Bài viết của một học viên phương Tây
[MINH HUỆ 30-06-2019] Một năm trước tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và điều đó đã thay đổi quãng đời này của tôi. Tôi thực sự cảm ân Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập) vì sự từ bi của Ngài. Tôi may mắn được đến dự Pháp hội New York vào tháng 5 năm 2019. Tôi học hỏi được rất nhiều và tìm ra rất nhiều chấp trước của mình. Tôi cũng kết nối được với các học viên khác và rất vui vì sự đề cao trong tu luyện của tôi đến từ những kết nối mới này. Nhưng một vài thể ngộ quan trọng nhất của tôi lại đến theo cách mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhóm địa phương chúng tôi được chọn tham gia vào hoạt động xếp hình quy mô lớn ở đảo Governors. Tôi không biết sẽ phải làm gì nhưng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cũng như tất cả chúng tôi đều cảm thấy như vậy, vì được là một phần của hoạt động này.
Khi đến nơi, chúng tôi được chia thành các nhóm và chờ hướng dẫn thêm. Các đồng tu tận dụng thời gian luyện công trong khi chờ đợi. Rồi đến lượt nhóm chúng tôi được hướng dẫn vào vị trí. Tôi đứng vào hàng đầu, nơi mà tấm ngồi ni lông màu vàng hình tròn đang đợi tôi. Mỗi chúng tôi ngồi vào tấm ngồi hình tròn đó và chờ đợi trong khi các học viên khác đang đi vào vị trí. Đó là một ngày xuân ấm áp, nắng vàng chiếu sáng. Việc chờ đợi khá lâu, nhưng có vẻ không ai để tâm. Tất cả chúng tôi ngồi nhẫn nại, chời đợi hướng dẫn tiếp theo.
Khi thời gian trôi đi, tôi nhận ra rằng đáng lẽ tôi nên bôi kem chống nắng vì cánh tay của tôi đang đỏ dần lên và cảm thấy hơi mềm ra. Nhưng tôi mặc kệ.
Cuối cùng chúng tôi được hướng dẫn mặc áo mưa vào để chúng tôi trông đồng bộ khi chụp ảnh từ trên xuống. Khi chúng tôi mặc vào, không bao lâu sau, tôi bắt đầu đổ mồ hôi trong áo mưa. Tôi xắn tay áo và thấy một lớp mồ hôi trên cánh tay mình. Tôi thầm cảm ơn một làn gió nhẹ đã giúp cánh tay tôi mát một chút.
Khi thời gian qua đi, và mặt trời tiếp tục rọi xuống, tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng khó chịu. Không chỉ toàn thân tôi chảy mồ hôi ròng ròng mà áo mưa chạm vào chỗ cánh tay bị cháy nắng của tôi đã khiến tôi rất khó chịu đựng. Do ngồi lâu nên chân và hông tôi bắt đầu đau, và tôi thỉnh thoảng phải duỗi chân để có thể ngồi lâu một chỗ. Những ai ngồi hàng đầu như chúng tôi thì thật may mắn vì chúng tôi có thể duỗi chân, những ai ngồi hàng sau thì chẳng có chỗ mà duỗi.
Khi chúng tôi tiếp tục ngồi trong áo mưa dưới ánh nắng mặt trời giữa trưa, tôi bắt đầu cảm thấy mình như một con gà tây trong một cái túi nướng trong lò. Tâm trí tôi bắt đầu khó mà có thể chịu đựng được cái nóng, vì tôi thường cảm thấy buồn nôn và chóng mặt trong cái nóng kéo dài. Tôi bắt đầu cởi áo mưa ra và mặc lại để gió có thể khiến tôi mát một chút. Phải đội mũ áo mưa trên đầu thì đặc biệt khó chịu, và thậm chí khiến tôi càng nóng hơn. Tôi vật vã và bắt đầu phân vân tại sao họ lại bảo chúng tôi ngồi lâu như vậy trong tấm ni lông nóng nực này.
Khi chúng tôi tiếp tục ngồi, và trời ngày càng nóng, họ thông báo rằng nếu bất kỳ ai cần rời khỏi đồ hình thì chúng tôi có thể rời, vì có những người khác đang đợi ở vìa ngoài để thay vào chỗ chúng tôi. Họ cho chúng tôi một giải pháp trong trường hợp mọi việc quá khó và chúng tôi không thể chịu được cái nóng. Tôi nghĩ thầm: “Mi không thể chịu được thì hãy đứng lên và để người khác thay thế đi. Mi biết là mi không chịu được cái nóng này đâu.” Sau đó tôi nhìn ai đó ngồi ở trước tôi. Mồ hôi đầm đìa trong áo mưa của cô ấy, và trông cứ như suối chảy ròng ròng trong áo mưa vậy (Tôi nghĩ “Nếu không phải là mình đang bị ảo giác“). Nhưng cô ấy không hề đứng dậy rời đi.
Tôi ngoái lại nhìn xem những học viên khác cùng nhóm địa phương chúng tôi đang làm gì. Một vài người trong độ tuổi 70 và 80. Họ có đứng dậy rời đi và để ai đó ngồi vào chỗ của họ không nhỉ? Sau khi ngoái lại nhìn vài lần và không thấy ai đứng dậy, tôi nghĩ rằng mình cũng nên ngồi yên. Và vì thế tôi thấy có sức mạnh để chịu đựng. Sau đó tôi nghĩ: “Bất cứ ai ở vìa ngoài đều muốn tham gia hoạt động này. Sao mình có thể bỏ cuộc chứ? Đặc biệt là các đồng tu cao niên quanh mình không hề bỏ cuộc. Mình đang làm điều này vì Sư phụ và vì những người quanh mình, vậy sao mình lại không chịu được khi mà Sư phụ đã làm quá nhiều điều cho mình?! Những niệm đầu trước của tôi là không chính.”
Nghĩ lại trải nghiệm này, lời giảng của Sư phụ vang lên trong tâm trí tôi:
Vậy đó, chư vị biết chăng? Chư vị là đệ tử Đại Pháp, thiên thượng có vô số sinh mệnh, vô lượng vô số sinh mệnh ngưỡng mộ chư vị. Tôi hôm nay với bất kể một vị Thần ở cao tầng, dù họ to lớn đến đâu, tôi nói chư vị đến làm đệ tử Đại Pháp, không cần đến một giây, chỉ cần tôi vừa nói ra thì họ lập tức nhảy xuống, quả thật quá đỗi vui mừng —ai minh bạch đều biết— đây không chỉ là có thể tự cứu, mà còn có thể cứu vô lượng chúng sinh trong thế giới của họ, đây là việc xuất sắc nhất của vũ trụ tương lai. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp. Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)
Và vì thế tôi tiếp tục ngồi yên. Vẫn không hề dễ dàng gì nhưng tôi quyết tâm ngồi yên.
Cuối cùng cũng đến lúc chụp ảnh. Chúng tôi ngồi ở vị trí của mình và phát chính niệm mặc áo mưa khi chiếc máy bay không người lái bay vù vù trên đầu để chụp ảnh và quay video. Mọi việc khá ổn được một lúc, ít nhất thì đó là cảm giác như thế. Người thông báo nói rằng ông ấy biết chúng tôi đã ngồi rất lâu rồi, nhưng nhắc nhở tất cả chúng tôi ngồi thẳng lưng để chụp ảnh. Tôi nghĩ: “Đây là lúc mi đã đợi chờ lâu rồi, vì thế mi phải cố gắng hết sức vì Sư phụ. Ngồi thẳng lên và làm những điều cần phải làm. Đã đến lúc rồi đấy.”
Và cứ như thế, mọi việc cũng xong. Chúng tôi đã làm được. Chúng tôi đến nơi lúc 9 giờ sáng và bây giờ là đầu giờ chiều. Tôi đứng dậy và duỗi chân, mồ hôi ướt sũng và hơi đau. Nhưng tôi rất vui vì tôi đã ở đó. Tôi biết đây là một cơ hội quý báu.
Chúng tôi tản ra và ngồi trên cỏ ăn đồ ăn trưa mà chúng tôi mang theo. Chúng tôi thấy vài người mặc áo mưa đỏ, vài áo mưa trắng, xanh dương và đen. Chúng tôi phân vân tại sao lại mặc áo mưa khác nhau và tại sao một nhóm mặc một cây toàn màu trắng ngồi đả tọa. Chúng tôi không biết liệu họ ở đó để xếp hình hay là một phần của các nhóm khác đã đến đảo này.
Chúng tôi quay lại thuyền, và xếp hàng lên thuyền phải đợi ít nhất một giờ. Nhưng tất cả chúng tôi đều kiên nhẫn và đợi đến lượt của mình. Ngạc nhiên thay tôi thực sự không cảm thấy mệt như tôi đã nghĩ.
Sau khi trở về nhà, tôi thấy các tấm ảnh đồ hình Pháp Luân và các chữ mà chúng tôi đã xếp, “Chân, Thiện, Nhẫn.” Tôi đã ở đó, là một chấm nhỏ, một đốm nhỏ, là một trong những người ở hàng đầu của chữ “Chân”. Tôi quá nhỏ và dường như chẳng quan trọng gì, nhưng vẫn là một phần của tổng thể. Nhìn đồ hình từ trên xuống, tôi ngộ ra vài điều.
Tôi là một lạp tử của Đại Pháp.
Tôi đã đọc lời giảng của Sư phụ về điều này, và tôi đã nghe các học viên khác nói về điều này. Nhưng tôi không hoàn toàn hiểu lắm cho đến thời điểm này.
Khi tôi ngạc nhiên nhìn bức ảnh, tôi nhớ lại trải nghiệm của mình. Tôi đã biết là chúng tôi xếp hình gì rồi nhưng không hề tưởng tượng được nó lớn nhường ấy. Niệm đầu tiên của tôi là: “Ồ, chắc hẳn phải chuẩn bị rất nhiều cho hoạt động này!” Thực sự là không thể tin được!
Lúc đó, tôi không hiểu tại sao những học viên khác lại mặc áo mưa màu khác nhau, thậm chí chúng tôi còn biết trước là chúng tôi xếp hình gì rồi. Tôi đã không nhìn được bức tranh tổng thể và chỉ tập trung vào chỗ nhỏ bé của mình, chỗ mà ảnh hưởng trực tiếp lên tôi. Tôi không thể hiểu được khối lượng công việc và sự nhộn nhịp của các hoạt động để làm nên sự kiện này. Tôi là một lạp tử nhỏ bé trong bức tranh lớn đó và chỉ nhìn thấy không gian nhỏ bé của mình ở lúc đó. Cuối cùng khi tôi nhìn thấy bức tranh tổng thể, tôi đã hiểu.
Để tạo nên đồ hình thì cần rất cả mọi người phối hợp với nhau. Có một tấm ảnh, vài người mặc áo mưa vàng chuẩn bị chạy về chỗ của mình. Tấm ảnh này thiếu sự tác động và vẻ đẹp của các bức ảnh là nơi chúng tôi ngồi tại chỗ. Tôi nghĩ: “Đây giống như là một lạp tử của Đại Pháp. Khi chúng ta ở vị trí của mình, mỗi người làm những điều cần phải làm là chúng ta đã đạt được mục đích rồi. Và nó đẹp không tả nổi, ấn tượng và đầy ý nghĩa.”
Tôi nhớ lại khó khăn mà tôi gặp phải khi làm điều tôi cần phải làm. Trời nóng, đau và thực sự không dễ chịu chút nào. Khi rất khó khăn, tâm trí tôi đã đấu tranh để tôi không hoàn thành nhiệm vụ. Các ý niệm bảo tôi rằng tôi không thể làm nổi, rằng tôi nên từ bỏ, rằng tôi không thể chịu được cái nóng. Tâm an dật của tôi rất mạnh. Nhưng tôi đã cố tìm thấy sức mạnh và sự nhẫn chịu cần thiết để thực hiện điều tôi đã đề ra, đóng vai trò mà tôi đã hứa. Mong muốn cố gắng hết sức vì Sư phụ và những người khác, cùng với sự khích lệ mà tôi có được qua việc nhìn thấy các học viên khác quanh tôi làm những điều họ nên làm – tất cả những điều này đã giúp đem lại cho tôi sức mạnh đó. Sao tôi lại có thể có niệm đầu làm Sư phụ và những người khác thất vọng được chứ, chỉ bởi vì tôi cảm thấy khó chịu một chút ư? Tôi thực sự hổ thẹn vì có những niệm đầu này và tự trách móc trong tâm.
Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta có thệ ước với Sư phụ. Điều này không dễ dàng, can nhiễu và những quan niệm của chúng ta và các chấp trước đã nổi lên để kéo chúng ta xuống. Nhưng chúng ta phải nhớ những điều Sư phụ đã ban cho chúng ta và vì sao chúng ta ở đây. Chúng ta phải kiên định.
Mỗi chúng ta là một lạp tử của Đại Pháp. Xin đừng quên, trong chặng đường cuối này, hãy làm tốt nhừng gì chúng ta cần phải làm.
Tạ ơn Sư phụ vì tất cả những điều Ngài đã ban cho chúng con!
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/30/178266.html
Đăng ngày 17-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.