật Pháp đã khiến anh ấy tan chảy.
Sư phụ đã giảng:
“Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])
Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi
Năm 2008, một cục u khá cứng, to bằng hạt đậu, xuất hiện ở vị trí cơ lưng dưới của tôi. Nó ngày càng phát triển và khiến tôi rất đau. Khoảng nửa năm sau đó, nó đã to cỡ một quả trứng nhỏ.
Tôi không để tâm đến nó, dù cho nó khiến tôi đau đớn đến mức nào và tôi không bao giờ thôi làm ba việc mà các học viên cần làm. Tôi đã nghĩ: “Sư phụ đang giúp mình tịnh hóa thân thể.”
Cục u đó ngày một to hơn và mỗi khi tôi dùng tay để nặn, nó sẽ chảy khá nhiều máu. Tôi phải dùng rất nhiều khăn giấy mới lau sạch.
Chồng tôi biết rằng tôi lựa chọn không dùng thuốc để vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh này, anh tôn trọng điều đó.
Sang năm tiếp theo, điều tương tự lại xảy ra với phía lưng dưới của tôi. Trong vòng hơn sáu tháng, nó đã to cỡ một quả trứng vịt. Mỗi khi tôi nặn nó, rất nhiều chất lỏng màu vàng chảy ra.
Sau đó, tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ một giọng nói đã hỏi tôi rằng tôi đã vượt qua những khảo nghiệm bằng cách nào. Tôi nói cả hai lần tôi đều nặn nó. Rồi giọng nói nói với tôi rằng tôi phải vượt qua khảo nghiệm này lần nữa nhưng không được động vào cục u đó.
Tôi nghĩ: “Nếu nó là nghiệp lực của mình thì mình sẽ chịu đựng, nhưng mình sẽ không bao giờ thừa nhận bức hại của cựu thế lực đối với cơ thể của mình.”
Sang năm thứ ba, một chỗ phồng khác lại xuất hiện ở cùng vị trí ấy. Và sau khoảng nửa năm nó lại to bằng quả trứng vịt.
Lần này chồng tôi khăng khăng đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bắt đầu tăng cường phát chính niệm, và kết quả là ngày hôm sau chồng tôi đã quên chuyện ấy.
Sư phụ giảng:
“Lúc ấy chỉ có hai loại chọn lựa; hoặc là đến bệnh viện là từ bỏ quan đó, hoặc là để tâm nhất loạt buông bỏ hết như đường đường là một đệ tử Đại Pháp, không oán không chấp, buông xuôi cho Sư phụ an bài, có thể làm được điểm đó thì chính là Thần.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Tôi quyết định buông xuôi cho Sư phụ an bài. Với suy nghĩ đó, đêm hôm ấy, cục u ấy tự vỡ ra, chảy rất nhiều mủ. Trong phân của tôi cũng có thứ khô, đen và dính dính.
Năm sau lại một cục u như thế xuất hiện. Tôi mặc kệ nó và để Sư phụ quyết định điều gì nên xảy ra. Nó lại tự vỡ ra và mủ chảy ra khắp nơi.
Kể từ đó, tôi hoàn toàn bình phục. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã giúp tôi tịnh hóa thân thể.
Vượt qua chấp trước vào tình
Chồng tôi tham gia vào ngành xây dựng cùng một người họ hàng và tình hình tài chính của chúng tôi được cải thiện. Tuy nhiên, mọi người xung quanh đã nói với tôi rằng: “Hãy theo dõi chồng sát sao. Ngày nay bất cứ ai có tiền đều rất dễ ngoại tình.”
Điều này khiến tôi nghi ngờ. Một buổi tối khi hai vợ chồng tôi đang ngồi ở phòng khách thì điện thoại của anh ấy kêu. Chồng tôi phớt lờ và nói rằng điện thoại của anh ấy có vấn đề. Tôi không động tâm cũng không khó chịu.
Tuy nhiên, tâm oán hận của tôi nổi lên khi chồng tôi bắt đầu về nhà muộn, quá nửa đêm.
Một lần, con trai tôi tình cờ nhìn thấy chồng tôi ăn tối ở ngoài với một người phụ nữ trẻ. Cháu gọi cho bố ngay lập tức và nói rằng cháu đã nhìn thấy anh ở cạnh một người phụ nữ.
Chồng tôi về nhà ngay sau khi anh nhận được điện thoại, và con trai chúng tôi thẳng thắn hỏi anh rằng người phụ nữ ấy có phải là tình nhân của anh hay không. Chồng tôi không nói gì và đã thừa nhận.
Tôi gọi điện cho người phụ nữ đó và cô ấy nói với tôi rằng chuyện tình cảm của họ đã kéo dài được ba năm. Cô ấy muốn cắt đứt mối quan hệ vì cô ấy nhận ra đó là điều không đúng.
Chồng tôi cũng thừa nhận rằng anh ấy đã làm việc sai trái.
Buổi tối mỗi khi chồng tôi trở về nhà, tôi chỉ đơn giản là chào anh. Tôi nói rằng chỉ cần anh về nhà đã là tốt rồi.
Tôi tiếp tục hướng nội và nhận ra nhiều chấp trước của mình, như nghi tâm, tâm oán hận, khinh thường chồng, tâm tật đố, tâm tranh đấu và cả chấp trước vào lợi ích cá nhân.
Chồng tôi ở đây là để giúp tôi đề cao và tu luyện đến viên mãn. Tôi nên cảm ơn anh ấy bởi vì anh ấy cũng đang phải chịu khổ.
Sư phụ yêu cầu chúng ta tu thành sinh mệnh vô tư, và luôn nghĩ cho người khác. Tất cả những gì tôi muốn đó là một trái tim lương thiện, từ bi và đối đãi với người khác bằng sự thiện lương.
Mỗi khi tư tưởng của tôi bị lạc hướng, tôi lại bắt đầu hướng nội và thanh trừ chúng.
Một lần, chồng tôi về nhà trong tình trạng say xỉn. Anh ấy nói với con trai hãy lấy chứng minh thư của tôi để anh ấy làm đơn vay tiền. Con trai tôi trả lời: “Nếu bố có đủ tiền thì hãy tiêu, còn không thì đừng tiêu nữa.”
Tôi đồng ý với con trai và điều đó đã khiến chồng tôi nổi cáu.
Anh ấy đứng gần tôi và bắt đầu hắt hơi vào tôi. Tôi vừa cười vừa nói với anh ấy: “Anh đã có một ngày dài, anh khá mệt rồi nên hãy nghỉ ngơi đi.”
Chồng tôi nằm xuống giường. Tôi giúp anh ấy thay đồ. Chồng tôi mỉm cười sau đó ôm lấy chăn và đi ra ngoài phòng khách ngủ.
Tôi soi gương để lau mặt và tự nhủ: “Tu luyện thực sự vô cùng tuyệt vời! Có Sư phụ ở bên thực sự vô cùng tuyệt vời!”
Kể từ đó thái độ của chồng tôi đã thay đổi. Anh ấy không còn để điện thoại ở chế độ im lặng nữa và về nhà ăn cơm thường xuyên hơn. Anh ấy cũng hiếm khi mắng nhiếc tôi.
Làm những gì tôi cần làm
Tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, dù là khi tôi làm công việc của mình, đi mua sắm ở cửa hàng hay giải quyết chuyện gì đó, tôi đều nói chuyện với bất kỳ ai tôi gặp. Tôi bắt đầu trước để chào mọi người và nói với họ vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.
Khi tài liệu giảng chân tướng được chuyển đến, nếu thấy các học viên khác không có thời gian để ra ngoài phát tài liệu, tôi sẽ tự đi về các miền quê để phân phát. Tôi không bỏ lỡ một hộ gia đình nào.
Lần đầu tiên tôi đi về một làng quê, từ xa tôi đã nhìn thấy một gia đình đang sáng đèn.
Con chó của gia đình họ sủa to, tôi nói chuyện với nó trong tâm: “Ta đến đây để cứu chủ nhân của ngươi và ta hy vọng ngươi cũng sẽ được cứu. Hãy nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Con chó ngừng sủa và tôi đi vào cửa nhà.
Sau đó một con chó khác tiến lại gần tôi, lắc lắc cái đầu và vẫy đuôi, chào tôi rất niềm nở. Tôi thực sự đã cảm nhận được sự bảo hộ của Sư phụ và những điều huyền diệu của Đại Pháp. Tôi giúp nhiều người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Trước khi tu luyện, tôi là một người hướng ngoại. Tính cách này giúp tôi bắt chuyện với bất kỳ ai tôi gặp một cách rất nhanh chóng.
Tôi nói với họ Pháp Luân Đại Pháp là gì, tại sao ĐCSTQ lại bức hại các học viên và vụ dàn dựng “vụ tự thiêu.” Tôi cũng nói với họ rằng Đại Pháp đã được truyền rộng trên 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới.
Gia đình tôi làm trong ngành xây dựng, vì thế khi tôi tới các công trường, đầu tiên tôi sẽ nói chuyện với những người phụ trách và sau đó tôi tới gặp các công nhân và nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp.
Hầu hết những người đã nghe tôi nói chuyện đều lựa chọn thoái Đảng. Với những ai không muốn thoái, tôi vẫn cho họ thêm cơ hội. Thời điểm tôi nói chuyện với mọi người, công việc xây dựng ở đây cũng đã hoàn thành. Sau đó Sư phụ đã an bài cho tôi tới một công trường mới.
Từ sâu thẳm tâm mình, tôi đã nói với Sư phụ: “Con xin cảm tạ Sư phụ. Con sẽ làm những việc con nên làm.”
Sau đó chúng tôi chuyển tới một thành phố lớn hơn, và tôi thường xuyên ra ngoài đường phố để giảng chân tướng về Đại Pháp.
Tôi tận dụng các buổi sáng để học Pháp, sau đó tôi ra ngoài giảng chân tướng vào buổi chiều. Bây giờ tôi chú trọng hơn vào hiệu quả của việc giảng chân tướng.
Mỗi khi nói chuyện với ai đó, tôi cố gắng giúp họ minh bạch chân tướng đầy đủ để họ có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn, thoái ĐCSTQ từ trong tâm và được cứu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/30/-389342.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/1/180145.html
Đăng ngày 25-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.