Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc.
[MINH HUỆ 26-01-2019] Một hôm, khi tôi đang phát chính niệm, một báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh viện bỗng hiện lên trong đầu tôi. Tôi liền xuất ra một niệm: “Ta không muốn nhìn, cái này không có quan hệ gì với ta.”
Khảo nghiệm của Cựu thế lực
Lúc đó, một giọng nói vang lên: “Trên phổi có hai chấm nhỏ màu trắng.” Tôi đáp lại: “Phổi của ngươi mới có hai chấm nhỏ màu trắng, đừng có can nhiễu ta!”
Vài ngày sau, tôi có triệu chứng ho khan, cổ họng rất ngứa giống như có con sâu nhỏ đang bò ở trong. Tôi vừa cố gắng chịu đựng cơn ho, vừa hướng nội và phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu của tà ác.
Nhưng triệu chứng ho của tôi càng trở nên nghiêm trọng hơn, lúc nói không nhịn được ho. Lúc này, trong đầu tôi bỗng hiện lên câu nói: “Trên phổi có hai chấm nhỏ màu trắng.”
Tôi biết đây chính là thủ đoạn bức hại của cựu thế lực, muốn dùng loại ám thị này để tôi thừa nhận rằng phổi của tôi có vấn đề.
Hồi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có một giấc mơ đáng sợ: Tôi đang hấp hối, phổi của tôi bị tắc nghẽn và tôi không thể thở được.
Đúng tích tắc cận kề cái chết đó, tôi đã nghĩ đến Sư phụ và nói: “Sư phụ, con không thể chết được, con muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và theo Sư phụ cho đến viên mãn.”
Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy phổi của tôi có rất nhiều nghiệp lực, và tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi.
Tôi nghĩ: “Bây giờ loại can nhiễu này đã xuất hiện, chẳng lẽ cựu thế lực muốn lợi dụng nghiệp lực của mình để bức hại mình hay sao?”
Tôi đã cảnh giác để không rơi vào cái bẫy của cựu thế lực. Hai năm qua, tà ác luôn sử dụng loại ám thị này để uy hiếp và can nhiễu tôi, muốn tôi xuất ra những suy nghĩ tiêu cực và thuận theo đó mà thừa nhận loại can nhiễu này. Sau đó, chúng sẽ lấy cớ để bức hại tôi.
Sư phụ giảng:
“… tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã coi giả tướng nghiệp bệnh này như là một dịp để hướng nội tìm, đồng thời thanh trừ nhân tâm và quan niệm người thường, và coi đây là biểu hiện của tịnh hóa thân thể.
Hàng ngày tôi đều phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố phụ diện trong suy nghĩ của mình, đặc biệt là tâm nghi ngờ và sợ hãi.
Một buổi tối, tôi không thể nào nhịn được cơn ho. Chồng tôi thấy vậy liền nói: “Sao bà lại ho nhiều vậy? Nếu bà thấy không khỏe thì hãy đi bệnh viện, xem có phải mắc bệnh ung thư không?”
Lúc ấy, vẻ mặt của ông ấy vô cùng đắc ý khiến tôi có chút động tâm.
Tôi nghĩ: “Suốt những năm qua, tôi đã vì gia đình này mà bỏ ra biết bao công sức?” Vậy nên tôi khó chịu vì ông ấy dường như không có vẻ gì cảm kích điều đó. Tôi nghĩ: “ Khi thấy tôi bị ho, ông không những không quan tâm, mà trại lại còn muốn giậu đổ bìm leo; ông là loại người gì vậy?”
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra rằng tôi không nên có những suy nghĩ này, bởi vì lúc ấy chồng tôi đang bị tà ác khống chế.
cựu thế lực đã lợi dụng ông để cài bẫy tôi: Một khi tôi tiến nhập vào những cảm xúc tiêu cực đó, tôi sẽ trở nên oán hận, và sẽ cãi nhau với ông ấy.
cựu thế lực sẽ lợi dụng cái cớ này để hãm hại tôi. Lúc đó, một đoạn Pháp bỗng hiện lên trong đầu tôi: “… một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.“ (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi bình tĩnh tự nói với bản thân: “Mình sẽ không để tình huống đó xuất hiện.” Đồng thời, tôi cũng phát chính niệm: “Ta sẽ không cho phép tà ác khống chế ông ấy.”
Sau đó, tôi nói chuyện với chồng tôi mà không mang theo chút tâm oán hận nào, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Vì vậy, tà ác đã bị giải thể và nét mặt của ông bỗng lộ ra vẻ hối tiếc.
Sau đó, ông không nói gì về việc tôi bị ho nữa. Một tháng sau, triệu chứng ho khan của tôi đã biến mất, hiện tượng tim đập nhanh và tức ngực cũng biến mất.
Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ nghiệp lực của mình.
Nhận ra chấp trước của bản thân
Một dạo, chồng tôi học cách sử dụng điện thoại di động để chơi xổ số. Ông ấy càng ngày càng nghiện trò đánh bạc này.
Vừa mới đi làm về là ông cầm ngay điện thoại để chơi xổ số. Mỗi ngày ông ấy mua hơn 50 vé số và không muốn làm một việc gì khác. Tôi đã nói chuyện với chồng tôi nhiều lần nhưng ông không nghe.
Sau đó, tôi phát hiện rằng ông ấy không còn tiền và đã dùng tiền của khách hàng để mua vé số. Khi bị thua hết tiền, ông ấy còn lấy tiền ở nhà để chơi.
Một hôm, tôi không thể nhịn nổi đã nói với ông ấy: “Ông sắp hủy hoại bản thân mình rồi, sao ông lại nghiện chơi bạc như vậy chứ? Ông không thấy rằng tiền sẽ rơi vào tay của Trung Cộng hay sao?”
Tôi tiếp tục nói: “Ông biết là mình bị lừa, mà sao không kiểm soát được bản thân? Thậm chí nếu ông có chơi thắng đi nữa, thì cũng là lấy đức của mình để đổi lấy.”
“Hơn nữa”, tôi nói, “Nếu không có đức, ông sẽ phải chịu khổ nạn. Ông có hiểu không?”
Ông ấy bực mình nói: “Bà đang làm lãng phí thời gian của tôi. Nếu tôi không thắng, thì đó là lỗi của bà! Có rất nhiều người chơi trò này đấy, ai giống bà kia chứ? Bà không bình thường! Bà thật ích kỷ. Nếu không hiểu thì bà đừng có nói.”
Thấy thái độ ấy của chồng, tôi không thể nén được hỏa khí. Đầu tôi xuất ra đầy những suy nghĩ không tốt về ông ấy, và cảm thấy rất bất bình về những hy sinh của bản thân trong suốt nhiều năm qua.
Tôi nghĩ: “Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì thực sự tôi sẽ không muốn sống với ông. Được rồi, tôi sẽ gỡ cài đặt WeChat của ông và thay đổi mật khẩu, rồi xem liệu ông có chơi được nữa không.”
Đã đến giờ phát chính niệm nhưng nội tâm tôi rất trĩu nặng. Làm sao tôi có thể phát chính niệm trong tâm trạng như vậy?
Thế nhưng, nếu không phát chính niệm thì cũng không đúng, vì vậy tôi đã ngồi trấn tĩnh lại bản thân, và một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu tôi: “Mình đã bị những quan niệm phụ diện của người thường thao túng, nhiều loại nhân tâm đã đẩy mình xuống thế giới đầy giả tướng này.”
Nhiều lần, tôi đã từng nói với các đồng tu rằng: “Đừng cố gắng giải quyết vấn đề trong thế giới đầy giả tướng này. Chúng ta phải nhảy xuất ra khỏi nó thì mới thấy được chân tướng.”
Nhưng làm thế nào mà tôi lại bị mắc kẹt trong thế giới giả tướng này?
Lúc này, tôi chợt nhớ tới ý nghĩa của câu “ngược dòng đi lên” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Tôi nghĩ: “Đúng vậy, lúc này mình cần hướng nội và lội ngược dòng mà đi lên.” Ngay lập tức, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn.
Sư phụ giảng:
Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi tự nhủ: “Nhân tâm của mình đang phản ánh ra đến tầng thân thể vật chất, nhưng mình không thể để cho chúng chạy loạn lên được. Tại sao mình lại không định trụ chúng lại và triệt để thanh trừ chúng nhỉ? Lúc này, vô số con mắt đều đang theo dõi nhất tư nhất niệm của mình. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để chứng thực Pháp hay sao?”
Chính niệm của tôi bỗng khởi lên. Tôi bắt đầu cẩn thận tra tìm những quan niệm và chấp trước của bản thân: chỉ trích, oán hận, ủy khuất, tranh đấu, trả thù, xem thường người khác, và nói năng cay nghiệt.
Những chấp trước này không phải là chân ngã của tôi, chúng thuộc về cựu vũ trụ. Ngay lập tức, tôi niệm khẩu quyết phát chính niệm và đặt một niệm lực cường đại vào chữ “diệt”.
Nhờ Sư phụ gia trì, năng lượng mà tôi phát ra rất mạnh, trong đầu cũng không có chút tạp niệm nào. Sau khi phát chính niệm xong, tôi đã bình tĩnh trở lại và ngộ ra rằng tôi vẫn còn nhiều chấp trước vào tình.
Sư phụ giảng:
Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn“ (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Vì chấp trước vào tình nên tôi đã coi chồng tôi như vật sở hữu riêng của mình, và cho rằng tôi đã đối xử tốt và hy sinh rất nhiều cho ông ấy. Tuy nhiên, ông ấy đã không lắng nghe tôi và không muốn thay đổi bản thân theo cách mà tôi mong muốn. Điều ấy đã làm xúc động đến cái tâm tự cao tự đại và thích kiểm soát người khác của tôi.
Những chấp trước này đã bị che lấp bởi cái cớ “tốt cho người khác”, nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra chúng. Vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi chồng tôi nói rằng tôi ích kỷ, điều đó thực sự có lý.
Khi tôi thay đổi bản thân và không ép buộc chồng tôi nữa, ông ấy đã thay đổi rất nhiều: trở nên lý trí hơn, và chỉ thỉnh thoảng mới mua vé số.
Chồng tôi nói với tôi rằng ông chơi xổ số cho đỡ buồn, cũng không lạm dụng tiền của khách hàng nữa, và mối quan hệ của chúng tôi cũng có cải thiện đáng kể.
Suốt nhiều năm, chồng tôi không chịu nghe Pháp. Ông ấy sẽ nói rằng ông ấy bị đau đầu, và thậm chí còn nói một số lời bất kính với Đại Pháp.
Đôi khi, chồng tôi còn can nhiễu tôi phát chính niệm, vì vậy tôi hầu như đã coi ông ấy như tà ác. Tôi nhận ra rằng tôi đã sai và đã đẩy ông ấy ra xa.
Tôi đã không tu xuất được tâm từ bi và đã bị những biểu hiện trên bề mặt của chồng tôi làm mê hoặc. Suốt những năm qua, tôi đã không tu tốt bản thân và đã khiến ông ấy phải chịu không ít khổ, tôi vẫn chưa thực sự cứu được ông ấy.
Những ngày này, tôi thường giúp ông ấy phát chính niệm, thanh trừ những nhân tố tà ác đang thao túng ông và xuất ra một niệm đầu rất mạnh mẽ: “Ông ấy xuống đây là để trợ giúp tôi tu luyện và chứng thực Pháp, nhất định ông ấy phải được cứu!”
Ngày hôm đó, tôi đã có cơ hội nói chuyện với chồng rất nhiều, và ông ấy đã lắng nghe những gì tôi nói.
Trên đây là những chia sẻ về trải nghiệm tu luyện của bản thân tôi trong thời gian gầy đây. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/26/380556.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/21/176569.html
Đăng ngày 16-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.