[MINH HUỆ 31-10-2018] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 5 năm. Tôi viết bài chia sẻ này với sự động viên từ vợ tôi và mong muốn đúc kết một số kinh nghiệm trong tu luyện của bản thân.

Cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Vợ chồng tôi găp nhau lần đầu tiên vào năm thứ hai học trung học. Mặc dù khi ấy, cô ấy đã là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng phải mất gần 10 năm sau, tôi mới nhận ra là tôi cũng nên tu luyện. Chắc hẳn tôi đã phải tích rất nhiều đức mới có cơ duyên gặp gỡ vợ tôi và tu luyện Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư tôn.

Khoảnh khắc nhìn thấy “Vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn’ trên ti vi, tôi đã biết đó là màn kịch giả mạo, được dàn dựng để phỉ báng Đại Pháp. Giờ đây, tôi có cảm nhận rõ ràng là Thần Phật luôn che chở cho tôi.

Bố mẹ vợ tôi cũng là học viên Đại Pháp. Khi tôi gặp họ, tôi cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên. Vợ chồng tôi yêu nhau và kết hôn khi chúng tôi còn đang học đại học. Chúng tôi bắt đầu bước vào cuộc sống gia đình sau khi tốt nghiệp.

10 năm trôi qua với nhiều gian truân, cho dù tôi đã đến rất gần Đại Pháp và tin rằng Đại Pháp là tốt, nhưng tôi vẫn ngoan cố và không chịu bước vào tu luyện mãi cho đến 5 năm về trước.

Đó là khi ngón áp út trên tay phải của tôi bị nhiễm trùng. Tôi cố thử các biện pháp chữa lành vết thương bằng cả Đông y và Tây y, còn vợ tôi kiên nhẫn theo dõi tình trạng của tôi. Khi thấy việc chữa trị không có hiệu quả, cô ấy đề nghị tôi trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, nhưng vẫn không chịu từ bỏ sử dụng thuốc chữa ngón tay. Đến một ngày, khi đang chuẩn bị trộn các loại thảo dược thì tôi không sao tìm thấy cái bát thường hay dùng. Sau đó, tôi có tìm thấy nhưng lại đánh rơi vỡ nó.

Ngay lập tức, tôi nhận ra mình cần phải có niềm tin vào Pháp và buông bỏ các chấp trước của bản thân. Với suy nghĩ đó, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mọi thứ với tôi đã thay đổi. Kể từ đó trở đi, tôi chưa bao giờ phải dùng đến bất kỳ loại thuốc nào.

Bắt đầu tu luyện

Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và luyện các bài công pháp hàng ngày sau giờ làm việc, trí huệ và sự sáng suốt của tôi nhanh chóng được cải biến.

Mục tiêu lớn nhất tôi từng đặt ra là trở nên nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền. Nhưng khi bắt đầu học Pháp và thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, tôi nhận ra là mình không thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tôi hiểu rằng không nên tranh đấu để đạt được thành công. Tôi được mọi người đánh giá là nhân viên xuất sắc và hoàn thành tốt công việc. Khi tâm tính của tôi đề cao lên, tôi đã biết nhìn nhận các vấn đề từ quan điểm của người khác.

Thời gian đầu, thật khó để ngồi trong tư thế song bàn đả tọa, nhưng tôi vẫn cố kiên trì tập luyện mỗi ngày cho dù cảm thấy đau nhức khó chịu. Rất nhanh sau đó, tôi có thể ngồi được tư thế song bàn trong thời gian năm phút, rồi nửa tiếng. Trong thời gian nửa năm, tôi có thể ngồi song bàn cho đến khi hết giờ và cơ thể cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Tịnh hóa thân thể

Một lần, một giám sát viên của công ty tôi mời một nhóm nhân viên đến một nhà hàng hải sản. Đa số các món ăn trong thực đơn đều được chế biến từ cá sống và các thứ đồ hải sản khác. Đại Pháp cấm sát sinh, nhưng tôi lại bị chỉ định là gọi món ăn cho cả nhóm.

Tôi lấy hết can đảm và gọi một loạt các món cá. Phải chăng nguyên nhân là vì tôi có chấp trước vào danh tiếng, hay vì tôi đã gọi món ăn, mà đêm đó tôi đã bị đi ngoài tiêu chảy và nó kéo dài đến vài tuần. Từ đó trở đi, tôi tuyệt đối tránh những thứ liên quan đến sát sinh.

Bỏ rượu

Tôi sinh trưởng trong một gia đình làm bạn với rượu. Chính vì vậy, tôi có thói quen uống một chén rượu sau giờ làm việc. Là một học viên Đại Pháp, tôi biết rằng tôi không nên uống rượu. Tuy nhiên do còn nhiều chấp trước, mà tôi chưa thực sự buông bỏ được thứ này. Nhờ có lời nhắc nhở của vợ tôi về việc các học viên không nên uống rượu, tôi mới bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra nếu tôi uống rượu thì chẳng phải tất cả những nỗ lực của tôi đều trở nên vô nghĩa? Khi nhận ra điều này, tôi thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa và tôi đã giữ lời hứa đó cho đến ngày hôm nay.

Tìm ra điểm thiếu sót

Sau khi tu luyện được 5 năm, thiếu sót lớn nhất trong tu luyện của tôi là chỉ chú trọng làm hai trong số ba việc mà các học viên cần làm. Tôi đã không giúp người khác biết được sự thật về cuộc bức hại, cho dù tôi biết nó quan trọng như thế nào.

Hầu hết mọi người đều được dạy dỗ trong hệ thống giáo dục của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên họ có khuynh hướng ích kỷ, ngoan cố và thực dụng. Tương lai của xã hội Trung Quốc là ở trong tay những người trẻ tuổi, nên việc giúp họ hiểu Đại Pháp là tốt thật sự vô cùng quan trọng. Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói với những người thuộc thế hệ 80, 90 về Đại Pháp và những gì ĐCSTQ đã làm để bức hại và phỉ báng học viên Đại Pháp và môn tu luyện này. Hai vợ chồng tôi đều có công việc riêng của mình. Cho dù đây là một nhiệm vụ khó khăn, thì tôi tin là chúng tôi sẽ thành công.

Một sơ hở khác trong tu luyện của bản thân là tôi chưa thực sự chăm chỉ. Tôi chưa trân quý cơ duyên tu luyện này. Thời kỳ đầu mới bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi đã rất siêng năng.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện như thuở đầu, sẽ tất thành!” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Viết bài chia sẻ này là cách giúp tôi có động lực trở lại trạng thái tu luyện như thuở đầu và làm tốt các việc Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Khó khăn càng nhiều bao nhiêu thì sẽ đem lại thành công lớn bấy nhiêu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/31/376457.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/18/173667.html

Đăng ngày 09-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share