Bài viết của Tịnh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-08-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997 khi tôi 33 tuổi.Năm 30 tuổi, tôi bị bệnh rất nặng. Điều tồi tệ nhất là tôi bị suy nhược thần kinh và thiếu máu cấp cho tim và não. Điều này đã gây ra những vết loét rất đau ở lòng bàn tay và bàn chân của tôi. Tình trạng đó diễn ra trong hơn sáu năm và tôi cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Bởi đau đớn và bệnh tật, tính tình của tôi rất nóng nảy. Khi bước sang tuổi 30, tôi trông giống như người 40 tuổi. Mái tóc tôi ngả bạc, mặt tôi xạm đen còn thân thể tôi thì sưng phù.

Tôi đã nghĩ đến việc tự tử bởi sức khỏe kém và thực tế là chồng tôi còn có quan hệ với một người phụ nữ khác. Tuy nhiên, vì các con, tôi đã bỏ ý định tự tử.

Được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp

Chị tôi đã trải qua phẫu thuật ung thư hạch và gần như không thể đi lại được. Tuy nhiên, trong vòng một tháng sau khi chị ấy bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, chị ấy đã hồi phục sức khỏe.

Chị ấy đã kể với tôi về những lợi ích tuyệt vời mà chị ấy được trải nghiệm trong khi tập luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đã không tin vào điều đó.

Chị ấy phớt lờ ý kiến của tôi và nói, Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu Phật. Nó hoàn toàn không giống như các môn tập khí công khác. Chị hy vọng em sẽ đọc cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp này trước khi em đưa ra quyết định của mình.

Tôi cầm lấy cuốn sách để làm an lòng chị ấy nhưng không nghĩ rằng tôi thực sự sẽ đọc nó. Nhưng đêm hôm đó lần đầu tiên tôi đã ngủ rất ngủ ngon sau bao nhiêu năm. Tôi cảm thấy như thể rất nhiều vật chất xấu đã được loại bỏ khỏi tâm trí và thân thể tôi. Tôi quyết định đọc Chuyển Pháp Luân vào mỗi tối.

Vài ngày sau, chị tôi quay lại để xem tôi đang làm gì với cuốn sách. Tôi thú nhận rằng tôi chỉ đọc được một chút vào mỗi tối. Chị ấy thở dài và mang cuốn sách về.

Ngày hôm sau tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Như thể tôi đã bỏ lỡ mất điều gì đó rất quan trọng và không thể nguôi ngoai được. Tôi sớm nhận ra rằng cảm giác đó của tôi là vì tôi không có Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

“Phật gia có giảng duyên phận; mọi người đều là [nhờ] duyên phận mà đến; đắc được [nó] rồi có thể là vì chư vị [đáng] nên được [nó]; do vậy chư vị phải biết quý tiếc, đừng có ôm giữ tâm hữu cầu nào hết.” (Chuyển Pháp Luân)

Chẳng phải mình có duyên đắc Pháp sao? Tôi đã đến nhà một người bạn có sách Chuyển Pháp Luân mà không đọc. Tôi hỏi liệu tôi có thể mượn cuốn sách đó để có thể đọc nó từ đầu đến cuối hay không. Ngay khi cô ấy đưa sách cho tôi, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ bị lạc cuối cùng đã tìm lại được bố mẹ. Từ lúc ấy, tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã tĩnh tâm lại và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Lần này các Pháp lý đã triển hiện ra trước mắt tôi. Được Đại Pháp khai sáng, tôi đã hiểu ra rất nhiều nguyên lý mà tôi luôn trăn trở nhưng không bao giờ có thể hiểu được.

Thân thể tôi đã trải qua những biến đổi to lớn. Mái tóc bạc của tôi đã biến mất, nó trở nên đen và óng mượt trở lại. Sắc mặt tôi trở nên hồng hào và thân thể phù thũng của tôi đã trở lại bình thường. Đột nhiên, tôi trông giống như một cô gái ở độ tuổi 20 mặc dù tôi đã 33 tuổi.

Chứng thực Pháp ngay trong cuộc bức hại

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Chị gái tôi, mẹ chồng tôi và tôi đã đến chính quyền tỉnh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Đại Pháp. Cảnh sát đã bắt chúng tôi nhưng rồi cũng sớm thả chúng tôi. Ngày hôm sau khi chúng tôi lên gặp chính quyền để thỉnh nguyện một lần nữa, các quan chức đã đánh chúng tôi và đuổi chúng tôi đi.

Khi tôi trở về nhà và suy nghĩ về những gì đã xảy ra, tôi đã rất bối rối. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt. Môn pháp ấy đã giúp hàng triệu người nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và cũng tịnh hoá thân thể và tâm trí cho họ. Đối với toàn thể đất nước và xã hội đều rất có lợi. Tại sao chính phủ lại cấm và phỉ báng nó? Tâm tôi nặng trĩu, tôi đã ở nhà trong hai ngày.

Vào ngày thứ ba, Chủ tịch nhà máy đã đến nhà tôi. Ông an ủi, động viên tôi quay lại làm việc và hứa sẽ không làm tổn thương tôi.

Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho những người xung quanh tôi, tu luyện tâm tính bằng cách tuân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp, dùng hành động của mình để chứng thực phong thái của một đệ tử Đại Pháp với những người khác.

Bị giam giữ

Vào tháng 7 năm 2000, tôi đã đến Bắc Kinh để đòi lại công bằng cho Đại Pháp với chính phủ. Tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp trong hơn một tháng. Vị chủ tịch cùng một vài đồng nghiệp đã đến trại giam để thăm tôi. Họ không trách tôi vì những rắc rối mà cảnh sát đã gây ra cho nơi làm việc của tôi bởi việc tôi đi thỉnh nguyện. Thay vào đó, họ đã an ủi tôi và động viên tôi quay lại làm việc ngay khi tôi được thả ra. Khi được thả, tôi thấy họ vẫn tiếp tục trả cho tôi các khoản tiền lương và thưởng trong thời gian tôi bị bức hại.

Các nhân viên từ Phòng 610 đã đến nơi tôi làm việc và cố gắng đưa tôi đến một trung tâm tẩy não. Để tránh bị bức hại, tôi buộc phải rời khỏi nhà. Khi tôi trở về nhà vào dịp Tết Nguyên đán, tôi đã xác định rằng Đại Pháp không có gì sai trái cả, vì vậy tôi đã quay trở lại làm việc. Nhưng, trước khi tôi quay trở lại làm việc, một cảnh sát đã đến gõ cửa và nói với tôi: “Chúng tôi đã tìm kiếm cô trong một thời gian dài. Cô phải nói cho chúng tôi biết mọi điều mà cô đã làm, đồng thời phải ký vào bản hối quá thư, nếu không, chúng tôi sẽ bắt giữ cô một lần nữa.”

Tôi đã giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp với anh ấy và khuyên anh ấy nên đối xử tốt với các học viên. Sau đó, một chiếc xe mui kín màu đen dừng lại và năm nhân viên cảnh sát đã ra khỏi xe và cố gắng bắt tôi. Nhìn thấy cảnh này, mẹ chồng tôi như hóa đá. Tôi nói với họ một cách chính trực rằng việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không hề phạm pháp, tôi vô tội và sẽ không ký vào bất kể một bản hối quá thư nào.

Trưởng phòng an ninh nội địa của địa phương đã dẫn vị Chủ tịch mới của nhà máy và hai đồng nghiệp ở cơ quan đến nhà tôi. Trước khi tôi nói bất cứ điều gì, ông ấy đã nói trước mặt các viên sĩ quan: “Đừng lo lắng gì hết. Nếu cô muốn, hãy trở lại làm việc vào ngày mai. Nếu cô không muốn đi làm ngay, hãy cứ nghỉ ngơi vài ngày.”

Tôi đã bị bắt do lơ là. Ngay cả khi tà ác còn hung hăng, mà Chủ tịch công ty vẫn thể hiện ra sự công tâm tuyệt vời đến như vậy. Tôi đi làm vào ngày hôm sau và đã nhận được khoản tiền lương của tôi trong hai tháng mà tôi bị giam giữ. Chủ tịch mới đến văn phòng của tôi và nói với tôi: “Tôi không sợ nếu cô đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện đâu.” Tôi cảm ơn ông ấy đã ủng hộ Đại Pháp.

Tôi đã bị theo dõi suốt cả ngày. Các nhân viên cảnh sát đã đến nơi làm việc của tôi để kiểm tra tôi mỗi ngày. Có lần hai đồng nghiệp của tôi nói với các sĩ quan: “Đừng đến đây nữa. Làm sao cô ấy có thể thực hiện được công việc của mình nếu các anh cứ quấy rầy cô ấy như thế này? Chủ tịch nhà máy nói với cảnh sát: “Tôi lo cho nhân viên của tôi, các vị đừng có quay lại mà sách nhiễu cô ấy nữa.” Họ đã không bao giờ còn quay trở lại.

Chồng tôi không chịu đựng được áp lực và đã ly dị tôi vào tháng 3 năm 2001. Tôi cùng con tôi đã chuyển đến một phòng nhỏ cho thuê trong một nhà kho.

Không lâu sau khi chuyển đi tôi đã bị bắt trở lại và bị tra tấn đến mức phải nhập viện. Khi người quản lý nhà máy biết chuyện, họ đã đến bệnh viện để thăm tôi. Trong lúc họ đến thăm, khu vực đó đặc kín cảnh sát.

Tôi đã bị kết án tù một cách bất hợp pháp nhưng công ty vẫn tiếp tục chi trả tiền lương hưu cho tôi thêm hai năm nữa cho đến khi bị phá sản. Mặc dù tôi bị giam giữ khi công ty phá sản, ban lãnh đạo vẫn chuyển 5000 Nhân dân tệ tiền chấm dứt hợp đồng cho gia đình tôi.

Bất chấp cuộc bức hại tà ác thế nào, tôi luôn cố gắng nghĩ mình là một học viên và thể hiện phong thái của một học viên thực thụ. Khi tôi bị bức hại họ đã đứng về phía tôi và cùng tôi phản bức hại. Họ đã lựa chọn một tương lai tương sáng cho bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/4/371955.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/12/173222p.html

Đăng ngày 06-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share