Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Quý Châu, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-04-2019] Trong cuộc bức hại Pháp Luân Công 20 năm qua, ông Vương Thủ Minh đã bị giam giữ và tra tấn trong hai năm trong một trại lao động cưỡng bức và tổng cộng chín năm tù chỉ vì không chịu từ bỏ đức tin của mình. Cuối cùng, khi được thả ra, ông rơi vào cảnh nghèo đói và sức khỏe của ông bị hủy hoại không thể phục hồi. Tuy nhiên, cảnh sát địa phương và các quan chức tiếp tục theo dõi ông cho đến tận ngày nay.
Ông Vương, 67 tuổi, ở huyện Thủy Thành, tỉnh Quý Châu. Trước khi ông bước vào tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1996, ông đã có nhiều thói quen xấu, bao gồm uống rượu quá mức, đánh bạc và lăng nhăng. Ông cũng thường bị cảm lạnh, sốt, và mắc một bệnh da mãn tính mà không có phương pháp điều trị triệt để.
Ngay sau khi tu luyện Pháp Luân Công, những căn bệnh kinh niên của ông đã biến mất và ông đã từ bỏ những thói quen xấu của mình bằng cách hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Ông trở thành một người hoàn toàn khác và người dân địa phương khâm phục ông vì sự hào phóng và trái tim nhân hậu.
Hai bản án tù sau hai năm trong trại lao động cưỡng bức
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, ông Vương đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Trước khi ông có cơ hội lên tàu vào ngày 26 tháng 11 năm 1999, các đặc vụ từ Phòng 610 Thành phố Lục Bàn Thủy và các cảnh sát từ Phòng Cảnh sát Trung Sơn đã bắt giữ ông. Ông đã bị giam giữ tại Trại tạm giam Số 1 Lục Bàn Thủy trước khi bị đưa đến Trại Lao động Cưỡng bức Trung Bát trong ba năm.
Mặc dù được thả ra trước thời hạn, ông lại bị bắt vào ngày 7 tháng 6 năm 2001. Các đặc vụ từ Phòng 610 đã lục soát nhà ông. Ông bị Tòa án Quận Trung Sơn kết án bốn năm tù giam và bị giam tại Nhà tù Đô Quân.
Ông Vương đã bị bắt lần thứ ba vào ngày 29 tháng 9 năm 2007 vì giúp một học viên khác tìm nơi ở. Ông bị Tòa án Quận Trung Sơn kết án sáu năm tù tại Nhà tù Đô Quân. Ông được thả ra trước một năm vào ngày 22 tháng 6 năm 2012 sau khi bị chính quyền gây áp lực bắt viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.
Tra tấn không ngừng
Dưới đây là một vài chi tiết về sự tra tấn mà ông Vương đã phải chịu đựng trong hai lần bị giam cầm tại Nhà tù Đô Quân và một lần bị giam giữ tại trại lao động.
1. Chọn cộng tác viên để tra tấn các học viên
Các cai ngục đã chọn những tên tội phạm (được gọi là cộng tác viên), những người thường là thành viên của băng đảng để tra tấn các học viên Pháp Luân Công bị cầm tù. Khi các học viên bị buộc phải từ bỏ đức tin dù điều này không như ý muốn của họ, các lính canh được nhận tiền thưởng còn các cộng tác viên được giảm án.
Ông Vương hiếm khi nhìn thấy lính canh trong những năm cầm tù. Các cộng tác viên theo dõi ông suốt ngày đêm và tra tấn cả về thể chất và tinh thần của ông.
2. Bị bắt ngồi yên và cấm ngủ
Ngay khi ông Vương bị tống vào tù, lính canh đã cách ly ông khỏi các học viên khác và đưa ông vào một buồng giam với 16-18 cộng tác viên. Ban ngày ông phải ngồi yên cả ngày trên một chiếc ghế rất nhỏ với kích thước mỗi chiều chưa đến 15 cm.
Vào ban đêm, ông không được phép ngủ bởi một bóng đèn sáng và tiếng ồn lớn được bật trong buồng giam. Ba cộng tác viên vây quanh ông và ngay khi ông ngủ gật hoặc ngáp, họ tát, đấm, bóp cổ và đẩy ông để giữ ông tỉnh táo. Họ thay phiên nhau ép ông phải trò chuyện hoặc ghi nhớ các nội quy của nhà tù khiến não của ông không thể nghỉ ngơi.
Một tuần bị tẩy não và thiếu ngủ khiến ông Vương đau đầu dữ dội và vô cảm với môi trường xung quanh.
3. Bỏ đói
Nhà tù ít khi cung cấp thực phẩm cho các học viên. Các học viên luôn bị bỏ đói và một số người cuối cùng đã từ bỏ đức tin để duy trì sự sống của mình.
Trong nhiều năm, ông Vương đã bị cho ăn gạo mốc, rau luộc, khoai tây mọc mầm và củ cải quá cứng rất khó nhai. Không có dầu ăn và thức ăn được trộn với giun, lá cây và bụi bẩn. Ông Vương thường bị tiêu chảy và cuối cùng chỉ ăn gạo ngâm trong nước. Do thiếu dinh dưỡng, ông bị thiếu cân trầm trọng và bị rụng gần hết răng.
4. Vắt kiệt sức học viên với phong cách huấn luyện quân sự
Trong ba tháng đầu tiên tại Trại Lao động Cưỡng bức Trung Bát, ông Vương bị buộc phải chạy gần như cả ngày cho dù mưa hay nắng. Ông thức dậy lúc 6 giờ sáng và ngay lập tức phải chạy cho đến 7 giờ tối chỉ với hai lần nghỉ để ăn. Nếu ông quá mệt, ông sẽ bị buộc phải thực hiện các bài tập thể dục khác như đứng bằng một chân, ngồi xổm và tập chống đẩy.
Sau bữa tối, ông phải chịu đựng 5 giờ tẩy não: xem các video bôi nhọ Pháp Luân Công hoặc nghe các cộng tác viên nói xấu đức tin của ông. Hàng đêm ông đi ngủ vào lúc 1 giờ sáng và cứ sau nửa giờ lại bị gọi dậy cho đến 6 giờ sáng khi chu kỳ ngược đãi lại tiếp tục.
Trong vòng một tháng, hai chân của ông Vương sưng lên và vùng đáy xương chậu của ông bị rộp lên và mưng mủ do đổ nhiều mồ hôi và ma sát quá mức trong các hoạt động thể chất cường độ cao. Ông đã có lần bị không được tắm trong chín tháng. Rất nhiều lần ông không được phép sử dụng nhà vệ sinh hoặc được sử dụng nhưng rất hạn chế.
Ông Vương bị thương ở lưng trong khi di chuyển một tảng đá lớn theo lệnh của lính canh trại lao động. Sau đó, ông mắc bệnh lao và liên tục ho ra máu và sốt. Các học viên không chịu từ bỏ Pháp Luân Công không được điều trị tại bệnh viện.
Khi ông Vương ở tình trạng thập tử nhất sinh, ông đã không còn cách nào khác ngoài việc ký vào các tuyên bố từ bỏ đức tin để được nhập viện. Hơn mười năm bị tra tấn trong tù đã gây tổn thất lớn cho sức khỏe của ông. Ông vẫn chưa hồi phục và do đó không có việc làm. Ông bị khánh kiệt về tài chính. Ông và các con vẫn đang bị các đặc vụ từ Phòng 610 và cảnh sát địa phương theo dõi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/24/385402.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/9/176864.html
Đăng ngày 15-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.